Lời Mở Đầu:
Tôi đã quên trên bầu trời trong xanh này mình là một chú chim nhỏ, nhiệm vụ của mình là ca hát.
Tôi đã quên hát lên cho mọi người nghe.
Tôi hát:
Thanh xuân là một vở kịch dài do tôi và cậu thủ vai.
Vở kịch này không thể chỉ có tôi và cậu.
Bởi vì,
Trời trên cao là đạo diễn nói với chúng ta rằng:
Đoạn đường Thanh Xuân còn dài lắm,
Cần có người đứng xem.
Để đỡ buồn,
Đỡ chán.
Để thấy đông,
Thấy vui.
Để không còn cảm giác cô đơn
Hay lạnh lẽo.
Còn kịch bản thì tùy tôi và cậu
Tự biên
Tự diễn.
Mắt thấy bối cảnh được dựng lên
Sao lại tỉ mỉ, công phu đến thế!
Mặt đất dưới chân là sàn diễn,
Bầu trời trong xanh phía trên là ánh đèn
Lấp lánh
Lung linh.
Dụng cụ hóa trang như biến thành lớp mặt nạ thần bí
Che đi những cung bậc cảm xúc
Thuở ban đầu
Rạng rỡ,
Tươi mới như một bức tranh sơn dầu
Không đầu
Không cuối.
Trong không gian rộng lớn, bao la của ánh đèn vàng
Chỉ còn thấy
Ta đứng nhìn nhau
Miệng gượng cười.
Nếu thế,
Cậu có buồn không?
Lạ lẫm nhìn xem!
Chẳng ai thấy
Giữa muôn vàn đốm sáng
Tựa như những con đom đóm bay lập lòe trong vở kịch tồi tệ này,
Bên kia của góc khán đài
Tối đen một mảng,
Ai đang xem tôi một mình biểu diễn?
Nước mắt rơi,
Miệng gượng cười
Nối gót quay đi.
Mộng ước khi xưa như một quả bóng đột nhiên bị kim đâm trúng,
Vô tình
Vỡ tan thành từng mảnh.
Làm sao để ghép lại?
Khi ấy,
Nếu có thể can đảm tiến lên một bước
Sẽ thấy khuôn mặt vui vẻ, hạnh phúc của cậu?
Hay chỉ là nỗi buồn man mác
Lấp đầy trong đôi mắt đang mất dần ánh sáng,
Tối tăm
Sâu như vực thẳm?
Đôi lúc
Ánh nắng ban mai
Càng rạng rỡ
Càng khó nhìn
Càng khó với tới.
Cậu
Ở xa tôi quá rồi.
Than ôi!
Vở kịch này
Thế nhưng lại có chút buồn.
Vậy
Cùng dừng lại nhé!
Khi cánh cửa gỗ mục rỗng chuẩn bị khép lại,
Một bản tình ca
Cất lên những lời ca buồn bã:
“Ngày xưa đó mãi mãi bay xa, xa rời ta về nơi phương trời
Cùng bao cành hoa phượng rơi ngập đầy nắng vàng
Và những chiều mưa ta cùng bước trên đường xưa.
Ngày xưa đó mãi mãi bay xa, xa rời ta về nơi chốn ấy
Bao bạn thân khi xưa bên nhau
Giờ đây còn lại mình ta trong nỗi nhớ thiết tha.” *
Ô kìa!
Vẫn còn ai kia
Chờ tôi bên cánh cửa gỗ
Muốn cùng tôi đi về?
Xung quanh
Dòng người hối hả,
Chen lấn
Khiến bóng ai mờ nhạt,
Dần xa.
Bên tai
Nghe như có tiếng ai thầm gọi:
Thanh Xuân này!
Cậu
Có còn ở đó
Chờ tôi không?
…
Thanh xuân này có ông trời làm đạo diễn, dòng đời là một bản kịch đắt giá và chúng ta là những diễn viên kì cựu. Cho nên hãy diễn tốt nhé, những người bạn của tôi.
(*) Ngày ấy bạn và tôi - Lynk Lee.
Phượng bảo: Hồi bé, mình cảm thấy tên hàng xóm rất đáng ghét. Lớn lên, mình vẫn cảm thấy tên hàng xóm cực kỳ đáng ghét. Song lâu dần, mình cảm giác mình bắt đầu thinh thích tên đáng ghét ấy, thế có chết không cơ chứ.
Tiểu thuyết Lãng mạn Nam-Nữ Hiện đại Đời thường Hài hước Học đường Tình cảm
Bình luận
Chưa có bình luận