Âm Thủy



Thạch Bàn là đội trưởng đội lính canh của pháo đài trung tâm, một thanh niên rắn rỏi được tạc từ đá và kỷ luật. Chàng là hiện thân cho lý tưởng của Sơn Tinh: Mạnh mẽ, hiệu quả, và không bao giờ để cảm xúc xen vào nhiệm vụ. Chàng chưa bao giờ chùn bước trước bất kỳ kẻ thù nào, dù là giặc phương Bắc hay những toán cướp hung hãn.

Đêm đó, chàng đang đi tuần tra ở khu vực tường thành phía đông, nơi những vũng nước lạ xuất hiện ngày càng nhiều. Chàng xem chúng là một sự phiền toái, một vấn đề kỹ thuật cần được giải quyết, rồi bước qua chúng không một chút do dự, trong khi những người lính khác có vẻ ngần ngại.

Và chàng dẫm phải một vũng nước lớn hơn, sẫm màu hơn những vũng khác. Ngay lập tức, thế giới xung quanh chàng biến mất. Tiếng gió đêm, ánh đuốc, những bức tường thành vững chãi, tất cả đều tan biến.

Chàng cảm thấy mình đang bị nhấn chìm. Trong nước, và trong một ký ức. Một ký ức đã bị chàng chôn vùi dưới hàng ngàn lớp kỷ luật và ý chí từ rất lâu.

Chàng thấy mình trở lại là một cậu bé mười tuổi, gầy gò và yếu ớt. Một trận lũ quét kinh hoàng đã tràn về ngôi làng của chàng. Nước dâng lên quá nhanh, cuốn phăng nhà cửa, cây cối. Chàng đang nắm chặt tay đứa em gái nhỏ, cố gắng kéo nó lên một mái nhà. Nhưng dòng nước quá xiết, và tay cô bé thì quá nhỏ, trơn tuột. Chàng cảm nhận lại một cách sống động cảm giác bàn tay nhỏ bé đó tuột ra khỏi tay mình. Chàng nghe lại tiếng gào thét cuối cùng của cô bé khi nó bị dòng nước cuốn đi, một tiếng thét bị nhấn chìm trong tiếng gầm của cơn lũ. Chàng cảm nhận lại sự bất lực, sự tuyệt vọng, nỗi đau xé nát tâm can. Tất cả quay lại một cách chân thực như vừa mới xảy ra.

Khi những người lính khác trong đội tuần tra tìm thấy Thạch Bàn, họ không còn nhận ra người đội trưởng kiên trung của mình nữa. Chàng đang quỳ sụp trong vũng nước, hai tay cào cấu mặt đất, toàn thân run rẩy. Chàng gào khóc như một đứa trẻ. Chàng liên tục gọi tên em gái mình: “Thạch Châu! Thạch Châu ơi! Anh xin lỗi!”. Đôi mắt chàng nhìn vào một nơi nào đó xa xăm, một nơi chỉ có nỗi đau và sự hối hận.

Những người lính khác hoảng sợ. Họ chưa bao giờ thấy Thạch Bàn như vậy. Họ vội vã chạy đến, cố gắng kéo chàng ra khỏi vũng nước. Nhưng khi tay họ chạm vào dòng nước sẫm màu đó, họ cũng rùng mình. Những ký ức buồn bã của chính họ, những nỗi đau đã bị lãng quên, thoáng trỗi dậy trong tâm trí. Một người lính nhớ lại cái chết của mẹ mình trên giường bệnh. Người khác nhớ lại lần đầu tiên phải giết người trên chiến trường, nhớ lại gương mặt kinh hãi của kẻ địch khi lưỡi giáo của anh đâm sâu vào ngực hắn. Họ vội vã rụt tay lại trong kinh hãi.

Sự sụp đổ của người lính kiên cường nhất, biểu tượng của ý chí sắt đá, đã trở thành một lời cảnh báo đáng sợ cho toàn bộ kinh thành. Dòng Âm Thủy không chỉ tấn công những bức tường thành, mà còn tấn công vào những vết nứt trong tâm hồn.

***

Sự hỗn loạn lan ra nhanh hơn cả dòng Âm Thủy. Tin tức về sự sụp đổ của đội trưởng Thạch Bàn và những người lính khác đã gây ra một làn sóng hoảng sợ trong toàn kinh thành. Người ta bắt đầu thì thầm về những lời nguyền, về sự trả thù của những linh hồn. Sơn Tinh cố gắng dập tắt nó bằng những phương pháp của mình: Kỷ luật và mệnh lệnh.

Chàng gọi đó là một loại bệnh dịch và thiết lập một khu vực cách ly cho những người bị “nhiễm bệnh”. Chàng ra lệnh xây những con đê nhỏ bên trong thành để ngăn dòng nước lan rộng. Chàng thiết lập các đội bơm nước hoạt động không ngừng nghỉ. Chàng cho người ghi chép lại các triệu chứng, phân loại mức độ ảnh hưởng, cố gắng tìm ra một quy luật, một khuôn mẫu.

Nhưng tất cả đều thất bại. Nước vẫn rỉ ra từ những nơi không ngờ tới. Những con đê nhỏ chỉ khiến nước dâng lên cao hơn ở những khu vực khác. Và số người bị ảnh hưởng ngày càng tăng. Lý trí của chàng, vốn là vũ khí mạnh nhất, giờ đây lại hoàn toàn bất lực trước một kẻ thù vô hình, một kẻ thù không tuân theo bất kỳ quy luật nào mà chàng biết.

Trong cơn tuyệt vọng, Sơn Tinh quyết định đến khu cách ly để trực tiếp xem xét Thạch Bàn. Chàng tin rằng nếu có thể “chữa bệnh” được cho người lính trung thành và kiên cường nhất của mình, chàng có thể tìm ra lời giải cho cả vấn đề.

Chàng bước vào căn phòng nơi Thạch Bàn đang bị giam giữ. Người lính rắn rỏi ngày nào giờ chỉ còn là một cái bóng. Anh ta ngồi trong một góc, đôi mắt vô hồn, thỉnh thoảng lại run lên và lẩm bẩm tên em gái.

Sơn Tinh đứng trước mặt anh ta, cố gắng dùng lý trí và mệnh lệnh để kéo anh ta ra khỏi vũng lầy ký ức.

“Thạch Bàn!” Giọng chàng vang lên, cứng rắn và đầy quyền uy. “Ngươi là người đội trưởng của ta! Ký ức chỉ là quá khứ. Nó không có thật. Ý chí phải mạnh hơn nó! ĐỨNG DẬY!”

Thạch Bàn không phản ứng. Anh ta dường như không nghe thấy gì, vẫn chìm đắm trong nỗi đau của riêng mình, nước mắt giàn giụa trên gương mặt hốc hác.

Tại sao mệnh lệnh không có tác dụng? Tại sao ý chí không thể thắng được một thứ không có thật? Đây là một sai số không thể chấp nhận.

Sự bất lực trước người lính trung thành của mình khiến Sơn Tinh mất bình tĩnh. Chàng cảm thấy một cơn giận dữ trào lên, một sự giận dữ đến từ sự hoang mang và sợ hãi.

Chàng quay gót, trở về phòng điều hành của mình. Căn phòng, vốn là biểu tượng của trật tự và sự kiểm soát, giờ đây cũng đầy vẻ hỗn loạn. Những tấm bản đồ bị vứt lung tung, những cuộn thẻ tre ghi chép nằm ngổn ngang.

Sơn Tinh nhìn vào La Bàn Lạc Việt đang nằm trên bàn. Cây kim của nó vẫn đang quay tròn một cách vô dụng, chế nhạo sự bất lực của chàng.

Chàng hét lên một tiếng, một tiếng hét không thành lời, và đập mạnh nắm tay xuống chiếc bàn. La Bàn Lạc Việt nảy lên và rơi xuống sàn đá. Một tiếng vỡ khô khốc vang lên.

Sơn Tinh cúi xuống nhặt nó lên. Một vết nứt đã xuất hiện trên mặt la bàn tinh xảo, chạy ngang qua những vòng tròn khắc đầy ký tự.

Đó là vết nứt đầu tiên trên biểu tượng của lý trí và sự kiểm soát của chàng. Cả thế giới quan được xây dựng một cách cẩn thận của Sơn Tinh đang bắt đầu lung lay từ tận nền móng.

1

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bình luận

Chưa có bình luận
Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout