Chương 7: Phụng trảo Hổ vờn quyền cước ẩn hư


Một buổi chiều yên ả bên bờ suối, nhưng tâm hồn Liên lại dậy sóng. Gương mặt phản chiếu trong làn nước không phải của cô, và một bí mật lớn hơn cả những gì cô tưởng tượng đang dần hé lộ.
Định mệnh đã đưa cô đến đây, nhưng vì lí do gì? Cô có đủ dũng khí để đối mặt với sự thật, khi ngay cả bản thân cô cũng không còn là chính mình?

Liên theo Đào vào bên trong lán. Không có giường, chỉ vài chiếc võng mắc giữa hai cột trại, vài góc trải chiếu trên lớp rơm khô. Đào chỉ vào một góc lán, nơi tấm chiếu cói sờn cũ được trải tạm bợ:
"Tối em nằm góc kia với ta. Giờ theo ta nhận đồ."

Ra khỏi lán, hai người men theo lối đất đỏ về khu trại phía tây – nơi phát vật dụng cá nhân. Liên được nhận một bộ đồ vải thô màu nâu, một khay gỗ, cùng một khúc ống tre dùng làm ly uống nước. Tất cả đều đơn giản, mộc mạc và thiết thực.

Kế đó, Đào dẫn cô sang gian nhà bên, nơi phát lương thực. Không khí đông đúc, tiếng chuyện trò rôm rả, mùi rau củ hoà lẫn khói bếp phảng phất. Rau xanh, bắp, khoai lang chất thành đống, ai nấy xếp hàng trật tự, mỗi người nhận phần theo danh sách ghi chép tỉ mỉ. Hôm nay, ngoài gùi rau và gạo, còn có thêm một cái làn tre đựng khúc thịt trăn tươi rói.

"Ơ, thịt trăn à? Ở đâu ra thế?" Đào reo lên.

Một chị ở tổ cấp phát vừa ghi chép vừa cười:
"Sáng nay anh Bình mang về. Nói là bắt được trong rừng."

Đào nhìn sang Liên, thích thú:
"Hôm nay chúng ta có lộc ăn rồi!"

Liên chỉ mỉm cười. Cô biết rõ khúc thịt trăn kia là phần còn lại của con vật mà chính cô đã chạm mặt và suýt bị nó nuốt chửng.

Về trại, Liên đặt đồ dùng cá nhân lên chiếc kệ gỗ sát vách, rồi cùng Đào ra bếp. Khói bếp cay xè mắt, tiếng củi nổ lách tách. Đào nhóm lửa, Liên xếp từng trái bắp vào nồi lớn, nước sôi ùng ục, mùi ngọt của bắp luộc lan khắp gian bếp.

"Ngày nào chị cũng làm việc này sao?" Liên hỏi.

"Không đâu." Đào đáp, tay vẫn thoăn thoắt. "Mọi người chia nhóm, mỗi tổ bếp trực năm ngày, còn lại thì luyện võ, làm việc khác. Công bằng lắm."

"Chị vào nghĩa quân lâu chưa?"

"Hơn nửa năm rồi. Lúc đó mới hơn trăm người, giờ chắc cả ngàn."

Nghe vậy, Liên bỗng thấy lòng rạo rực. Mọi người cùng nhau sống, luyện tập, chiến đấu vì một lý tưởng chung. Không còn là những dòng chữ trong sách sử, Tây Sơn bây giờ hiện hữu trước mắt cô, sống động, chân thật và đầy khí phách.

Buổi tập kết thúc, Cúc ra hiệu cho mọi người xếp hàng. Liên và Đào chia phần: bắp vàng óng đặt vào khay gỗ, một ít nước luộc rót vào ống tre. Bữa sáng đơn sơ giữa núi rừng bỗng trở nên ấm áp, gắn kết những con người xa lạ thành đồng đội, thành gia đình.

Sau bữa sáng, cả tổ tản ra. Nhiệm vụ tiếp theo: gánh nước từ suối. Đường mòn hẹp, lởm chởm đá, rễ cây như bẫy dưới chân. Vai Liên tê buốt vì đòn gánh, mỗi bước đều lắc lư theo nhịp nước sóng sánh trong thùng. Nhưng cô nhận ra, cứ đi một đoạn lại có người đỡ thay, như thể cả đoàn là một sợi dây liền lạc.
Khi về tới trại, Liên ngồi phịch xuống tảng đá, mồ hôi chảy dọc lưng. Uống một ngụm nước suối mát lạnh, cô thấy vị ngọt thanh tan dần nơi cổ họng, nhẹ nhõm lạ thường.

Bữa trưa hôm ấy, cơm nóng ăn với thịt trăn cháy cạnh và canh rau rừng. Thịt dai, săn chắc, vị rau ngọt mát. Liên nhìn quanh: những gương mặt rám nắng, mồ hôi còn vương, nhưng ai cũng ăn ngon lành. Trong khoảnh khắc, cô cảm thấy mình không chỉ ăn cùng họ, mà đang thật sự ở trong cùng một nhịp sống. Một cảm giác thuộc về, len lỏi và lớn dần trong tim.

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

***

Thoắt cái, trời đã ngả về chiều. Những tia nắng cuối cùng rót mật xuống tán lá, nhuộm không gian một màu vàng nhạt dịu dàng. Sau bữa cơm chiều, Liên và Đào cùng nhau dọn dẹp, rửa chén. Cả ngày làm việc khiến đôi tay Liên chai sạn, mồ hôi nhễ nhại, quần áo nhếch nhác.
Khi mọi người vẫn còn ngồi tán gẫu, bàn luận chuyện luyện tập, Liên lặng lẽ tìm cho mình một khoảng lặng. Cô cầm bộ đồ vừa được phát buổi sáng, rời trại men theo lối mòn ra suối.

Dòng nước trong veo chảy róc rách, hơi mát phả lên khiến từng thớ cơ thả lỏng. Liên ngồi xuống bờ, thả đôi chân vào dòng nước mát lạnh. Cảm giác sảng khoái lan dần khắp cơ thể, nhẹ nhõm như mọi mệt mỏi được cuốn đi.
Cô cúi xuống... chợt giật mình.

Mặt nước phản chiếu một gương mặt xa lạ. Mái tóc đen dài quá lưng, đôi mắt sắc, làn da trắng đến tái xanh, hàm răng đen nhánh. Không phải là cô.
Một luồng lạnh chạy dọc sống lưng. Trong làn nước lấp lánh, bóng hình kia khẽ lay động... như có ai đó đang đứng phía sau. Liên quay phắt lại. Chỉ có rừng cây lặng im. Tim cô đập mạnh, tay run lên bần bật.
Sau một lúc trấn tĩnh lại, Liên dần hiểu ra. Chỉ có linh hồn cô xuyên tới thế giới này, trú ngụ trong thân xác của một người khác - một người đã sống ở đây từ trước. Lẽ nào giống như "Hồn Trương Ba, da hàng thịt[56]".

Liên ngồi lặng bên bờ suối, đôi mắt vẫn dán chặt vào mặt nước đã dần thôi lay động. Cô đưa tay chạm nhẹ lên má mình, sờ lên mắt, môi... mọi thứ đều xa lạ. Trong đầu cô, quá khứ và hiện tại như hai mặt đối lập trên cùng một tờ giấy. Một bên là hình ảnh thành phố quen thuộc, cha mẹ, căn phòng nhỏ với những cuốn sách, những ly trà sữa dang dở. Một bên là mùi đất, mùi khói bếp, tiếng hô luyện võ... Cô là ai trong tất cả những thứ đó? Là Liên - cô nhân viên văn phòng của thế kỷ XXI? Hay là một ai đó đã chết, nhưng thân xác thì vẫn đang tồn tại?

Một thân thể không phải của mình, một cuộc đời không phải do mình chọn, và một định mệnh đưa cô đến nơi này không lời báo trước. Liên siết chặt bàn tay, như đang cố nắm lấy chút gì đó thật sự thuộc về mình. Nỗi sợ lắng dần, nhường chỗ cho khoảng trống mơ hồ, rồi chậm rãi biến thành sự chấp nhận.
Thân thể này không phải của cô, nhưng nó đang sống. Và bằng một cách kì lạ, cô cũng đang sống qua nó. Dù không hiểu vì sao số phận đẩy mình đến đây, cô biết mình không thể cứ mãi chối bỏ. Kí ức, suy nghĩ, cảm xúc - tất cả vẫn là cô, chỉ là trong một hình hài khác.

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Liên đang thả mình trong làn nước mát lạnh, để mặc cho dòng suối cuốn trôi mọi mỏi mệt. Bỗng từ xa, tiếng nói cười ồn ào vọng lại, mỗi lúc một rõ. Cùng với đó là tiếng bước chân dồn dập, phải đến vài chục người, toàn giọng đàn ông rộn ràng.

