Tơ Hồng Vắt Ngang Bảy Kiếp Tình Ta

Đường Giản   
69   
5   
3   
0   

Dây tơ hồng chưa xe đã mắc, 
Rượu quỳnh tương chưa nhắp đã say.

Du Xuân mơ màng nhớ tới, có một lần khi Xuân đọc được hai câu ca dao đó, có người đặt cho cô một câu hỏi thế này: 

Duyên phận của một người và một người có thể bị trói chặt bởi một sợi chỉ hồng được ông Tơ xe cho ư? 

Nguyễn Du Xuân ấy à, cảm thấy những thứ như chỉ hồng hay ông Tơ chỉ là sản phẩm của trí tưởng tượng. Cô đã cô đơn lẻ bóng những hai mươi sáu năm nay rồi, nếu tình cảm nam nữ được trói chặt bởi tơ hồng của ông Tơ, thì chẳng lẽ cô bị ông Tơ bỏ quên? 

Nhưng sau này cô mới nhận ra, không phải ông Tơ bỏ quên cô. 

Mà là do nghiệp duyên sáu kiếp trước đây của cô quá nặng, khiến đường tình duyên vô cùng lận đận.

Trích đoạn 1: 

Thấy cô nhìn hắn đề phòng cảnh giác như vậy, hắn nhướng mày, hắn nói rằng: “Dẹp ngay mấy cái ý nghĩ đồi trụy trong đầu cô đi.”

Hắn dừng lại một chút, xong liếc nhìn cô từ đầu đến chân, từ chân đến đầu: “Tôi không thèm có ý đồ xấu xa gì với mấy kiểu con gái đanh đá như cô đâu.” 

Cha chả cái tên này! Nói vậy là sao? Đã không nhường được cái buồng vệ sinh cho cô, hại cô đập đầu vào cửa bị u một cục thế này, bây giờ còn đứng đây chê bai cô? 

“Đỡ hơn tên đàn ông lòng dạ hẹp hòi, đi xỉa xói con gái nhà người khác. Cỡ như anh có cho tôi cũng không thèm vào!” 

“Tôi không rảnh đứng đây đôi co với cô.” Hắn nói xong, rút trong túi quần một cái băng Urgo cá nhân, hắn nhét vào tay cô: “Xin lỗi vì lúc nãy đã làm cô bị đập đầu vào cửa, băng bó cẩn thận, tôi đi đây.” 

Tới lúc Vũ Đức khuất bóng rồi mà Du Xuân vẫn còn đứng đực mặt ra nhìn cái băng cá nhân trong tay, vậy là hắn chờ cô đi vệ sinh xong chỉ đưa cái này? Hắn cũng là người tốt nhỉ?

Tốt cái con khỉ!

Cô xé, rồi vò cái băng cá nhân lại, vứt vào sọt rác, Xuân nghiến răng, chửi thầm trong đầu: “Đồ dở hơi, bà nội đây bị anh hại đập đầu u một cục chứ không có bị chảy máu me gì mà đưa cái băng cá nhân này cho bà!” 

Trích đoạn 2: 

Diêm Vương lật lật qua vài trang giấy lấy lệ, sau đó ngước nhìn Du Xuân và Vũ Đức: “Ờm… hai người tên gì nhỉ? À… à… Nguyễn Du Xuân, Trần Vũ Đức, số kiếp chưa tận mà phải xuống đây… Ái chà, thú vị làm sao, giữa hai ngươi cũng từng có duyên nợ, được trời cao xe cho chỉ hồng với nhau từ sáu kiếp người trước đây! Kiếp thứ bảy này, sổ sinh tử đã viết các ngươi thuộc về nhau, để trả hết nghiệp duyên từ sáu kiếp trước, sao không yên ổn về với nhau mà lại tréo ngoe thế này?” 

Mí mắt Du Xuân hơi giật giật, cô hốt hoảng vô cùng khi nghe thấy tin chấn động này.

“Tôi ư? Với cái tên khốn nạn này? Được xe duyên với nhau ư? Không thể!” 

“Bộ trời hết người xe duyên với tôi rồi hay sao mà lại xe tôi với con nhóc đanh đá này?” Vũ Đức cũng rất ghê gớm, cô nói một câu thì hắn đốp chát lại một câu.

Tiểu thuyết Lãng mạn Nam-Nữ HE Vượt thời không Tình cảm
Tác phẩm tương tự
Cùng tác giả
Chưa có tác phẩm

Bình luận

Chưa có bình luận