"Bấy lâu nay em... đã không thực sự thấu hiểu bất kỳ ai xung quanh mình. Có lẽ là do em đã cố gắng không để tâm đến bất kỳ ai. Nghe có vẻ nực cười. Nhưng em đã tin rằng chỉ cần làm như vậy, dù có ai đó rời đi một cách đột ngột thì em cũng sẽ ổn. Nhưng dù vậy... em vẫn bị cuốn vào sự cố chấp của bản thân lúc nào không hay. Chỉ là... vì em không ghét hơi ấm đã lâu không cảm nhận được này, vì em bắt đầu thích những rắc rối luôn khiến mình bất ngờ, vì em ghen tị với dáng vẻ lúc nào cũng trông thật thẳng thắn của chị. Dù vẫn cảm thấy ngần ngại, dù biết rằng có điều gì đó không đúng... Nhưng em vẫn mong chị sẽ không rời khỏi nơi này. Dù em không hề biết chị đã sống ra sao, dù bản thân em chẳng hề cố gắng tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra... Vậy mà em lại chỉ biết quay lưng lại với tất cả và trong suốt thời gian em cố chấp như vậy. Vết thương của chị chắc hẳn đã ngày càng lớn hơn. Em xin lỗi... vì đã quá trễ... Em xin lỗi...