“Có một sự thật, mặc dù thanh xuân là bản nhạc mang nhiều âm sắc khác nhau, nhưng người nhạc sĩ lại không thể lấy cục tẩy xóa đi những khoảnh khắc không vui trong đó. Trang giấy trắng tẩy đi tẩy lại cũng chỉ có thể làm mờ. Bởi vì đó không còn là những dòng kẻ trong một khuông nhạc nữa, mà là dòng đời. Đã là dòng đời thì không thể tránh.”
***
Chưa bước chân vào lớp mà tôi đã ngửi thấy mùi nguy hiểm. Tôi nghe thấy tiếng đấm đá chửi nhau. Tôi nhìn thấy một bạn học hấp tấp chạy ra khỏi lớp mang theo chiếc áo trắng bị dính máu.
Ôi thôi rồi! Lại một trận quyết chiến tranh giành nữ sinh của các bạn nam sinh đây mà. Hôm nay là ngày hai mươi tháng mười - ngày dành cho chị em phụ nữ đấy! Mới sáng sớm mà đã máu me be bét thế này không tốt chút nào đâu.
Không biết lần này ai bị tình nghi ngoại tình nhỉ? Lần trước theo lời Minh Ngọc tôi mới biết nạn nhân là cô bạn sao đỏ của lớp chúng tôi. Bạn học Dũng ngồi cạnh Nam rất thích cô bạn này. Cậu ta ấp ủ mối tình đã lâu, chờ thời cơ lên kế hoạch mùng tám tháng ba tỏ tình. Ai dè cậu ta chưa xuất binh, đối thủ cũng chính là lớp trưởng lớp bên cạnh đã giương cung trước, bắn mũi tên tình ái vào cô bạn sao đỏ kia. Dũng tức giận, quyết làm một trận khẩu chiến. Đương lúc tức giận, lời ra cửa miệng hiển nhiên là khó nghe, Dũng vô tình lãnh trọn một cú đấm.
Nói không có tác dụng, động tay động chân vẫn là nhanh nhất.
Hai bên nhanh chóng xảy ra xô xát. Cô bạn sao đỏ kia liền cắp đít xuống phòng Ban chấp hành Chi đoàn báo tin. Kết quả là cả Dũng và cậu lớp trưởng hàng xóm đều được ăn biên bản, phạt cảnh cáo, lao động công ích một tuần cho trường.
Tội lỗi, tội lỗi!
Ai? Ai ngu ngốc không lấy bài học của Dũng làm kinh nghiệm? Lần này còn có máu, mức độ nguy hiểm của chuyện này lại tăng lên rồi.
Tôi đi vào lớp nhìn bàn ghế ngổn ngang, mắt lướt qua thấy phía cuối lớp dân tình đang tụ họp hết sức ồn ào và náo nhiệt. Mắt lướt qua một người, lại lướt qua một người, cuối cùng hình ảnh tôi nhìn thấy chính là cậu bạn ưu tú ngồi bàn trên đang đứng giữa các bạn học, chiếc áo sơ mi trắng trên người cậu ấy dính đầy máu.
Nam được vài bạn học đưa xuống phòng y tế để xử lý vết thương, cô bạn gái của cậu ấy cũng theo xuống.
Tôi thẫn người đưa mắt nhìn theo, chân không bước nổi.
Minh Ngọc đến sớm hơn tôi. Cô nàng ngồi bàn đầu, thấy tôi đứng như trời trồng ở cửa liền tới kéo tôi ngồi xuống ghế, nói nhỏ rằng:
- Cái lớp này đúng là bằng mặt không bằng lòng! Bà biết gì chưa? Thôi, nhìn cái mặt thẫn thờ của bà bây giờ là tôi biết bà chưa cập nhật được thông tin gì rồi. Ban nãy lớp trưởng và Dũng đánh nhau đấy, ghê chưa? Nghe nói Dũng lén lút tặng quà cho Lê Thanh, lớp trưởng biết chuyện liền nhảy vào đánh cậu ấy. Mà cái tên Dũng này cũng thật là, tật xấu không bỏ được, nhìn ai không nhìn lại nhìn trúng hoa đã có chủ, mà chủ lại không hề tầm thường.
Lê Thanh mà Minh Ngọc nói đến là bạn gái của Nam, lớp phó học tập lớp tôi. Cô bạn ấy được rất nhiều nam sinh để ý đến, nhưng mà lại được Dũng là bạn cùng lớp, ngồi cùng bàn với Nam gửi gắm yêu thương thì chuyện tình này phải nói là vô cùng phức tạp.
Tôi không tưởng tượng nổi sau chuyện này Nam và Dũng còn có thể có những tháng ngày yên ả ngồi với nhau không. Và trên hết là Lê Thanh, cô nàng sẽ có những động thái gì để đáp trả.
Tiết học bắt đầu.
Tôi miên man suy nghĩ, chậm chạp đi về chỗ ngồi. Rồi đột nhiên mắt tôi từ trạng thái mơ màng như người bị mộng du bỗng được mở to hết cỡ.
Cái gì đây?
Một bông hoa hồng đỏ thắm nằm thảm thương trên bàn. Mặc dù trông hoa vẫn có vẻ tươi tắn nhưng cánh hoa đã rụng gần hết, nát bấy và vương vãi. Dựa vào dấu vết sót lại trên mặt bàn, tôi cho rằng bông hoa đáng thương này đã nhận không ít đế giày của các bạn học trong vụ xô xát hồi nãy. Màu đỏ rực rỡ như vậy nhìn thật giống với màu máu trên áo của Nam.
Đáng thương thay! Vẻ đẹp đỏ rực say lòng người như vậy nhưng không thể khiến người khác đem lòng yêu mến. Ai vô tình để quên bông hoa này trên mặt bàn của tôi vậy? Nếu nhìn thấy kết quả bây giờ, chắc hẳn người đó sẽ đau lòng lắm.
Tôi thở dài gom các cánh hoa lại, nhét vào thùng rác sau lưng.
Buổi học vừa kết thúc tôi liền lén lút chạy xuống phòng y tế.
Đập vào mắt là hình ảnh Nam nằm thẳng đơ trên giường, một mảnh bông trắng được đính ngay ngắn trên đầu, hai mắt cậu ấy nhìn thẳng lên trần nhà. Dù tôi nhìn ở khía cạnh nào cũng thấy ở cậu ấy sự cô liêu, tịch mịch. Tôi lại nhìn sang Lê Thanh bên cạnh. Cô nàng ngồi ở cái ghế nhựa cạnh giường, mặt bình thản chẳng có vẻ gì là đang lo lắng cho người yêu.
Nếu người trong cuộc đã không tỏ rõ thái độ, thì người ngoài như tôi đây tốt nhất là không nên có hành động phô trương gì.
Tôi quay người định rời đi, không ngờ lúc này trong phòng đột nhiên vang lên giọng nói trầm thấp.
Là Lê Thanh.
- Nếu chỉ vì như vậy mà cậu trở thành thế này thì có đáng không?
Đáng không? Tôi ở góc khuất nghe lén, nhìn trộm bọn họ, đáng không? Tôi cũng không biết. Tôi chỉ biết sau câu hỏi đó, tôi kiên quyết rời đi.
Giữa sân trường vắng bóng người, tôi thấy thấp thoáng bóng dáng Dũng đang lững thững ra về. Kì lạ! Có thể do trời nắng nên tôi bị hoa mắt chăng? Sao tôi lại nhìn thấy vẻ cô đơn mất mát ở cậu ta nhỉ?
Tôi tăng tốc đuổi theo kéo cậu ta đứng lại.
Cậu ta gạt tay tôi, nhìn tôi khó hiểu:
- Có chuyện gì sao?
Lúc này tôi mới phát hiện ra tay trái cậu ta cũng quấn một dải băng trắng, chắc hẳn là do vụ xô xát với Nam để lại. Nhưng tôi sẽ không vì thương hại cậu ta mà lo lắng hỏi han đâu. Bởi chính cậu ta là người gây ra những chuyện này mà. Tự làm thì tự chịu đi.
- Sao cậu làm vậy?
Mắt bạn học Dũng mở to, vẻ mặt ngập tràn sự kinh ngạc, mãi sau mới hỏi:
- Nói nhảm gì thế? Tôi đã làm gì mà cậu hỏi vậy?
- Rõ ràng cậu biết Nam và Lê Thanh là một cặp, tại sao còn tìm cách chia rẽ? Cậu không hề thích Lê Thanh, cậu chỉ coi đây là trò chơi thôi, đúng không?
