Năm ấy, trời Lam Sơn sang xuân mà gió vẫn mang vị khô khốc của tàn tro và khói đạn pháo. Trên những đồi thấp ngả bóng về phương tây, lúa nảy mầm thưa thớt như người ta vừa gắng cắm xuống cánh đồng những niềm hy vọng còn run rẩy. Chiến tranh đã lui về sau lưng mấy năm, nhưng dấu vết của nó vẫn nằm lại trong từng tảng đá vỡ, từng mái nhà sụp và trong cả ánh nhìn lặng lẽ của người già ngồi bên bếp tro nguội. Lê Tự trở về làng trong một buổi chiều như thế, cảnh nhìn im lặng chắng mấy ai ra tiếp đón.
Tất cả sự việc và nhân vật hoàn toàn là hư cấu.
Truyện ngắn
Trung đại
Cảm hứng lịch sử
Bình luận
Chưa có bình luận