Rung động



Nhiều ngày sau đó, hai chị em cô đi học bằng chiếc xe cub của Luật, tối đến cô chạy sang nhà cậu để giảng lại mấy bài tập trên lớp, nhưng điều khiến cô đau đầu là tất cả bài tập cậu đều không hiểu. Theo thói quen chỉ bài cho thằng Lâm, bài nào chỉ nhiều lần mà nó không nhớ thì cô cầm bút gõ đầu nó ngay lập tức, và lúc này cũng thế cô vừa cầm bút gõ đầu cậu giống như cô đã làm với thằng Lâm. Chợt nhận ra không đúng, cô nhìn cậu với ánh mắt vô ‘số’ tội thì cậu cũng ngước nhìn cô, bốn mắt nhìn nhau không nói một lời. Cô cười khì, giả vờ xoa tóc cậu:

“Hình như tóc ông dính gì thì phải? Để tui gỡ ra cho!”

Cô vừa nói vừa vờ xoa nhẹ vào tóc cậu, tóc cậu thật chắc và mượt, lại còn có mùi hương thoang thoảng, hôm nay cô mới phát hiện ra là cậu nhuộm tóc, màu tóc ánh vàng nhưng không quá nổi bật, cô vô thức cứ sờ mãi, đến khi cậu giữ tay lại khiến cô sững người. Cô tròn mắt nhìn và nhịp tim tăng vọt trong tích tắc, cô bối rối không biết nên nói gì và làm gì? Cậu cứ nhìn càng làm cô lúng túng, cô vội vùng tay ra nhưng cậu càng nắm chặt hơn, mặt cô nóng lên liền ấp úng:

“Ông… ông làm gì vậy?”

Cậu vẫn không lên tiếng, cứ thế mà nhìn cô, lại nhoẻn miệng cười, nhìn về hướng tay cô, sau đó cậu nhẹ nhàng lau đi một vết mực bám trên đó, từ tốn nói:

“Trên tay bà có dính mực, để tui lau giúp cho!”

Nghe thế cô vội rụt tay lại, cảm giác nóng bừng lan tỏa khắp người, cô gắt gỏng:

“Ông bị hâm à! Dính mực thì lau bằng tay làm sao mà sạch được!”

Cậu lại mỉm cười nhìn cô đáp ngây ngô:

“Ờ, thế à! Tui quên mất!”

Nói rồi cậu vẫn nhìn cô không chớp mắt khiến cô bối rối, cô không thể tập trung được liền đánh liều quay sang nhìn cậu và hỏi thêm lần nữa:

“Mặt tui dính gì nữa hay sao mà ông cứ nhìn mãi thế? Giờ ông có học bài không, không học là tui về à?”

Vừa nói cô vừa gấp mấy quyển sách lại, cậu ngưng cười, lấy sách từ tay cô:

“Học, học phải học chứ! Nào, bạn Liên yêu dấu, bạn Liên xinh gái nhất hành tinh này, chúng ta tiếp tục học nào!”

Cô nhìn cậu và phì cười, và buổi học cứ thế trôi qua khá nghiêm túc, đôi khi xuất hiện vài câu hỏi khiến cô không thể lý giải, ví dụ như:

“Tui biết bài này, mà hình như bài này không biết tui!”

“Tại sao là đường trung trực, đường tiếp tuyến… mà không phải là đường vào tim tui!”

“Bà có thấy chỗ này hơi vô lý không, rõ ràng là đã làm đúng các bước rồi mà lại ra đáp án là vô nghiệm!”

Cô ngồi bên cạnh nhìn cậu ngao ngán:

“Tui nói câu này ông đừng có buồn, mà có buồn thì cũng kệ đi!”

“Bà nói đi, tâm hồn nhỏ bé của tui chịu được!”

“Ông vào lớp chọn bằng cách nào thế? Học lực bốn năm cấp hai của ông thì khỏi bàn đến rồi, chỉ còn điểm thi tốt nghiệp, nếu ông muốn vào lớp chọn thì tổng điểm phải trên 40, điểm từng môn là 8 chấm, cuối cùng ông đậu bằng cách nào hay vậy?”