Theo hiểu biết của tôi, Dũng là tên lười học, hay đội sổ trong lớp, còn là thành viên không thể thiếu trong tổ làm vệ sinh toàn trường. Cậu ta từ khi bị cô nàng sao đỏ trong lớp từ chối, cứ dăm ba bữa lại công khai tỏ tình cô bạn này cô bạn kia, tình cảm không hề có cơ hội dừng chân nghỉ ngơi ở nơi cụ thể nào. Cho nên bây giờ có phải cậu ta đang chán, muốn kiếm cái gì đó vui vui mới mẻ. Bạn học Lê Thanh vô tình va trúng ánh mắt cậu ta, nên cậu ta mới thản nhiên nhập cuộc, không quan tâm Lê Thanh và Nam có tham gia trò chơi này hay không?
Hai hàng cây ven đường đu đưa trong gió làm ánh nắng giảm bớt. Nắng vàng nhảy nhót qua từng cành cây, đáp lên những tán lá xanh mơn mởn. Chúng như giọt sương long lanh mỗi sớm mai chảy dọc qua từng tán lá, rơi xuống sân trường, làm bạn với những lá bàng đã chuyển màu, khô héo.
Dũng nhìn tôi thâm trầm, sau đó ngửa đầu cười nghiêng ngả. Cậu ta ghé sát tai tôi, thì thầm như tiếng gió:
- Chẳng phải cậu cũng giống tôi hay sao?
Tôi giống cậu ta ở điểm nào? Tôi không đội sổ, không phải đi lao động công ích, cũng không nay mai quen hết nam sinh này đến nam sinh kia, càng không có cảm tình gì với Lê Thanh. Vậy tôi giống cậu ta thế nào được.
***
- Phượng, Phượng! Bà đoán xem Minh Vũ chạy được mấy vòng?
Tôi không đáp lại Minh Ngọc, mắt vẫn dõi theo bóng hình cô độc dưới sân trường qua khung cửa sổ, trong đầu lại hiện lên ánh mắt cuối cùng mà Minh Vũ trao cho tôi. Nó không trách cứ, không giận hờn, cũng không chán ghét. Đó là ánh nhìn hoàn toàn trống rỗng.
Đúng như dự liệu của Minh Ngọc, hôm nay vừa đến tiết Âm nhạc, chưa cần ông thầy khó tính kêu tên, Minh Vũ đã chủ động đứng lên thừa nhận tội trạng. Tội của cậu ta đó là không chép phạt lấy một tờ.
Ông thầy tức muốn xì khói, nâng thước gỗ gõ lạch cạch lên bảng rồi trỏ thẳng cậu ta, không hề xuống tay nương tình, hạ chỉ:
- Xuống dưới! Chạy năm mươi vòng cho tôi!
Minh Vũ không lãng phí một lời, kênh kiệu rời đi. Không biết là vô tình hay cố ý, bốn mắt của chúng tôi lại va vào nhau. Khoảnh khắc chạm phải ánh mắt trống rỗng đó, cả người tôi tê rần như có dòng điện chạy qua.
Có phải tôi đã làm gì sai không? Người ta thường nói có tật giật mình, cho nên khi được thầy kêu tên tôi mới hốt hoảng thế này.
Ông thầy sợ đồng chí Minh Vũ lơ là trong việc dò thám quân địch, nên kêu tôi xuống dưới cải trang thành giám thị để giám sát, đồng thời phải tỏ rõ thị uy. Tôi miễn cưỡng đồng ý, thầm nghĩ chuyện này chẳng hay ho gì. Chúng tôi mới cãi nhau không lâu, giờ lại chạm mặt trong tình cảnh hết sức tồi tệ này thì sẽ khiến cả hai phải khó xử. Mà có khi khó xử chắc chỉ một mình tôi thôi. Do trước đó tôi không đồng ý giúp cậu ta chép phạt, bây giờ còn là người giám sát cậu ta từng bước xây dựng công trình. Cậu ta hẳn sẽ rất ghét tôi, không muốn nhìn thấy tôi.
Minh Vũ gắng gượng chạy được tám vòng thì có dấu hiệu kiệt sức. Cậu ta ngồi dưới bảng tin thở dốc, mặc kệ thầy giáo có nhìn thấy hay không.
Khoan hãy nói đến thầy giáo, mà hai con mắt của tôi đây đang nhìn thấy vô cùng rõ ràng. Tôi nhìn không được mấy giây thì đứng dậy, chạy như vận động viên điền kinh tới căng tin mua một chai nước khoáng.
Vì sao? Vì trong khoảng mấy giây ngắn ngủi đó, tôi rất nhanh đã nghĩ ra được một ý tưởng. Nhất định phải khiến cậu ta chịu ơn tôi! Phải khiến cậu ta từ nay về sau không thể lên mặt với tôi được nữa! Hoặc ít nhất từ giờ trở đi, cậu ta sẽ là người đảm đương mọi công việc mỗi khi đến bàn chúng tôi trực nhật.
Nước đã mua xong, việc còn lại là phải cho cậu ta uống.
Tôi cười hưng phấn, cầm chai nước bước từng bước đến chỗ Minh Vũ. Không giống những lần trước, lần này người đứng ngược nắng là tôi. Cơ thể tôi sáng bừng trông như một vị thần khiến cậu ta phải ngước lên nhìn.
Minh Vũ tùy ý ngồi bệt dưới đất, cả người nhễ nhại mồ hôi hệt như cái lần cậu ta cố ý chạy thục mạng tìm tôi vào sáu năm về trước. Tuy nhiên tôi không để ý đến mùi mồ hôi khó chịu ấy, đưa chai nước qua.
- Này uống đi, cho cậu đó.
Vẫn là ánh nhìn trống rỗng.
Tôi như lạc vào hư không.
Minh Vũ không nói một lời, đứng dậy rời đi. Tình cảnh này giống hệt như buổi cuối chúng tôi nói chuyện với nhau tại phòng của tôi, cậu ta cũng bỏ đi trong im lặng như thế.
***
Tôi ghét Minh Vũ, rất ghét Minh Vũ! Ghét đến mức tôi có thể làm ra những chuyện xấu xa, mà theo mấy người lớn bây giờ thì họ cho rằng đó là những việc làm không hề đứng đắn. Nhưng các bạn đừng lo, những chuyện xấu xa đó tôi chỉ ưu ái dành riêng cho một mình cậu ta thôi. Tôi không hề mất đi lòng nhân ái mà kéo theo người vô tội chịu cùng đâu.
Chắc hẳn các bạn vẫn nhớ vụ Minh Vũ chơi xấu làm tôi hoảng sợ một phen vào sáu năm trước chứ? Dựa theo những gì mắt nhìn thấy, tôi hoàn toàn cho rằng Minh Vũ chính là ông trùm đầu sỏ đứng tên tất cả vụ việc. Từ chuyện mất bút, viết loạn vào sách vở, rồi cuối cùng còn giấu cặp sách của tôi nữa, tất cả đều do cậu ta làm.
Mọi người thắc mắc sau ngần ấy chuyện thì tôi sẽ làm gì ư? Đương nhiên là phải đáp lại cậu ta thật hậu hĩnh rồi. Cậu ta đã bất nhân thì đừng trách tôi bất nghĩa! Này thì mất bút này! Này thì viết loạn này! Này thì... Tôi cho cậu mất sách luôn!
- Minh Vũ, sao em không viết bài?
- Em quên bút ạ.
- Sao đi học đến bút cũng quên? Không có bút thì bây giờ em ngồi không à? Sách đâu rồi, mở ra đọc bài đi.
- Em... quên sách.
- Sao cơ? Có phải những môn khác em cũng quên bút với sách như thế này không? Đi học mà những vật dụng cần thiết cũng không có thì em học hành thế nào? Ai dung túng cho em làm mấy việc này hả? Mang vở của em ra đây!
- Mấy buổi trước em vẫn ghi chép đầy đủ ạ, chỉ hôm nay mới quên thôi.
- Còn lý sự nữa à? Cô dạy em viết bài thế này sao? Em tự nhìn đi! Gạch ngang gạch dọc có khác gì hội họa không hả? Vở như thế này làm sao viết tiếp được! Mau ra ngoài đứng cho cô!
Nhìn Minh Vũ cam chịu bước ra khỏi chỗ, bóng khuất dần sau cửa lớp, tôi hả dạ vô cùng, phấn khích che miệng cười. Tuy nhiên lại phấn khích quá mức, tay quên không di bút, để im ngòi trên giấy khiến nó đọng lại thành một dấu chấm to bự, đen nhánh, nhìn rất chướng mắt. Thế là vô tình trên tập vở của tôi lại có thêm một dấu ấn mà không có cách nào tẩy đi được. Đúng là đen đủi mà!
Buổi học nhanh chóng kết thúc.
Tôi vui vẻ ôm cặp ra về, nhảy chân sáo trên sân trường đầy nắng, miệng ngâm nga bài dân ca mới thuộc.
- Lên chùa bẻ một cành sen,
Lên chùa bẻ một cành sen
Ăn cơm bằng đèn đi cấy sáng trăng.
Ba bốn cô có hẹn cùng trăng có bạn cùng trăng. (1)
...
Bất chợt phía sau có người nào đó gọi tôi, nghe quen đến lạ. Tôi quay lại, không nằm ngoài dự đoán, người đó là Minh Vũ. Cậu ta đang tiến từng bước về phía tôi với khuôn mặt u tối.
Không u tối sao được? Các bạn đã từng thấy bạn học nào bị chỉ trích, phạt đứng hết một tiết liền mà mặt mày vẫn rạng rỡ hay chưa? Lúc này chắc hẳn cậu ta đang cảm thấy ấm ức nên mặt mới xám xịt như vậy đấy. Coi cái bản mặt nhăn nhó như ông cụ non của cậu ta kìa! Ha ha! Đáng đời!
Minh Vũ bước lại gần nhìn tôi đăm đăm, môi run run mím chặt.
Thế rồi, cậu ta nói:
- Trả cho tôi.
- Cái gì?
- Trả lại bút và sách cho tôi.
Ô hô, thế mà cậu ta cũng biết đường đẩy loại chuyện không có tình người này lên người tôi cơ đấy. Ừ thì tôi là kẻ chủ mưu, nhưng như thế thì sao? Chẳng phải mấy thứ tôi bị mất trước đó đều do một tay cậu ta làm đấy còn gì!
- Không phải cậu để quên ở nhà sao? Bây giờ lại đẩy sang nói tôi là người trộm mấy thứ đồ đó của cậu à? Đừng có nói bừa.
Tôi cười khẩy, lắc lắc cái mông tính rời đi, không ngờ cậu ta lại chêm thêm một câu khiến tôi nóng máu.
- Cậu không trả cũng được, chuyện này tôi sẽ nói lại với cô My.
- Lưu Minh Vũ!
Đáng ghét, không làm được gì tôi nên kéo mẹ tôi vào để đe dọa à?
Khóe môi Minh Vũ cong lên, đôi mắt hấp háy ý cười:
- Cô My sẽ không đánh cậu đâu.
Cơn giận của tôi chỉ vì nhìn thấy vẻ mặt nhởn nhơ, thách thức này mà bộc phát. Tôi tức đến nỗi nắm chặt hai tay, cả người như phát hỏa. Tôi còn nghĩ ngay lúc này có thể đánh cho cậu ta bầm dập, tối tăm mặt mũi. Nhưng đáng tiếc khi ấy tôi vẫn chưa đủ côn đồ, chỉ đứng nhìn cậu ta bằng ánh mắt chán ghét, thống hận.
Tôi giận run người, hung hăng lôi bút và sách của cậu ta đã được giấu rất kĩ trong cặp ra vứt cái bẹp xuống đất, miệng gào lên:
- Trả cậu đấy! Tôi mà thèm lấy mấy cái này ư!
Giữa sân trường đã vắng bóng người, ánh nắng gay gắt như hóa thành miệng con cá mập gắt gao ôm trọn lấy hình hài nhỏ bé của chúng tôi, chỉ để lại hai cái bóng liêu xiêu in trên nền bê tông cứng nhắc.
Tôi thấy Minh Vũ mang theo ánh mắt kinh ngạc dán lên người tôi, rồi nhìn trân trân quyển sách đang im lặng nằm dưới chân đã bị tôi làm cho tan nát.
Tôi ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng của hàng hoa bằng lăng ngày nào giờ lại có chút hăng hắc khiến mũi tôi khó chịu.
Tôi cảm nhận được một cơn gió nhẹ lướt qua làm tán cây lay động. Bỗng thứ gì đó bay vụt vào mắt tôi. Hai mắt cay xè khiến hình ảnh Minh Vũ trở nên nhạt nhòa.
Rồi tôi nghe thấy như có tiếng bước chân ai chạy, xa dần, xa dần, rồi tất cả lại chìm trong im lặng.
Khi ý thức được chuyện gì đã xảy ra thì tôi phát hiện mình đang yên vị ở trên giường, nằm úp mặt xuống gối, khóc tu tu.
Mẹ tôi đang ở dưới lầu làm cơm vội chạy vọt lên phòng, quan tâm đứa con gái bé bỏng cũng là đứa con duy nhất của cái nhà này.
Mẹ hỏi tôi:
- Phượng, ai đánh con hả? Vừa về đến nhà đã khóc là sao?
Tôi đáp lại bằng những tiếng nức nở, mỗi tiếng to dần đều.
Mẹ đâm ra bực mình, gằn giọng:
- Ai làm gì thì phải nói! Là bị ai đánh hay thế nào?
- Minh Vũ... Hức... Minh Vũ... Hức hức! Hu hu hu!
Thật không may cho Minh Vũ, chỉ vì tôi trong lúc bấn loạn, bị dồn vào thế bí từ mà kêu tên cậu ta ra, cho nên cậu ta đã nhận được một trận đòn nhừ tử.
Các bạn ạ, cậu ta bị người nhà giáo huấn vì tội dám đánh tôi. Ha ha! Nghe thật hài hước!
Thế mà tại sao cậu ta vẫn dửng dưng, hoàn toàn không quan tâm đến chuyện này? Cậu ta vẫn y như vậy, mặt dày bám theo tôi. Điều này thể hiện rõ nhất ở chỗ, trường phát động Hội thao cấp thành phố được tổ chức ngay tại trường tôi. Khi cô giáo đăng kí cho tôi tham gia mục đá cầu đơn thì cậu ta cũng nhanh chân có chỗ đứng trong mục chạy nhanh một trăm mét.
Cậu ta tính làm gì đây, chơi xỏ tôi nữa à, hay muốn trả đũa việc tôi vu cáo khiến cậu ta ấm ức chịu đòn? Bây giờ tôi không đụng đến cậu ta thì cậu ta chán hả?
- Cho cậu.
Tôi đội chiếc mũ lưỡi trai pha trộn giữa màu xanh và trắng có phù hiệu của trường, ngồi nói chuyện với mấy bạn học bên gốc phượng già. Bỗng một cánh tay mang màu đồng chìa ra trước mặt tôi một cốc mía đá. Vừa ngước mắt lên thì thấy Minh Vũ mặc đồng phục thể dục của trường, trán lấm tấm mồ hôi, mặt đỏ ửng. Nhìn sang cốc mía đá trên tay cậu ta, tôi cười cay đắng.
Vì sao lại bất công như thế? Cậu ta có thể chơi xỏ tôi, còn tôi thì không ư? Cậu ta có thể tự nhiên ra ngoài cổng trường mua đồ ăn thức uống, còn tôi thì không ư?
À đúng rồi, sao tôi quên được nhỉ? Gia đình cậu ta chẳng phải có quan hệ rất tốt với ông bảo vệ mặt mày hung tợn của trường này sao. Chuyện ra ngoài mua một cốc mía đá đối với cậu ta chắc đơn giản lắm ha? Nhưng như thế thì đã sao? Tôi yêu cầu cậu ta phải mua nước cho tôi à? Tôi không cần lòng tốt giả dối đó.
Tôi vung tay hất đổ cốc nước trên tay Minh Vũ, làm nước bắn lên bộ đồng phục của cậu ta một mảng lớn. Xong chuyện, tôi ngúng nguẩy rời khỏi hiện trường phạm tội.
Bây giờ nghĩ lại, tôi mới hiểu vì sao mình lại ghét Minh Vũ như thế. Trên hết cũng chỉ có một câu nói vô cùng quan trọng mà thôi.
- Lưu Minh Vũ, cậu đứng yên đó!
Nếu đang ở trong rừng rậm Amazon, tôi tin chắc bằng tiếng hét trời phải long đất phải nở vừa rồi của tôi thì sẽ có không ít muông thú rời bỏ quê hương đi cầu thực. Tuy nhiên khung cảnh hiện tại thì khác, sân trường im ắng đáng sợ, thi thoảng mới có vài cơn gió vi vu du ngoạn. Mé bên kia của một góc sân có vài ánh mắt tò mò chiếu sang bên này. Đó là một lớp học thể dục, hình như là dưới khóa tôi.
Có điều tai tôi không nghe rõ các bạn học nói những gì, mà chỉ nghe ra tiếng giày của ai đó đã thôi phản ứng với bề mặt bê tông bỏng rát. Mắt tôi không nhìn thấy vẻ mặt và những hành động quái đản của các bạn học, mà chỉ thấy dáng người thẳng tắp, cao gầy của ai đó đang đứng im bất động. Những giọt mồ hôi sau lớp áo mỏng không ngừng túa ra làm áo ướt, dính chặt lấy tấm lưng rộng.
Mùi mồ hôi khó chịu làm mũi ngưa ngứa, tôi hít sâu vài cái.
Mắt nhìn Minh Vũ từ bao giờ đã nhòe đi, giọng tôi trầm đục:
- Xin lỗi tôi đi.
Minh Vũ quay lại, thoáng thất thần. Chắc là không đoán được sao tôi lại vô duyên vô cớ khóc như một con ngốc thế này đấy.
- Cậu xin lỗi tôi ngay.
Cậu ta có biết rằng hành động thiếu lịch sự vừa rồi của cậu ta đã khiến lòng tự trọng của tôi bị tổn thương. Tấm lòng nhân từ, bác ái của tôi bị ảnh hưởng. Tôi cảm thấy mình bị xem thường.
Khi sự thật xinh đẹp đạp đổ bức tường giả dối mang vẻ ngoài xấu xí, con người ta thường nhận thức được những điều có tầm cỡ cao hơn lúc trước.
Tôi chợt nhận ra vài điều.
Trong sáu năm qua đã từng có lúc tôi bướng bỉnh, dại khờ, u mê tin rằng Minh Vũ luôn làm những chuyện có lỗi với tôi. Nhưng thực chất tôi cũng là người có lỗi.
Có những chuyện đơn giản chỉ với một câu xin lỗi là có thể giải quyết. Tôi làm những việc đáng chê cười ấy thực ra chỉ vì muốn cậu ta nói lời xin lỗi mà thôi.
Chiếc xe đạp tuổi thơ chạy sáu năm ròng rã mang theo nỗi giận hờn của tôi đã dừng lại từ bao giờ. Sáu năm đó tôi không giận cậu ta vì đã chơi xấu tôi, mà tôi chỉ giận vì sao đến một câu xin lỗi cũng không có.
Cả tôi và cậu ta đều không có.
Tôi gào lên trong khi lệ chan hòa:
- Cậu xin lỗi tôi ngay!
Xin lỗi tôi đi, Minh Vũ. Xin lỗi tôi, rồi tôi sẽ tha thứ cho cậu, cho bản thân mình, cho tất cả.
Đáp lại tâm tình thổn thức của tôi, mặt trời trên cao to và sáng hệt như bông hoa hướng dương đến ngày nở rộ làm hoa bung cánh bay lên, bắn ra những sắc màu lung linh, rực rỡ. Chúng thả mình giữa không gian mênh mông rộng lớn rồi đáp khẽ khàng lên người tôi. Chúng rất hiền lành và ngoan ngoãn, không trêu chọc cũng chẳng gây ồn ào, chỉ ngồi im trên đầu và vai của tôi, cùng tôi đưa mắt nhìn Minh Vũ.
Minh Ngọc từng truy hỏi tôi, tôi và Minh Vũ mất bao lâu để đứng nhìn nhau như thế? Tôi không rõ nữa. Có thể là một giây. Có thể là một phút. Có thể là một giờ. Mà cũng có thể là cả đời. Trong khoảnh khắc hồn lạc trên mây ấy, ai lại đi nhẩm tính thời gian làm gì. Tôi chỉ biết ngay khi tiếng trống trường vang lên giòn giã báo hiệu tiết học kết thúc, tôi đã kịp nghe thấy một câu nói mang âm vực hơi lạ, có vẻ là từ nơi xa xôi nào đó vọng về.
Là một câu nói mang ý nghĩa rất lớn đối với cuộc đời tôi.
- Xin lỗi.
Lại nói tới lời xin lỗi, sau những gì đã xảy ra giữa bộ ba gồm lớp trưởng hoàn hảo trên mọi phương diện, lớp phó học tập thanh tú, nhu mì và âm binh hạng bét, không một ai thấy giữa họ xảy ra thêm vấn đề gì.
Lê Thanh không đứng ra biện giải. Bạn học Dũng ngừng những lời nói và hành động dư thừa. Đặc biệt là Nam vẫn hoàn thành tốt những việc mà cán bộ lớp phải làm, vẫn cười cười nói nói như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Người ngoài nhìn vào hẳn sẽ cho rằng đây đúng là tập thể lớp vững mạnh, dù có chuyện gì cũng không cắt đứt được sợi dây đoàn kết. Nhưng không một ai thấy khi trở về phòng học sau cuộc nói chuyện với ông thầy chủ nhiệm, vẻ mặt Nam đã thẫn thờ thế nào. Tôi có cảm giác như cậu ấy vừa đánh mất thứ rất quan trọng đối với bản thân, quan trọng đến mức biến cậu ấy từ người bình tĩnh thường ngày nay lại ngơ ngác, hoang mang. Cũng không một ai thấy cậu ấy trở về chỗ ngồi, tay nắm chặt cây bút khiến gân xanh như những chú rắn hoa trồi lên chằng chịt.
Ngoại trừ tôi ra, chẳng một ai thấy cả.
Tôi nhấc mông rời khỏi ghế, chậm rãi tiến lên, nghiêng đầu nhìn xem cậu ấy đang làm gì. Thì ra đang làm bài. Một dãy phương trình phản ứng hóa học loằng ngoằng rắc rối. Liếc mắt nhìn qua tôi thấy còn duy nhất một phương trình cậu ấy chưa hoàn thành. Chất tham gia đã có đủ, chỉ không biết sản phẩm tạo thành là gì.
A, ca này khó nha! Tôi vốn là phần tử có não bộ không tiếp nhận được nhiều thông tin đối với môn Hóa cho lắm. Tôi không thể giúp cậu ấy được rồi. Tôi đột nhiên rất muốn khuyên cậu ấy “Đừng lo lắng gì cả, cậu thông minh như vậy, đáp án sẽ tự tìm đến thôi.” Nhưng đáng tiếc bây giờ tôi không có tâm trạng để nói ra mấy lời an ủi dễ nghe đó. Đến mình tôi còn không an ủi được thì nói gì tới chuyện đi an ủi người khác chứ.
Các bạn không biết đâu, Minh Vũ cậu ta nghỉ học rồi. Nhắc đến cậu ta, tôi chỉ cảm thấy phiền lòng. Hôm qua xin lỗi, hôm nay đột xuất nghỉ học, rõ ràng là không đủ thành ý.
Tôi thở dài, đi đến chỗ Minh Ngọc, ngồi xuống.
Minh Ngọc đang hí hoáy chép bài, vừa nhìn thấy tôi liền sà tới kêu oan:
- Vì sao chứ? Nhà hai người rõ ràng cách có vài bước chân, sao lại bắt tôi đạp xe vất vả đến lấy số vở này về chép chứ hả? Công lý ở đâu?
Tôi ngơ ngác đẩy khuôn mặt bánh bao kia ra xa, không ngờ Minh Ngọc lại chép bài giúp Minh Vũ.
Minh Ngọc kêu ca không ngớt, nội dung thì ít mà ca từ thì nhiều. Để mọi người dễ nắm bắt thông tin, tôi xin tóm tắt mọi chuyện như sau:
Thứ nhất, sau vụ xử phạt của tòa án đại diện là ông thầy dạy nhạc khó tính là thẩm phán, bị cáo Minh Vũ đã lãnh án chạy quanh sân trường năm mươi vòng. Tuy nhiên trong công tác thụ án xét thấy bị cáo một lòng muốn hối cải, đồng chí Dương Nguyệt Phượng với tấm lòng nhân từ, bác ái, yêu nước thương dân đã âm thầm xuống tay giảm nhẹ hình phạt còn tám vòng.
Thứ hai, khi bị cáo Minh Vũ thụ án đã cật lực, dốc sức chạy như vận động viên điền kinh trong tình trạng thiếu nước trầm trọng thì cơ thể đã lên tiếng báo động, phải nằm liệt giường. Trước khi có điều bất trắc, bị cáo đã để lại lời nhắn và mong muốn cho Minh Ngọc là người nhà của bị cáo hãy thực hiện việc hiển nhiên mà bị cáo phải làm trong thời gian bị cáo nằm liệt giường. Đó là... chép bài.
Ha, tôi không ngờ chỉ với tám vòng sân đã khiến cơ thể ngày nào cũng tràn trề sức khỏe của cậu ta xuống dốc nhanh chóng như thế đấy. Nếu tôi không nương tay, có khi nào cậu ta nhập viện luôn không?
- Thấy bác Sâm nói cũng tính mang cậu ta vào viện rồi nhưng cậu ta nhất quyết không chịu vào, nói mình không sao, ở nhà nằm nghỉ một ngày là được.
Người tôi đột nhiên nặng dần, tưởng chừng có quả cân nặng kí đè lên, nhấn chìm xuống đáy hồ.
Đầu tôi ong ong, hai mắt mịt mờ.
Tôi chợt nhớ về một ngày. Một ngày của mấy năm về trước, hình như từng có người vì cố gắng chạy nên thân thể suy nhược, cuối cùng dẫn đến nhập viện. Hôm ấy trời còn nắng hơn hôm nay. Nắng gay gắt khó chịu.
(1) Đi cấy.
Bình luận
Chưa có bình luận