Trời đổ mưa, không khí ẩm ướt, hơi lạnh xuyên qua lớp quần áo dày ngấm sâu vào da thịt, chạm đến xương cốt bên trong. Vết thương trên chân âm ỉ phát đau, Biện Thành ngồi trên sô pha, im lặng chịu đựng.
Đúng lúc này, điện thoại trên bàn chợt đổ chuông.
Người đàn ông liếc mắt nhìn số điện thoại trên màn hình, nhạt giọng “alo” một tiếng.
Đầu dây bên kia im lặng.
Hắn nhìn lại số điện thoại, sau đó kiên nhẫn hỏi thêm một câu:
"Cậu Thanh Việt, có chuyện gì sao?”
Đầu dây bên kia vẫn không có tiếng trả lời. Không khí yên lặng duy trì suốt mười giây, bên tai nhất thời chỉ còn tiếng hô hấp nhè nhẹ của chính mình. Khi Biện Thành chuẩn bị lên tiếng, thì một âm thanh bén nhọn đột ngột vọng ra từ điện thoại.
Đó giống như âm thanh đồ vật gì đó nặng nề rơi vỡ trên mặt đất, chói tai đến mức Biện Thành theo bản năng đưa điện thoại tránh xa tai mình.
“Chị.”
Giọng nói yếu ớt của đối phương truyền qua.
Biện Thành lập tức bật dậy, mặc kệ cơn đau nhức nơi chân, đi nhanh về phía cửa, lao nhanh sang căn phòng 2012 bên cạnh. Ngón tay Biện Thành vừa thao tác gõ ra dãy số của quản lý chung cư thì đồng thời phát hiện ra cánh cửa căn phòng 2012 không hề bị khóa như bản thân tưởng tượng.
Người đàn ông nhíu mày, không những không dám buông lỏng, trái lại càng nâng cao cảnh giác hơn.
Biện Thành nhẹ tay đẩy cửa, cố hết sức không để nó phát ra bất cứ tiếng động nào.
Căn phòng chìm trong ánh đèn vàng mờ, tĩnh lặng đến mức kì quái.
“Chị.”
Biện Thành nghe thấy giọng nói gần như là nỉ non phát ra dưới chân ghế sô pha. Khi người đàn ông tiến lại, Thanh Việt sắp đánh mất chút tỉnh táo cuối cùng. Điện thoại rơi ra từ ngón tay tái nhợt co quắp, màn hình ướt nhẹp mồ hôi.
Hẳn vì thế nên cậu mới trượt tay ấn nhầm gọi cho Biện Thành.
Dáng vẻ hệt như một bệnh nhân lên cơn động kinh.
Hơi thở hỗn loạn, sắc mặt trắng bệch, con ngươi không có tiêu cự, không điều khiển được tứ chi. Bệnh trạng nghiêm trọng hơn lần đầu tiên khi hắn gặp mặt người này. Mà có vẻ như đây cũng không phải lần đầu chuyện như thế này xảy ra. Nếu không, dựa vào sự quan tâm của Bảo Trâm, tuyệt đối sẽ không để em họ mình có cơ hội rơi vào nguy hiểm.
Nghĩ như vậy, Biện Thành thả lỏng hơn một chút.
Bóng người mơ hồ lay động trước mắt Thanh Việt, cậu tiếp tục theo bản năng nhẹ giọng nức nở:
“Chị…”
Quả nhiên, người kia tiến đến, vươn tay đỡ lấy Thanh Việt. Giọng nói vang lên bên tai có chút xa xăm rời rạc, nhưng Thanh Việt vẫn nghe được đại ý, người trước mắt hỏi cậu: “Có thuốc không? Hay là muốn tôi đưa cậu đến bệnh viện?”
Không rõ Thanh Việt có nhận ra người trước mắt không phải Bảo Trâm hay chưa, chỉ thấy cậu nhẹ nhàng lắc đầu, cổ họng phát ra tiếng nghẹn ngào giống như mèo con đang rên khóc.
“Vậy cậu có muốn tôi gọi cho Bảo Trâm lần nữa không?”
Thanh Việt chỉ dùng ánh mắt tan rã đối diện với Biện Thành, không đáp lời. Vì thế người đàn ông rút điện thoại trong túi mình ra, ấn số gọi Bảo Trâm. Nhưng chuông đổ rất lâu mà không ai bắt máy.
Hắn kiên nhẫn gọi thêm vài lần, điện thoại vẫn báo không thể liên lạc được.
Biện Thành tạm thời đỡ Thanh Việt lên ghế sô pha, tìm cho cậu một tư thế thoải mái rồi đứng bên cạnh tìm cách liên lạc với Bảo Trâm. Chẳng qua, mười phút trôi qua, người cần gọi vẫn không thể gọi được.
Mà người trên sô pha dường như đang dần hồi phục. Cậu vẫn mở to mắt nhìn vào khoảng không trống rỗng trước mắt, nhưng con ngươi dần có hồn hơn.
Tiếng hô hấp dần bình ổn lại, sắc mặt tuy vẫn tái nhợt, nhưng không trắng bệch dọa người giống hệt thi thể như khi nãy.
“Đừng, gọi, nữa.”
Biện Thành nhìn dáng vẻ của Thanh Việt, tuy không tiếp tục gọi nhưng vẫn nắm chặt điện thoại trong tay, đề phòng trường hợp xấu nhất. Thanh Việt trông thấy thế thì cười nhẹ một tiếng, chẳng qua ý cười chẳng hề lan đến đáy mắt, một tiếng cười ấy vừa nhạt vừa giả.
Cậu khẽ cử động ngón tay, cơn tê dại vẫn chưa rút đi hẳn, vì thế những động tác tiếp theo của Thanh Việt đều rất chậm. Lâu sau, khi đã trở lại dáng vẻ giống như bình thường, Thanh Việt nhẹ giọng lên tiếng:
“Làm phiền anh rồi nhỉ?”
Biện Thành thản nhiên đáp lời: “Không phiền.”
Thanh Việt chỉ xem đó là một câu khách sáo, không dám tin là thật. Cậu vịn sô pha, chậm rì ngồi dậy. Trán ướt đẫm mồ hôi, tóc đen dính lên thái dương, dưới ánh đèn vàng mờ ấm áp càng trở nên nhợt nhạt yếu ớt. Biện Thành thậm chí thầm hoài nghi rằng người trước mắt có phải sẽ ngay lập tức hóa thành một tờ giấy mỏng rồi theo gió bay đi hay không?
Trên màn ảnh, Thanh Việt luôn mang dáng vẻ tự tin thản nhiên, vừa dịu dàng vừa nho nhã, vừa đẹp mắt vừa được lòng của tất cả mọi người. Trước ống kính máy quay, cậu như hóa thành nhân vật đang diễn, cả nét cả hồn đều diễn cực kỳ chuyên nghiệp. Đôi khi sẽ khiến ai đó nghi hoặc rằng có phải dáng vẻ thường ngày của cậu cũng là do diễn mà ra hay không?
Diễn xuất quá tốt, đôi lúc cũng khó mà phân biệt được đâu là thật, đâu là giả.
Chẳng qua, mỗi người đều có quyền lựa chọn cách sống của mình.
“Hy vọng anh sẽ không nói chuyện ngày hôm nay cho bất cứ ai?”
Giọng nói của cậu rất nhẹ, nhưng ánh mắt thì sắc bén như dao.
Lúc kí hợp đồng, có một điều khoản về bảo mật, nên dù người trước mắt không đặc biệt căn dặn thì Biện Thành cũng sẽ không phản bội chữ tín của mình.
Thanh Việt dường như vẫn cố chấp muốn đợi một câu trả lời của người đàn ông, vì thế yên lặng nhìn đối phương.
“Được.”
“Kể cả Bảo Trâm.”
Biện Thành nhìn cậu, lần này lại không đáp. Trong hợp đồng có một điều khoản là dù bất cứ chuyện bất thường gì xảy ra đều phải báo với quản lý.
Căn phòng tĩnh lặng.
Thanh Việt bước xuống sô pha, bàn chân trần không quan tâm mảnh vỡ từ ly nước trên sàn, hết sức thản nhiên dẫm lên, tựa như không biết đau. Cậu dừng trước Biện Thành đang bất động vài giây, sau đó cứ thế bước ngang qua.
“Cảm ơn. Tôi hơi mệt, anh có thể về rồi.”
Đến khi tiếng đóng cửa vang lên, căn phòng chỉ còn lại một mình Thanh Việt, cậu mới đột ngột ngã ngồi trên xuống sàn lạnh băng, bả vai không ngừng run rẩy. Tình trạng ngày càng nặng hơn, tần xuất tái phát cũng ngày càng nhiều hơn.
Cậu lo lắng Bảo Trâm sẽ sợ hãi.
Hơn hết, một người vốn không thân thuộc biết được bí mật của mình, Thanh Việt theo bản năng mà cảm thấy hoảng hốt. Từ lần đầu tiên gặp mặt, cậu đã biết có rất nhiều chuyện sẽ vượt khỏi tầm kiểm soát.
Bình luận
Chưa có bình luận