Cậu có vẻ ngã ngớn, tựa lưng vào ghế, tay khoanh trước ngực đầy đắc ý:

“Bà không nghe câu ‘Học tài thi phận’ à! Tui thuộc dạng kim cương ẩn mình trong đống tro tàn, chỉ khi nào trong cái khó thật khó mới ló cái khôn ra!”

Cô ngậm ngùi nhìn cậu, đúng thật là hết nói nỗi, cô đang thấy hối hận vì sao mình lại hỏi câu ngớ ngẩn như vậy, nhận thấy ánh mắt dè bỉu của cô, cậu liền tiến sát lại, cô không kịp phản ứng, vì thế cả hai đang ở khoảng cách rất gần. Cô chợp mắt một cái, quan sát cậu kĩ hơn một chút, lông mi cậu rất dài và cong, đôi chân mày rậm và đen, cô thấy mình trong đôi mắt cậu.

“Đừng có dè bỉu trai đẹp như vậy chứ?”

Câu nói đưa cô về thực tại, cô vội vàng dọn sách vở, ấp a ấp úng:

“Muộn rồi, ông… ông ngủ sớm đi! Tui… tui về đây!”

Cô ba chân bốn cẳng như chạy trốn làm cậu bật cười, nhưng ra đến cửa phòng cô quay đầu lại:

“Hình như ông chưa ăn gì đúng không? Có muốn tui nấu cho ông không?”

Cậu thôi cười, ánh mắt có chút thoáng buồn:

“Bà về đi, tui ăn mì rồi?”

“Ăn mì nhiều không tốt đâu, để mai tui qua sớm nấu cho ông! Vậy nha, ngủ đi!”

Tiếng bước chân cô rời đi, cậu mới ngã lưng ra ghế, ánh mắt mông lung nhìn lên trần nhà, hình như lâu rồi gia đình cậu không có bữa ăn cùng nhau. Cậu nhớ bữa ăn đầy đủ thành viên nhất là lúc ba cậu vừa được thăng chức, nào là cô, dì, chú, bác… đến chúc mừng, mà bữa tiệc ấy cách đây cũng đã hai, ba năm rồi.

***

Ngày hôm sau cậu đã có thể đến trường nhưng chân phải vẫn còn bó bột để cố định vết thương, như đã bàn tính từ trước, hôm nay cô sẽ chở cậu trên chiếc cub, còn thằng Lâm sẽ đi xe đạp.

Vừa ngồi lên xe, thằng Lâm liền ghé sát tai cậu nói nhỏ:

“Mày có tin vào tay lái của chị tao không? Chị tao mới tập chạy xe lúc chân mày còn đang bị đau đấy!”

Cậu lắc đầu đáp lời:

“Tao không tin cho lắm!”

Cô ở phía trước nghe thế liền quay lại:

“Ông vừa nói gì?”

Cậu đưa tay vờ gãi đầu, nhìn cô với vẻ vô tội:

“Tui có nói gì đâu! Chỉ là giờ này vẫn còn sớm cho nên chúng ta không cần đi nhanh đâu, bà lái chậm thôi!”

Thằng Lâm được dịp chứng kiến cảnh khó tin liền bĩu môi nói:

“Mày ra dáng con trai tí đi. Cùng lắm thì chị tao cho mày đo đường thêm tí nữa thôi mà!”

Nói xong nó cười sảng khoái đạp xe ton ton đi trước, để cô nhìn theo với ánh mắt hình viên đạn, cô quay sang nói với cậu:

“Ông bám chắc vào, hôm nay tui cho nó hít khói xe đã luôn!”

“Đừng… bà… chân tui vẫn còn…”

Lời chưa dứt thì cô đã lên ga đuổi theo thằng Lâm, theo quán tính cả người cậu muốn ngã về phía sau, cậu đưa tay chạm nhẹ vào vạt áo phía trước, mái tóc cô theo chiều gió phả nhẹ vào mặt cậu, cậu cảm nhận được mùi thơm rất nhẹ nhàng, cậu đưa tay, đan vào từng sợi tóc nhẹ nhàng, trong lòng như có một tia lửa điện xẹt ngang qua. Cảm giác này phải nói thế nào nhỉ? Rất lạ nhưng cũng rất thân quen, lạ vì lần đầu tiên cậu cảm nhận được những thay đổi tình cảm của mình đối với cô, thân quen vì cả hai vẫn như ngày còn bé, vẫn luôn bên cạnh nhau. Có lẽ cậu đã dần xác định được tình cảm của mình khi cả thế giới hơn bảy tỷ người, nhưng duyên trời đẩy đưa thế nào, cậu lại thích cô bạn này rồi! Chẳng biết từ lúc nào, cũng chẳng biết từ bao giờ, cậu biết “yêu” rồi!

Đang mãi nghĩ vẩn vơ thì tiếng thằng Lâm hét vang trời làm cậu giật mình, thì ra là cô cố tình chạy nhanh để đuổi kịp nó, vào đoạn đường chuẩn bị rẻ sang đường lớn là đường đất, cô chạy nép vào lề làm bụi bay lên, rồi phóng xe bỏ đi thật nhanh.

Thằng Lâm lẽo đẽo đạp xe phía sau hứng trọn khói bụi, nó liền tức giận mắng thầm:

“Cũng may bà là chị tui đó, thử làm em tui đi, tui quay bà như dế! Hừ!”

***

Cả ba đến trường đã là chuyện của mười lăm phút sau, sau khi gửi xe, cô mang balo của mình và ôm thêm balo của cậu đi vào lớp, cô đi đằng trước còn cậu chậm rãi theo phía sau, đang đoạn lên cầu thang, cậu liền gọi cô:

“Liên! Cầu thang này cao quá, tui cần điểm tựa!”

Cô quay lại nhìn cậu mấy giây, sau đó đi lại:

“Ông muốn tựa vào đâu?”

“Bà cho tựa vào đâu thì tựa vào đấy! Không dám ý kiến!”

Câu trả lời nằm ngoài dự liệu khiến cô phì cười, cô chỉ vào vai mình:

“Đây, điểm tựa vững chải tạm thời không tính phí!”

Cậu cũng phì cười đặt tay lên vai cô và bắt đầu bước lên cầu thang, cậu chợt hỏi:

“Thế tui muốn trả phí thì sao?”

Cô tỏ vẻ suy nghĩ:

“Phí à, vậy tùy vào lòng hảo tâm! Không quy định hạn mức!”

Cậu hài lòng với câu trả lời của cô liền mỉm cười thì từ xa lại vọng đến tiếng mỉa mai của Lâm:

“Tình cảm gớm nhỉ! Bình thường em mình nhờ thì nói nặng nói nhẹ! Hôm nay giúp trai là hí hửng ra mặt. Em phải mách má là chị mê trai bỏ em!”

Cô ngước mặt nhìn lên lườm nó một cái:

“Mày không mở miệng nói chuyện thì tao cũng không nói mày không biết nói tiếng người đâu!”

Lâm hừ nhẹ bỏ đi và nó còn cố tình đụng nhẹ vào người Luật một cái, mất đà cậu ngiêng người về phía cô, bất ngờ cả hai đều bị đẩy vào tường, tay cậu vẫn trên vai cô, lúc này khoảng cách thật gần, nhịp tim cô lại bắt đầu tăng vọt, cảm nhận cả người nóng lên dù rằng đây chỉ mới sáng sớm, cô không dám nhìn thẳng vào mắt cậu.

Cô vội vàng đẩy nhẹ cậu ra, không nói lời nào ôm balo ngoe nguẩy đi trước và mắng thầm thằng Lâm. Cậu nhìn bóng cô đi vội vàng mà không khỏi bật cười, cậu đã làm gì đâu mà cô bỏ đi nhanh thế! Cậu đành một mình đi chậm rãi về lớp!

