Chương 6.3. Chuyến đi Bắc Ninh (3)


"Mình có ba tiếng hoạt động tự do lận, hay chúng ta lẻn tới chùa Vạn Phúc đi?"

Bước khỏi điện thờ, Nguyên nhớ sực:

– Ơ, sao hôm nay không thấy anh hỏi gì hết vậy?

Quý Ly nói:

– Em há đã quên ta là người thời nào? Khu di tích này tuy đã được tu chỉnh, thêm thắt không ít vật dụng tân thời, song vẫn còn lưu giữ phần lớn dáng dấp cổ xưa. Ta ngẫm, trong chốn này, kẻ thấu hiểu lối kiến trúc ấy nhất hẳn chính là ta.

Nguyên ngơ ngác gật đầu, cậu nhận ra, chẳng biết từ bao giờ Quý Ly đã biết dùng rất nhiều từ hiện đại.

Chiều đổ lửa, mặt trời chao nghiêng trên mái ngói rêu phong, cả đoàn rời khỏi làng tranh Đông Hồ vào ba giờ chiều, đúng độ rát da rát thịt nhất. Nắng nung như người ta thổi ống bễ, các cô con gái có chiếc áo sơ mi buộc quanh eo thì tháo ra, trùm kín người mình, nhưng nhất định không chịu buộc mái tóc dài được ép thẳng và tỉa thưa. Mấy cậu con trai thì kệ thây nó, phơi da rám đen cũng chẳng hề gì. Tuổi hoa niên ồn ào, nhiều sức trẻ, cái nực nội của mùa Hè cũng chẳng thể khiến đám học trò kiệt sức lâu, nhất là khi trên xe có điều hòa và nước mát.

Tầm này, bọn học sinh đã tỉnh táo hơn ban sáng và cũng thấm cái không khí náo nức của cuộc du hí, thế là chiếc xe rộn ràng hơn hẳn. Thậm chí, có cậu chàng đứng phắt dậy giữa xe, giơ tay vỗ nhịp, hát lên một đoạn tình ca trẻ ranh: “Mắt nai ơi xin đừng đi nhé em. Mắt nai ơi xin đừng xa cách tôi…” khiến cả xe cười vang, tiếng cười của lũ trẻ tuổi mười bảy xé tan cái nghiêm tĩnh còn vương lại từ những gian điện thờ. Rồi chẳng ai bảo ai, cả đám đồng thanh hòa nhịp: “Mắt nai ơi xin đừng đi chá cha. Hát vang lên ô là la chá cha.”

Trong bầu không khí sôi nổi căng đầy sức trẻ đó, thằng Lợi bình phẩm như một ông già hủ lậu:

– Đến Bắc Ninh không nghe quan họ thì thôi, lại đi nghe thứ nhạc nhố nhăng!

Nhưng cũng chẳng ai giận nó, cả xe cười phá lên khiến cu cậu càng thêm cơn tức.

Ở cuối xe, Nguyên cũng nhún nhảy theo điệu nhạc. Quý Ly rỉ tai cậu:

– Nhạc nhẽo tân thời nhức óc quá.

Nguyên nhìn y khinh bỉ:

– Anh là họ hàng với thằng Lợi à?

Quý Ly phì cười. Tiếng cười của một người cổ đại hòa với tiếng cười của những người trẻ hiện đại, khoảng cách hơn sáu trăm năm cũng chỉ dài có thế.

Nửa ngày trôi qua nhanh như chớp. Trong nửa ngày vừa rồi, đoàn học sinh đã được tham quan các khu di tích lịch sử và văn hóa như: Đền Đô, khu lăng mộ các vua Lý, làng tranh Đông Hồ. Tuy đắm chìm trong dòng chảy lịch sử hào hùng của dân tộc, song cái nắng vẫn phần nào khiến các cô cậu quá tải. Khi xe rẽ qua một lối đất đỏ, phóng tới nơi rực rỡ cờ hoa, đứa nào đứa nấy đều thấy như được hồi sinh. Thằng Lợi quăng cái vẻ khắc khổ của nó xuống ghế, reo to:

– Hay quá, đến đúng lúc phần hội!

Chiếc xe khách chưa dừng hẳn mà đã nghe tiếng hoan hô của học trò. Cô Quỳnh đứng dậy thông báo:

– Do lễ hội đông đúc, để tránh tình trạng đi lạc, cô đề nghị tất cả chúng ta đội mũ lưỡi trai đã phát trước khi lên xe và đi theo cờ hiệu của đoàn mình. Sau mười lăm phút đầu nghe giới thiệu tập trung, các em có ba tiếng hoạt động tự do. Cô lưu ý rằng, các em cần đi theo nhóm đông để hỗ trợ lẫn nhau. Đúng sáu giờ tối, tất cả chúng ta phải có mặt ở bãi đỗ xe. Sau sáu giờ, xe sẽ không chờ các em nữa. Các em đã rõ chưa?

– Rồi ạ!

Tụi học trò lục tục xuống xe, xếp thành một hàng dài để len lỏi qua đám người ken kín lối, chắc họ cũng đến để chơi hội. Len mãi len mãi, cái cổng chùa sừng sững bỗng lù lù hiện ra trước mắt, trên ấy giăng băng rôn đỏ in chữ trắng phẳng phiu: “Chào mừng đến với hội Chùa Bút Tháp”. Nguyên và Quý Ly đi ở cuối hàng:

– Anh thấy sao? Lễ hội oách xà lách chưa?

Quý Ly gật gù:

– Cũng được, nhưng thiếu đi phần trang trọng, uy nghiêm ban xưa.

Nguyên bĩu môi:

– Do anh cổ hủ quá đấy.

– Điều ấy chẳng lẽ không phải đương nhiên ư?

Thằng bé trợn mắt:

– Rồi rồi, anh giỏi. Em bàn với anh này. Mình có ba tiếng hoạt động tự do lận, hay chúng ta lẻn tới chùa Vạn Phúc đi?

Quý Ly hỏi:

– Có nguy hiểm chăng? Cô giáo em vừa dạy…

Nguyên xua tay:

– Sợ gì, mình gọi xe ôm, không lạc được!

Nói rồi Nguyên mở cái ví căng phồng cho Quý Ly xem, cười khà khà:

– Em thừa tiền để đi xe ôm! Bà với mẹ cho em đấy!

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bình luận

Chưa có bình luận
Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout