Tiếng “Ừm” e ấp sau đôi môi khép chặt, đủ để lọt vào tai người bên cạnh. Chống tay xuống mặt cỏ lành lạnh, rặm ngứa, Hiếu tình cờ chạm trúng hơi ấm từ bàn tay lớn hơn. Không rút tay về. Sương xuống rồi nhưng cậu nguyện mong giây phút này có thể bất biến như hàng sao Bắc Đẩu sáng rỡ kia.
Thành cười nhẹ đáp, ánh buồn man mác pha chút tham lam hiện trong đôi mắt. “Mãi ở bên tớ thế này được không?” tay vừa đưa lên chạm vào má cậu bạn, để lộ vết sẹo chằng chịt nơi cổ tay.
Nói thật, Hiếu thích cảm giác này. Giữa những hỗn độn trong lòng, chỉ có tấm lưng người phía trước là bình yên. Vào thời khắc cậu yếu đuối nhất, đơn độc nhất, luôn có một bàn tay, một tấm lưng vững chãi sẵn sàng che chở. Ước gì thời gian cứ vậy ngừng trôi, hãy để cậu được kẹt lại ở khoảnh khắc này mãi mãi.
Bình luận
Chưa có bình luận