Vừa vào lớp Quỳnh Trâm đi đến bên cạnh bàn cậu:

“Chân Luật đỡ hẳn chưa? Mà khi sáng Luật đi học bằng gì thế? Để trưa Trâm chở về cho!”

Cậu ngạc nhiên nhìn Trâm, cô ngồi bàn trên cũng dừng động tác lấy tập của mình, sau câu nói của Trâm mọi sự chú ý của cả lớp đều dồn về phía cậu, cậu cười gượng:

“Không cần phiền đến Trâm đâu, nhà tui gần nhà Liên nên khi sáng tui đi chung với Liên! Cảm ơn Trâm nhiều nhé!”

Trâm có vẻ hụt hẫng sau câu trả lời của cậu liền quay mặt bỏ về chỗ ngồi, còn cô tự dưng cảm thấy rất hài lòng về lời kia của cậu, cô cứ cười tủm tỉm, Mẫn ngồi bên cạnh liền lên tiếng:

“Hôm nay thằng Luật đi học lại nên bà vui đến thế cơ à! Mấy hôm trước cái mặt bà cứ như bị mất sổ gạo!”

Câu nói vô tình của Mẫn lại lọt vào tai của cậu, cậu ghé mắt nhìn lên xem cô phản ứng thế nào, cô ấp úng ậm à ậm ừ cho qua chuyện không khỏi khiến cậu vui ra mặt. Cậu nghĩ thầm trong lòng “thì ra chân đau chưa hẳn đã là điều xui”.

***

Tối đến như lời đã hứa, cô sang nhà cậu sớm hơn mọi ngày, còn kèm theo một bọc đồ ăn, trong lúc cô hâm nóng lại thức ăn thì cậu cũng từ phòng đi ra, trên tay còn cầm theo mấy cuốn truyện Doreamon, đang suy nghĩ nên nói thế nào để không bị ngượng thì ánh mắt cô đã va phải mấy cuốn truyện. Cô lon ton chạy đến:

“Tập mới phát hành đúng không, cho tui mượn ngửi mùi sách mới được không?”

Cậu ngạc nhiên với phản ứng của cô:

“À, ừ! Tặng bà luôn đó, chị tui mới mua cho mà tui không thích đọc cho lắm! Bà có cần vui đến vậy không?”

Cô gật đầu lia lịa:

“Ông không biết đâu, để đọc được mấy em này tui phải cắm rễ ở tiệm sách tận mấy ngày, mà có khi còn bị người ta đuổi đi nữa đó!”

Cậu nhìn cô với ánh mắt trìu mến:

“Ngày phát hành định kỳ là ngày mấy, tui mua cho bà!”

Cô chợt khựng lại, vội từ chối:

“Tui biết ông dư tiền, nhưng không cần phải tiêu cho tui!”

“Tui tình nguyện tiêu cho bà!”

Sau câu nói của cậu, cả hai rơi vào im lặng, ánh mắt vừa chạm nhau thì cô vội quay đi với gò má đã ửng hồng, còn cậu thì tủm tỉm cười che giấu đi nét bối rối. Cậu tìm đề tài để nói:

“Nhà anh rể tui lúc trước mở quầy truyện, nay không ai coi ngó nên đang tính thanh lý, bà đọc không, hôm nào rảnh tui qua đó lấy về cho!”

Như tìm được chân ái đời mình, cô hí hửng:

“Đọc, tui có đọc! Hôm nào ông đi thì cho tui đi với nha! Mà hình như sáng ông chưa chép công thức Toán đúng không, để tui chép lại cho!”

Cô vui vẻ vừa đi, vừa hát khiến cậu không khỏi bật cười, cậu nghĩ thầm:

“Thì ra chỉ cần mấy cuốn sách đã khiến cô vui đến thế! Thế thì từ giờ cứ theo hướng đó mà tiến thôi!”

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bình luận

Chưa có bình luận
Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout