book

Bức tranh không bao giờ được đặt tên

Đã hoàn thành    80    0   

Tôi đứng ngắm cậu cười rồi vội vã thu hồi lại ánh mắt. Tôi biết nó luôn hướng về cậu, mọi lúc. Tôi sợ cậu sẽ phát hiện ra bóng hình mình trong đáy mắt của tôi.

Quả thực cái thứ gọi là kỉ niệm luôn khiến con người ta day dứt, khó lòng buông tay dù những gì ở năm tháng xưa cũ kia đã lùi dần về phía sau của quên lãng.
… bỏ lỡ là bỏ lỡ, dù kí ức đẹp đẽ nhường nào thì con người nào có thể quay ngược lại thời gian mà sống trong nó một lần nữa.

1 bình luận

  1. Duong
    9/30/2023 12:32:33 PM

    Quả thực là một câu chuyện đẹp. Cá nhân mình thở phào khi họ gặp lại nhau, mà không phải tách biệt nhau. Hơn hết, mình ấn tượng cách bạn viết văn lắm mà mình nghĩ là mình sẽ nhai lại câu chuyện thêm vài ba lần nữa để hiểu rõ hơn.