Vàng Son Mật Mỡ

Đạm Yên Sơ Vũ   
16   
4   
1   
0   

"Đẹp vàng son, ngon mật mỡ."

Liệu, giữa những phù phiếm ấy, đôi tim của hai con người vụn vỡ có được ghép nối, có được nhìn nhận?

_


Chất giọng chàng vốn trầm ấm khẽ khàng, nhưng lúc này như được ướp thêm một lớp khói đặc, khiến nó trở nên nồng nàn và khàn khàn đến nẫu ruột nhầu gan.

Tựa như nỉ non.

“Xin em.”

Hệt như van nài.

“Đừng khóc.”

Khóc? Ai khóc?

Nghe chàng nói thế, nàng mới run rẩy đưa tay sờ lên mặt mình, gò má nàng đã ướt đẫm nước mắt tự bao giờ.

Hai tay nàng chụm lại rồi chống lên ngực chàng, khẽ đẩy ra. Nhưng cơ thể chàng hệt làm bằng đá tảng, dù nàng cố dồn sức thế nào chàng vẫn chẳng di chuyển dù chỉ mảy may.

“Tôi không có ý ép em, chưa bao giờ và sẽ không bao giờ. Nếu em thực sự không muốn thân thiết với tôi, dù chỉ là với tư cách bạn bè bình thường, thì tôi sẽ tránh xa…”

Chàng hít một hơi thật sâu trong nỗ lực cố nuốt trôi cơn nghẹn ứ cảm xúc.

“Chỉ xin em đừng khóc, đừng sầu, đừng dằn vặt tâm can tôi như vậy.” Tiểu thuyết Lãng mạn Hiện thực Nam-Nữ Cận đại Chữa lành / Cứu rỗi Tâm lý Gia đình Hồn Việt
Tác phẩm tương tự
Cùng tác giả

Bình luận

Chưa có bình luận