Cô ngẩng đầu. Họ đang đi thẳng về phía bờ suối - chỗ cô đang tắm. Tim Liên thắt lại. Cô vội đứng dậy, toan tìm lối lên bờ, nhưng chưa kịp bước thì đã thấy bóng người lố nhố dừng lại cách mình không xa.

Trong bộ quần áo ướt sũng, dính sát vào người, Liên thấy mặt mình nóng bừng xen lẫn ngại ngùng. Cô lập tức cúi rạp người, vội vã núp sau một tảng đá lớn giữa lòng suối, mong sao họ không nhìn thấy.

Bất ngờ, một bàn tay vươn tới từ phía sau, bịt chặt miệng cô. Cả người Liên cứng lại, hơi thở gấp gáp. Cô định vùng ra thì một giọng nói trầm, quen thuộc vang ngay bên tai.

"Là tôi. Cô đừng lên tiếng!"

Liên ngước mắt, bắt gặp ánh nhìn kiên định của Quang Bình.

Anh thấp giọng:
"Tôi sẽ đánh lạc hướng bọn họ."

Không chờ phản ứng của cô, Quang Bình bước ra, đứng chắn hẳn trước tảng đá. Anh bất ngờ hô lớn:
"Bờ bên kia, có con thỏ vừa chạy qua. Mọi người mau tản ra đuổi bắt, đừng để nó thoát!"

"Chỗ nào?" Vài giọng hô lên.

Anh giơ tay chỉ về phía xa:
"Kia kìa, gần bụi cỏ sát bờ!"

Tiếng bàn chân rầm rập, những cái bóng lũ lượt quay lưng lao về hướng anh chỉ. Tiếng cười nói dần xa, chỉ còn tiếng nước róc rách trở lại.

Liên vẫn nép mình sau đá, ngực phập phồng, tay run nhẹ. Không phải vì nước lạnh, mà vì nỗi hoảng sợ vừa trải qua.

Quang Bình quay mặt lại, nói nhanh:
"Bọn họ đi rồi. Mau lên bờ." Anh chỉ về một lối mòn ẩn trong đám cỏ rậm: "Theo đường đó tầm trăm thước[57], bên trái có chòi gỗ. Vào thay đồ."

Liên hơi cúi đầu, nói lí nhí:
"Cảm ơn..."

"Lần sau gặp chuyện chưa rõ, hỏi tổ trưởng trước. Đừng tự ý."

"Tôi biết rồi."

Cô khoanh tay che ngực, bước vội lên bờ. Anh cũng xoay lưng, hướng ánh nhìn ra xa.

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Vừa thấy Liên trở về, tóc còn ướt nhỏ giọt xuống vai, quần áo thay vội, Cúc tròn mắt:
"Cô mới xuống suối tắm à?" Cúc hơi cau mày, giọng pha chút áy náy: "Hôm nay nhiều việc quá, ta quên dặn... Ở đây chia ngày tắm riêng, nam một ngày, nữ một ngày, luân phiên nhau. Hôm nay là lượt bên trại Nam đấy. Vừa rồi... cô có gặp ai chăng?"

Liên giật mình, tim đập thình thịch, gương mặt vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh. Hình ảnh đám đông bên bờ suối, và dáng Quang Bình che chắn cho cô, thoáng lướt qua trong tâm trí. Cô khẽ lắc đầu:
"Dạ không. Em tắm xong rồi họ mới tới."

Cúc nhìn cô thêm một thoáng như cân nhắc, rồi gật đầu: "Lần sau để ý hơn nhé." Cúc chỉ tay về phía sau lán: "Cô mang quần áo ra cây sào phía sau mà phơi."

"Dạ!"

Liên ôm mớ áo quần ướt, bước chậm về phía sau lán. Từng giọt nước nhỏ từ ống tay áo xuống mặt đất, để lại vệt loang trên nền đất khô. Trong ngực, cảm giác ngượng ngùng vẫn quẩn quanh, nhưng đâu đó lại ấm lên như vừa được ai lặng lẽ đưa tay chắn gió giữa cơn mưa bất chợt.

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

***

Qua mấy ngày phụ giúp trong tổ bếp, Liên đã quen dần với nhịp sống của khu trại. Sáng nào cũng vậy, khi trời còn chưa sáng rõ, cô đã thức dậy, nhóm bếp, vo gạo, chuẩn bị cơm nước. Những việc tưởng chừng đơn giản: chẻ củi, nhóm lửa, nhặt rau rừng... lại đòi hỏi sự khéo léo và quen tay, và cô đã học thêm được nhiều kĩ năng mới.

Sáng nay thức dậy, Đào quay qua nói với cô:
"Liên, hôm nay tới lượt chúng ta được ra sân tập rồi đấy. Chuẩn bị đi!"

"Dạ!"

Sương còn chưa tan hết trên ngọn cỏ, tiếng tù và vang lên giữa khu rừng như một hiệu lệnh gọi dậy cả núi non. Liên theo chân Đào tiến về sân tập ở trung tâm trại—một bãi đất rộng, được san phẳng và dọn sạch cỏ. Cả sân rợp bóng người: hàng trăm người chia thành nhiều đội, mỗi đội chừng năm mươi, sáu mươi người. Phía nữ có ba đội, phía nam hơn mười đội, hàng ngũ ngay ngắn dưới sự chỉ huy của các cai đội.

Tiếng hô "Tập trung!" vang lên dõng dạc. Từ hàng đầu của ba đội nữ quân, ba người phụ nữ bước ra, dáng uy nghi và nghiêm nghị.

Cả ba cùng quát:
"Khởi động!"

Tiếng đáp "Rõ!" vang lên như sấm.
Ban đầu là những động tác khởi động cơ bản: xoay cổ tay, cổ chân, vươn vai, bật nhảy... lặp đi lặp lại đều đặn khiến cơ bắp nóng dần lên, tim đập nhanh hơn. Rồi đến những thế võ cơ bản: tấn, đấm, gạt, đá... được chia thành từng động tác đơn lẻ, luyện tập thành nhịp. Mỗi lần động tác chưa chuẩn, đội trưởng sẽ đi đến chỉnh sửa ngay.

Liên như thấy lại cảm giác quen thuộc mà lâu rồi tưởng như chỉ còn là kí ức: tuổi thiếu niên nhiệt huyết, sự nghiêm khắc với chính mình, và niềm vui khi thân thể hòa trọn vào nhịp luyện tập.

Bài quyền hôm nay là Hổ quyền - mô phỏng dáng vẻ mãnh thú rừng sâu: khi thì rình mồi lặng lẽ, khi thì vồ mồi chớp nhoáng, khi thì gầm vang như muốn xé toang núi rừng. Mỗi thế đánh dứt khoát, mãnh liệt; trảo pháp (móng vuốt), cầm nã (khống chế), tảo pháp (quét ngã) đan xen, liên hoàn áp đảo. Liên cảm giác từng bắp cơ mình căng ra, bàn tay vươn thành vuốt hổ, bàn chân giẫm chắc xuống đất, hơi thở gấp gáp như hòa nhịp với tiếng gầm tưởng tượng.

Khi phần luyện quyền kết thúc, các đội nhanh chóng tách ra luyện theo binh khí. Tiếng thép va, tiếng côn quật gió vang lên rộn ràng.

Ở khu luyện côn, do Huỳnh Thị Cúc hướng dẫn. Gương mặt Cúc thanh tú nhưng ánh mắt nghiêm khắc, uy lực đến mức Liên đứng cách mấy bước cũng thấy sống lưng mình thẳng hơn. Cây trường côn dài gần bằng thân người vung lên như sóng trào, giáng xuống chắc như núi đổ. Bước chân Cúc dậm xuống đất khiến cả nền sân rung nhẹ, như thể từng thế côn đang khắc dấu vào lòng người nhìn.

Ngay bên cạnh là Trần Thị Lan - dáng cao dong dỏng, tóc buộc gọn sau gáy. Cây trường thương thép bạc trong tay cô lóe sáng dưới nắng, mũi thương lao đi nhanh như gió lùa qua sườn núi. Liên thấy động tác ấy vừa mềm mại vừa quyết liệt, một sự kết hợp mà cô chưa từng nghĩ là có thể. Mỗi cú đâm của Lan tựa như xuyên thấu khoảng không, lạnh lẽo đến mức Liên cảm giác da mình nổi gai.

Ở đội kế là Nguyễn Thị Dung, nhỏ người hơn cả Lan và Cúc, nhưng khí chất lại khác hẳn. Thế đứng thấp, trọng tâm hạ xuống như rễ cây ăn sâu vào đất. Đoản đao trong tay vạch lên những đường cong lấp lánh, khi thì chậm rãi như rắn trườn, khi thì vụt ra nhanh đến mức Liên chỉ kịp nghe tiếng gió xé bên tai.

Và rồi, tầm mắt của Liên dừng lại ở người đứng trước tất cả - Bùi Thị Xuân. Gương mặt cương nghị, ánh mắt sắc như lưỡi đao khiến không gian xung quanh chị như đặc lại. Song kiếm đeo chéo trên lưng phản chiếu ánh mặt trời, mỗi lần rút ra là một tia sáng lướt qua tầm mắt. Xuân di chuyển vừa nhanh vừa chắc, những đường kiếm của chị giống một vũ điệu lửa thép, vừa đẹp vừa đáng sợ. Dù là người chỉ huy, Xuân vẫn hòa mình vào hàng ngũ, và chính khí chất chiến binh ấy khiến Liên nhận ra - đây là hình ảnh của người dẫn đầu mà bất cứ ai cũng muốn đi theo.

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Tiếng hô, tiếng binh khí va chạm, tiếng gió rít theo từng chiêu thức lan sang cả đội của Liên. Giờ thì không còn đứng quan sát nữa - cô nhập trận.
Liên đứng trong hàng ngũ, tay nắm chắc cây côn tre. Cô hít sâu một hơi, cảm giác như cần neo mình lại giữa nhịp rộn rã này. Cây côn trong tay bất chợt khơi dậy kí ức chín năm khổ luyện nơi võ đường xưa: tiếng gậy tre quất chan chát vào mô hình người gỗ, những buổi mưa dầm trơn trượt, đất ẩm bám vào chân, và những vết bầm tím in hằn qua năm tháng. Tất cả hiện về rõ rệt, tưởng chừng chỉ vừa hôm qua.

"Chuẩn bị thế tấn!" Giọng Cúc vang lên, trong, rõ như chuông đồng:
"Đòn số một, bổ thẳng!"
"Đòn số hai, quét ngang!"
"Ba, xoay trụ - phản đòn!"
"Ra đòn - nhanh!"

Tiếng hô đáp lại vang rền, đều nhịp như sóng vỗ. Chỉ sau vài lượt, hơi thở gấp gáp và bước chân chệch nhịp đã xuất hiện ở nhiều người: có kẻ hụt hơi, có người tay trượt khỏi côn, có người loạng choạng vì trụ chân lỏng.
Nhưng Liên thì khác. Càng đánh, thân thể cô càng như hòa vào nhịp côn. Mỗi cú bổ, cú quét, cú xoay trụ đều chắc nịch, ăn sâu vào phản xạ. Cây côn múa theo tay, đòn đánh lướt đi như gió, để lại những vệt rít mảnh và sắc, tựa con cá trở lại dòng nước quen thuộc.

Khi phần luyện giao đấu bắt đầu, các tổ viên được chia thành từng cặp. Tiếng hô, tiếng côn chạm nhau vang dội khắp sân.
Liên đang tìm người bắt cặp thì giọng Cúc vang lên, không phải hiệu lệnh chung mà gọi đích danh:
"Liên... cô bước qua đây."
Cô thoáng khựng lại, ánh mắt khẽ chớp, bất ngờ.

Cúc vẫn đứng yên, ánh nhìn thẳng và sắc như dao, ngưng một nhịp trước khi nói tiếp:
"Thử sức với ta một trận."

Liên khẽ cúi đầu thay cho lời chào, cũng là chấp nhận. Cô bước lên một nhịp, hạ thấp trọng tâm, tay côn chếch ra trước, mắt dõi thẳng. Trong khoảnh khắc này, trước mặt cô không còn là đội trưởng, mà là một đối thủ thật sự.

Những tiếng luyện tập xung quanh chậm dần rồi im bặt, từng ánh mắt đổ dồn về phía hai người.

Cúc xoay nhẹ cây côn gỗ, nửa như điều chỉnh thế cầm, nửa như thử phản lực gió. Gương mặt cô vẫn lạnh băng, không để lộ cảm xúc. Liên giữ tấn, toàn thân căng ra như dây cung sắp bắn.

Cúc ra đòn trước. Không tiếng hô, không cảnh báo, chỉ một cú bổ từ trên xuống, nhanh và gọn đến mức gần như không lấy đà. Liên nghiêng người tránh, tay côn xoay ngang đỡ lấy, lực va chạm dội xuống khiến bàn tay cô tê rần. Chưa kịp thở, Cúc đã xoay trụ, quét chân từ dưới lên. Liên bật lùi, côn chém chéo phản công, nhưng chỉ chạm vào khoảng không. Cúc đã trượt sang bên, di chuyển như nước lùa qua khe đá.

Họ tiếp tục xoay vòng, côn va côn, đòn gạt nối tiếp đòn gạt, phản công nối tiếp phản công. Liên đánh theo bản năng, tốc độ ngày càng nhanh, từng thế công bật ra như nước lũ. Cúc vẫn giữ nhịp đều, vững như đá tạc, mỗi lần ra đòn đều chắc, không phô trương, không thừa thãi, mà hiểm hóc.
Một cú móc côn bất ngờ của Cúc suýt đánh bật cây côn khỏi tay Liên. Cô trượt lùi, mồ hôi rịn trên trán, tim đập gấp. Ánh mắt Cúc không thay đổi, lạnh, tĩnh, như như đang tìm kiếm bên trong chứ không phải quan sát bên ngoài.
Trong khoảnh khắc chạm mắt ấy, Liên chợt hiểu: đây không chỉ là một trận thử kỹ thuật. Cúc đang dò tìm điều gì đó - một sự chắc chắn, một câu trả lời, một bằng chứng cho điều cô chưa từng nói ra.

Liên siết chặt côn, trụ chân. Khi Cúc lao đến với cú gạt ngang, lần này, cô không tránh mà đối đòn. Tiếng "chát" chát chúa vang lên. Cả hai dừng lại nửa nhịp.

Cúc khẽ gật đầu, lùi một bước:
"Đủ rồi."

Cúc hạ côn xuống ngang chân, ánh mắt quét qua Liên một lần nữa. Cúc hạ côn xuống ngang chân, ánh mắt quét qua Liên một lần nữa. Trong thoáng chốc, cái lạnh nghiêm khắc thường thấy dường như lùi lại, nhường chỗ cho một tia tán thưởng rất khẽ, dù vẫn giữ vẻ cứng rắn:
"Khá lắm. Tay côn chắc, phản ứng tốt."

Liên cúi đầu:
"Dạ... cảm ơn chị."
Cô đứng thẳng, thở ra một hơi dài, như trút bớt phần nào sức căng vừa dồn nén.

Cúc xoay người trở về vị trí, không nói thêm lời nào. Trận giao đấu vừa rồi, với cô, chỉ là một mảnh nhỏ trong buổi luyện thường ngày.

Liên lặng lẽ quay lại hàng ngũ, tay vẫn siết chặt lấy côn. Trong lòng, một luồng khí nóng như đang trào dâng. Từng thớ cơ, từng nhịp thở, như được đánh thức, đều hướng về một điều duy nhất: đứng vào hàng ngũ này, trở thành một phần của đội quân ấy. Không còn là kẻ đứng ngoài nhìn lịch sử chảy qua, mà là kẻ đang sống giữa nó.

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Không khí sau trận đấu lắng lại, nhưng ánh mắt quanh sân vẫn hướng về phía cô. Có ánh nhìn tò mò, có ánh nhìn nể phục, cũng không thiếu những cặp mắt cau lại vì hoài nghi. Ai nấy đều ngầm hiểu: từ hôm nay, đội ngũ này đã có thêm một người đáng để chú ý.

Từ xa, Lan dõi theo toàn bộ cuộc giao đấu, ánh mắt sắc như lưỡi dao. Khóe môi khẽ nhích lên, không hẳn là nụ cười, mà là chút kì vọng giấu kín. Dung vẫn im lặng, chỉ liếc qua một cái rồi cúi xuống lau đao. Trong thoáng nhìn ấy chứa cả một chuỗi đánh giá lặng thầm. Cô từng thấy nhiều người đến rồi đi, chẳng mấy ai chịu nổi nhịp luyện và kỷ luật nơi này. Cô vốn không dễ ấn tượng, nhưng lần này, buộc phải ghi nhận: Liên không chỉ đến để thử sức - mà là để ở lại.

Sau buổi tập, hàng ngũ dần tản ra nghỉ ngơi. Tiếng trò chuyện lác đác hòa cùng tiếng lách cách của sắt thép được lau chùi, xếp lại. Liên tìm một gốc cây mát, tựa lưng xuống, hít một hơi sâu.

Đào tiến lại, đôi mắt ánh lên vẻ hào hứng:
"Côn pháp của em thật tốt. Bên nữ quân hiếm ai trụ nổi quá ba chiêu của chị Cúc. Phải chăng em học võ đã lâu rồi?"

Liên thoáng giật mình trước lời khen, mỉm cười đáp:
"Dạ... em học chín năm rồi. Lâu không đánh lại, tay vẫn còn hơi... lạ."

Đào tròn mắt:
"Chín năm? Vậy là em tập từ hồi... còn rất nhỏ rồi!"

Một thoáng đóng băng. Liên chợt nhận ra mình vừa để lộ sơ hở. Trong vóc dáng này, cô chỉ chừng mười ba, mười bốn tuổi. Nói chín năm luyện võ chẳng khác nào nhận rằng mình bắt đầu từ năm năm tuổi - điều khó tin ở đây.

Cô nuốt khẽ, giữ giọng bình thản:
"À... không, em nói nhầm. Em bắt đầu từ chín tuổi."

Đào gật gù, chẳng tỏ vẻ nghi ngờ:
"Ta cứ tưởng em nhỏ bé, ai ngờ võ nghệ đầy mình. Sau này, hai chị em mình cùng luyện."

Liên cúi đầu:
"Dạ."

Gió khẽ thổi, cuốn theo tiếng cười của một nhóm nữ quân đang đùa giỡn ở góc sân tập. Trong lòng Liên lại dậy lên một cơn sóng nhẹ. Cô biết, mỗi lời nói, mỗi cử chỉ ở đây đều là một phần của vỏ bọc mà cô phải giữ thật kĩ.

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Trong khi bên nữ quân đã tạm nghỉ, tiếng trò chuyện rì rầm vang lên dưới bóng vài gốc cây thưa lá, thì ở phía nam quân, tiếng gió rít qua binh khí vẫn chưa dứt. Nhịp trống dồn dập như nhịp tim của một con thú lớn đang chuyển mình.

Liên đưa mắt sang, ngạc nhiên hỏi:
"Bên nam vẫn chưa nghỉ hả chị?"

Đào khẽ che trán nhìn ra sân:
"Ừ. Do thể chất khác nhau, bên mình được nghỉ sớm hơn nửa canh giờ. Để ta kể sơ qua vài cai đội bên đó cho em."

Dưới nắng trưa gay gắt, hàng đội vẫn bền bỉ luyện tập, như dòng thác trắng cuộn mãi không thôi. Vũ khí chuyển động theo nhịp trống, tạo thành một bức tranh sống động, hào hùng.

Ở trung tâm, một người đàn ông đang múa đại đao – mỗi đường chém xé gió, sắc và dứt khoát. Đào chỉ tay:
"Đó là anh Trần Quang Diệu, chỉ huy trại Nam. Đao pháp của anh ấy xuất quỷ nhập thần, là một trong những người mạnh nhất ở đây."

Liên nhận ra ngay – chính là người từng đi cùng Xuân trong ngày đầu cô đặt chân tới vùng đất này. Anh không cần gầm thét, không cần phô trương; sự trầm tĩnh của anh mới là thứ khiến cả sân tập như nín thở.

Dịch sang cánh trái, Liên thấy một người cao lớn, vai rộng như vách đá, tay cầm đao bản lớn.

Đào nói tiếp, giọng hạ thấp:
"Võ Văn Dũng. Đừng trông mấy đường cơ bản kia mà lầm. Chúa công từng khen: Phá trung sơn giặc dị, thắng Văn Dũng đao nan[58]."

Văn Dũng không múa – anh chém. Từng chiêu như kết thúc một sinh mạng. Sức mạnh của anh là sức mạnh của thực chiến, của một người chỉ tin vào vết chém cuối cùng.

Bên cánh phải là một người vung thanh côn sắt nặng nề. Bóng côn xoay tít như cơn lốc, bước chân nhẹ như lướt trên mặt nước.

"Võ Đình Tú," Đào giới thiệu, "côn pháp tuyệt đỉnh, người đời gọi thiết côn vô địch."

Mỗi cú đánh của Đình Tú như rắn độc quấn mồi, bất ngờ và hiểm hóc, không theo quy luật nào.

Xa hơn, ở cuối hàng, một người đàn ông vung roi. Tiếng roi vút lên như sét xé ngang trời, quất xuống để lại vệt dài hằn trên đất.

Đào mỉm cười thoáng kính phục:
"Lê Văn Hưng. Trước kia là tay cướp khét tiếng, nhưng chỉ trừng trị bọn ác bá, chưa hề hại dân lành."

Cây roi trong tay Văn Hưng vút lên như dải lụa thép. Trong dáng đứng của Văn Hưng có cả sự nghĩa khí lẫn nét phóng khoáng của một người từng sống ngoài vòng pháp luật nhưng không ngoài vòng lẽ phải.

Những con người với khí chất khác nhau, cùng vẽ một bức tranh sống động về sức mạnh của nghĩa quân Tây Sơn. Nhìn họ, Liên như nghe vang lên tiếng vó ngựa rền đường, tiếng trống trận vọng núi, nơi những con người mang trong mình khí phách lẫm liệt, đứng lên giữa loạn lạc để viết tiếp trang sử của đất nước.

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Ánh mắt Liên lướt chậm qua khoảng sân rộng, nơi những người đàn ông đang tập luyện dưới nắng gắt. Khẩu lệnh vang dội như tiếng kèn đồng mở trận, nhịp bước đều đặn gõ xuống đất như trống trận thúc quân. Cô dõi theo từng nhóm người, như đang tìm kiếm một bóng dáng quen thuộc – Quang Bình.

Những lần gặp trước, cô đã biết: anh không chỉ là nghĩa quân. Anh là người điều khiển nhịp đập của cả trại – sắp xếp đội hình, phân công công việc, chỉ đạo từng mảng. Nhưng hôm nay, suốt buổi luyện tập, vẫn chẳng thấy anh đâu.

Một nếp nhăn khẽ hiện giữa đôi mày Liên. Cô nghiêng sang hỏi Đào, giọng hạ thấp:
"Chị Đào... Chị có biết anh Bình không?"

"Em nói anh Bình tổng chỉ huy à?" Đào hơi ngạc nhiên, khóe môi nhếch nhẹ: "Trong trại này, ai mà chẳng biết."

Liên đưa mắt trở lại sân tập:
"Nhưng em không thấy anh ấy luyện cùng mọi người..."

"Anh Bình có việc riêng. Dăm bữa nửa tháng mới ra chỉ huy trực tiếp một lần. Nghiêm lắm. Ai đi lệch đội hình hay sai lệnh là bị phạt ngay. Trong trại, ai cũng vừa kính vừa sợ."

Liên hơi khựng lại. Trong trí nhớ cô, Quang Bình là chàng trai có ánh mắt sáng, nụ cười ấm, giọng trầm như gió đầu xuân. Cái dáng người từng kiên nhẫn ngồi bên bếp lửa cùng cô, từng có những cử chỉ khéo léo khi cô lúng túng... giờ được kể lại như một vị chỉ huy nghiêm khắc nghiêm khắc đến mức khiến cả trại nể sợ.

Đào mỉm cười, như đọc thấu sự ngạc nhiên ấy:
"Rồi em sẽ thấy. Anh Bình không hay xuất hiện, nhưng khi anh ra lệnh, cả đội tập trung tuyệt đối. Không cần quát tháo, chỉ một ánh nhìn thôi cũng đủ."

Liên im lặng, ánh mắt vẫn hướng ra sân tập. Một con người vừa gần gũi như bạn, vừa kỉ luật như tướng lĩnh - sự kết hợp ấy khiến cô không thể thôi nghĩ. Trong lòng, một ý niệm lóe lên: Đến khi nào mình sẽ được thấy dáng vẻ ấy? Ý nghĩ làm nhịp tim cô chậm hẳn lại - không rõ vì tò mò, ngưỡng mộ, hay... điều gì khác nữa.

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

___
[56]Hồn Trương Ba, da hàng thịt: là một truyện dân gian Việt Nam, sau được nhà viết kịch Lưu Quang Vũ chuyển thể thành vở kịch nổi tiếng.
Chuyện kể về việc hồn Trương Ba – một người làm vườn hiền lành, giỏi đánh cờ, sống đức độ – sau khi chết bị nhập nhầm vào xác của một anh hàng thịt do sự tắc trách của Nam Tào - Bắc Đẩu. Từ đó, ông phải sống trong thân xác người khác, dẫn đến nhiều tình huống dở khóc dở cười.  Cuối cùng, ông xin chết hẳn, trả xác lại, chấp nhận cái chết.

[57]Thước: đơn vị đo độ dài mà người Việt từ xưa sử dụng, 1 thước (xích - 尺) khoảng 0,47 m (47 cm).

[58]Phá giặc trong núi thì dễ, thắng được cây đao của Văn Dũng mới khó.

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bình luận

Chưa có bình luận
Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout