Tỉnh dậy trong cơn lạnh buốt, Liên buộc phải đối mặt với nỗi sợ hãi tột cùng: Phải chăng cô đã trở thành "lễ vật" cho một hủ tục man rợ?
Liên quyết định đánh cược mạng sống, chọn cách trốn thoát liều lĩnh nhất. Nhưng trong đêm tối hoang vu, liệu sự tự do có đợi chờ cô, hay chỉ là một cái bẫy chết chóc khác?
Liên bất giác tỉnh giấc, cái lạnh buổi sớm len lỏi qua da thịt khiến cô chẳng tài nào chợp mắt ngủ tiếp được. Cô xoay mặt nhìn qua phía đối diện không thấy ai, tấm chiếu đã được cuộn lại để gọn trong góc.
Liên đứng dậy đi đến gần cửa sổ, đẩy nhẹ cánh cửa gỗ hé ra một chút. Bên ngoài trời còn chưa tỏ, đâu đó tầm 4 - 5 giờ sáng, sương giăng mờ ảo, bay là là trên mặt đất. Cô quay về chỗ cũ xếp gọn tấm chăn vắt lên cây sào. Khi cô ngồi xuống cuộn chiếu lại bỗng nghe thấy tiếng nói phát ra từ bên dưới sàn nhà, xen lẫn tiếng dao mài lách cách.
"... lễ vật tế thần... chuẩn bị tới đâu rồi?"
"... cũng nhờ cô gái Xuân đưa đến..."
Liên khựng lại. "Cô gái? Lễ vật?" Từng chữ lọt vào tai rời rạc nhưng đủ để khiến lưng cô lạnh toát. Cô cố lắng nghe kỹ hơn, tai dán sát xuống sàn.
Tiếng chày nện boong... boong... hòa vào tiếng dao xèn xẹt.
"... không trói lại... chạy mất thì sao?"
"... chẳng đủ sức... chạy đâu..."
Cổ họng Liên khô rát. Tim dội từng nhịp mạnh. Trong đầu cô hiện ra hình ảnh những hủ tục man rợ từng đọc trên báo - hiến tế người cho thần núi, thần rừng. Không thể nào... chắc là mình nghe nhầm... Ý nghĩ ấy chỉ lóe lên một chút rồi bị nỗi sợ nuốt chửng. Nhịp tim đập dồn dập trong lồng ngực. Ở nơi xa lạ, không một phương tiện liên lạc, nếu thật sự họ định làm gì... thì ai biết được?
Ánh mắt Liên chợt dừng lại. Cô nhớ lại thái độ kì lạ của Quang Bình: "Chúng tôi... đã nhận phần đáp ấy rồi." Giờ đây, câu nói đó đã có một ý nghĩa kinh hoàng. Phần đáp trả không phải là tấm bản đồ, mà chính là mạng sống của cô - dùng cô làm vật hiến tế. Sự "tử tế" đêm qua chỉ là để trấn an "lễ vật" trước khi dâng lên thần linh. Bàn tay cô chợt lạnh buốt, nhưng nỗi sợ hãi tột cùng lại kích hoạt bản năng sinh tồn.
Không được. Phải tìm cách trốn đi ngay
Liên lia mắt khắp phòng. Cửa chính? Quá mạo hiểm, chỉ cần một bóng người ngoài hiên là hết đường. Chỉ còn cách thoát bằng cửa sổ. Cô khẽ bước, từng ngón chân chạm sàn như sợ một tiếng cọt kẹt sẽ tố cáo mình.
Khung cửa buộc bằng lạt tre. Cô cúi xuống, tháo - một nút, hai nút... Lạt khô, cứng, sợi cuối cùng cứa rát vào tay. Tiếng dao dưới sàn vẫn đều đặn, nhưng bất giác ngừng lại vài giây. Tim Liên như ngừng đập, đôi tay khựng giữa chừng. Khi tiếng xèn xẹt vang lên trở lại, cô mới dám thở ra, khẽ run rẩy tháo nốt.
Nhanh lên.
Liên kéo vài thanh tre ra, hé cửa vừa đủ lọt người. Bên ngoài, khoảng cách tới mặt đất hơn ba mét - nhảy thẳng xuống chắc gãy chân. Cô túm lấy tấm chăn, xoắn lại, buộc chặt vào khung. Gió lùa vào, lạnh táp lên mặt, làm cô thấy gai ốc nổi khắp người.
Đột nhiên, tiếng bước chân nặng nề vang lên trên cầu thang. Tiếng mỗi lúc một gần, như đang đi thẳng về phía phòng. Liên luồn người qua khoảng trống song cửa, bám chặt vào sợi dây, từng ngón tay siết đến tê buốt. Cô từ từ đu xuống, cố nén tiếng thở gấp, từng khớp tay rung lên vì căng. Khi mũi chân vừa chạm đất, một tiếng "kẽo kẹt" vang lên trên đầu - cửa gỗ bị đẩy mở.
Không kịp nghĩ. Liên buông tay, cúi thấp người lao về phía khu rừng tối sẫm. Hơi thở đứt quãng, mỗi nhịp tim như đánh mạnh vào tai, át sạch mọi âm thanh khác.
Trong ánh sáng tờ mờ sớm mai, sương chưa tan, rừng phủ màu mờ ảo. Tán cây rậm rạp che kín bầu trời, chỉ lọt vài tia sáng yếu ớt. Liên cắm đầu chạy, mặc bàn chân phồng rộp, gai góc cào qua da. Cảm giác có ai đó lặng lẽ bám theo khiến cô không dám ngoái lại, chỉ biết lao về phía trước. Gió rét cắt da, mồ hôi vẫn tuôn như tắm.
Bịch!
Chân vấp, Liên ngã chúi về trước, bùn đất vấy đầy người. Ngẩng lên, bốn bề lặng như tờ, sương xám phủ kín tầm mắt. Cô ôm gọn đôi chân, hơi thở dồn dập. Tiếng sột soạt vang lên đâu đó. Một vật gì trườn ngang, nặng trịch đè lên chân. Theo bản năng Liên thò tay xuống hất ra khỏi người. Đầu ngón tay vừa chạm vào, cảm giác sần sùi, nhớt nhát lướt qua.
"Á..."
Liên hét thất thanh, toan bật dậy nhưng thứ đó quấn chặt lấy chân như sợi dây thừng. Cô hốt hoảng nhận ra, nó là một con trăn. Liên cố giằng, tay vớ được hòn đá nện xuống, chỉ càng khiến nó siết mạnh hơn. Thân trăn đã cuộn đến eo, hơi thở cô nghẹn lại. Kí ức về những trang sổ tay sinh tồn ùa về, có hướng dẫn xử lí khi bị rắn cắn, nhưng chẳng dòng nào nói đến cách thoát khỏi trăn.
"Cứu tôi với... Có ai không?"
Tiếng hét xé toạc rừng rậm hoang vu. Chỉ có lá xào xạc, côn trùng rỉ rả, tất cả hòa thành bản nhạc u tối nuốt trọn âm thanh cầu cứu. Dù biết vô vọng, Liên vẫn gào khản giọng, tay bấu chặt thân trăn đang siết, cố níu thêm chút thời gian sống.
"Bình tĩnh! Đừng nhúc nhích!" Giọng nói bật lên từ bóng tối, vọng vào tai cô như ánh sáng cuối đường hầm.
Liên vùng lên trong tuyệt vọng, hét lớn:
"Làm ơn cứu tôi với!"
Trong cơn hoảng loạn, mắt cô hoa lên. Tiếng bước chân dồn dập. Một đốm lửa lập loè giữa màn đêm, kéo theo bóng người lao tới. Lưỡi thép lóe sáng, ánh đỏ hắt lên lớp vảy cuộn chặt. Tiếng xé gió vun vút, rồi một nhát chém bổ xuống. Con trăn gầm rít, thân nó quẫy dữ dội, cành lá rung chuyển dữ dằn. Liên nhắm nghiền mắt, tim đập thình thịch, chờ cơn đau ập đến. Nhưng thay vào đó, sức siết đang nghiền nát lồng ngực bỗng thả lỏng ra. Thân trăn đổ ập xuống đất, nặng nề như khúc gỗ. Mùi tanh nồng phả lên, cùng tiếng thở gấp gáp của chính cô.
Ai đó đang đứng ngay bên, hơi thở còn hừng hực:
"Cô ổn chứ?"
Liên mở mắt, thở hổn hển. Toàn thân rã rời, còn sống là may lắm rồi. Cô chống tay gượng dậy, nói trong hơi thở đứt quãng:
"Tôi... tôi không sao. Cảm ơn anh... thật sự cảm ơn anh..."
Người kia một tay giữ đuốc, tay kia túm lấy đầu con trăn bê bết máu, bàn tay mạnh mẽ gỡ từng vòng vây khỏi cơ thể cô. Thân trăn nặng cả bảy tám chục kí bị anh nhấc bổng như kéo sợi dây. Liên tròn mắt, ngỡ mình vẫn còn mê sảng.
Khi trấn tĩnh lại, Liên nhận ra giọng nói ấy... quen đến lạ. Cô ngập ngừng hỏi:
"Anh là ai? Chúng ta từng gặp rồi phải không?"
Trong bóng tối mịt mùng, chỉ có tiếng gió lùa qua tán lá, mang theo hơi ẩm và cái lạnh buốt.
"Mới đó đã quên người rồi ư?"
Liên sững lại. Giọng nói ấy... giống như vừa gõ một nhịp mạnh vào trí nhớ. Cô nheo mắt nhìn, ánh lửa hắt lên gương mặt anh ta - sống mũi thẳng, đường nét góc cạnh, ánh mắt sâu thẳm mang một vẻ bình tĩnh khó đoán. Tim cô khẽ thắt lại.
"Là... cậu?"
Mới vài giờ trước còn ngồi đối diện nhau, giờ lại gặp giữa rừng sâu tăm tối này. Ánh lửa chập chờn như cười nhạo sự trốn chạy vô ích của cô. Cô chợt hiểu ra sự thật.
"Có phải... Cậu đã theo dõi tôi từ đầu?"
Quang Bình không phủ nhận:
"Cửa chính chẳng đi, lại trèo qua cửa sổ, trời chưa rạng đã lẩn vào rừng sâu. Thử hỏi, chẳng phải người có tật thì mới giật mình?"
Liên bật lại không chút do dự, nỗi sợ hãi về cái chết vừa rồi bị sự căm phẫn lấn át.
"Còn không phải vì mấy người định dùng tôi làm vật tế? Tôi không chạy, chẳng lẽ ngồi chờ?"
"Cô... vừa nói gì?" Đôi mắt Quang Bình hơi nheo lại, nhìn cô như xác nhận lại những gì vừa nghe.
"Có phải cậu đến để bắt tôi về?" Liên hét lên trong tuyệt vọng. Cô lùi lại một bước, tay ôm lấy thân thể đau nhức. "Dù có kề dao vào cổ tôi cũng không đi. Tôi thà chết ở nơi rừng thẳm còn hơn chết vì cái thứ mê tín rợn người ấy."
Quang Bình cúi xuống, nhặt con dao vẫn còn loang máu trăn khi nãy. Ánh thép vừa lóe, Liên đã khẽ rùng mình. Cô chỉ buột miệng nói, nào ngờ anh ta định làm thật? Anh trông bộ dạng Liên lúc này, mạnh miệng là vậy mà người thì run bần bật, nhịn không được bật cười thành tiếng. Tiếng cười giữa rừng sâu nghe thật quái lạ, càng khiến Liên thêm hoảng sợ.
"Thì ra đây là lí do cô chạy trối chết?"
Quang Bình thở dài, vừa như bực mình vừa như thấy buồn cười. Từ khi thấy cô trèo cửa sổ, anh đã nấp trong bụi cây theo dõi. Hành động lén lút ấy càng khiến anh tin rằng Liên đang che giấu điều gì đó. Ban đầu chỉ định quan sát, ngờ đâu cô vô tình đụng phải một con trăn lớn. Anh còn đợi, vì nghi có kẻ khác bám theo, nhưng khi thấy nguy cấp, không đắn đo thêm liền xông ra cứu.
"Ở đây tuy có lễ tế, song từ trước đến nay chỉ dâng súc vật. Nào có chuyện đem người ra làm lễ vật. Lời ấy, cô nghe từ đâu?"
"Tôi nghe chị chủ nhà nói chuyện với ai đó... cũng không rõ, chỉ đoán vậy thôi."
Liên lắp bắp, giọng nhỏ dần khi nghe câu trả lời. Chẳng lẽ... mình hiểu nhầm thật? Nỗi sợ ban nãy bắt đầu bị sự bối rối thay thế. Đúng là tai điếc hại cái thân.
Đôi mắt anh lướt qua gương mặt hốc hác của cô, thầm nghĩ: "Thật gan lì, mà cũng liều lĩnh. Thân gái dám lặn lội một mình vào rừng sâu, tay không tấc sắt, chẳng khác nào tự mình rước họa."
"Sáng nay là lễ tế. Tiền hôm qua chị Ya Ly đã dùng mua ít gạo và một con gà để cúng thần núi. Sau lễ còn định giữ lại phần cơm mang cho cô đi đường. Nào ngờ cô bỏ trốn trước cả khi mặt trời ló dạng."
Liên thoáng bối rối, mặt nóng ran vì xấu hổ. Cô đã làm mọi chuyện rối tung chỉ vì những câu nghe lỏm và sự suy diễn của bản thân.
"Lúc đó tôi không kịp nghĩ nhiều như vậy, chạy thoát thân trước rồi tính. Dù sao cũng cảm ơn cậu. Không có cậu chắc giờ tôi đang nằm trong bụng con trăn này rồi."
"Chẳng đáng gì!" Quang Bình lấy vải lau sạch vết máu trên tay và cán dao.
Qua cơn thập tử nhất sinh, hơi ấm từ adrenaline[27] tan dần, cái lạnh mới bắt đầu len vào. Mồ hôi ướt đẫm lưng áo khiến mỗi cơn gió lùa qua như những lưỡi dao mỏng cắt vào da thịt. Liên co người lại, hai bàn tay chà sát vào nhau, hơi thở thành từng làn trắng mờ.
Quang Bình đứng dậy, cầm đuốc đi một vòng quanh khoảng đất trống, lượm nhặt cành khô và lá rụng, gom lại thành một đống nhỏ. Ngọn lửa vừa bén, ánh sáng vàng bùng lên, xua tan một khoảng tối quanh đó. Anh thong thả cuộn thân trăn, động tác gọn gàng như quấn một sợi dây thừng khổng lồ. Dựa vào kích thước, Liên đoán nó phải dài tới bảy mét, thậm chí hơn. Sức mạnh ấy quả không tầm thường – đúng như câu ông bà thường nói: tuổi mười bảy bẻ gãy sừng trâu.
"Tạm nghỉ ở đây, đợi trời sáng sẽ dễ xác định phương hướng hơn."
"Cậu nói cũng phải."
Cô dịch người lại gần đống lửa, hứng chút hơi ấm xua đi cái lạnh buốt đang ngấm vào từng thớ thịt, đồng thời âm thầm sắp xếp lại mớ hỗn độn trong đầu. Vụ hiến tế là hiểu lầm, nhưng những nghi ngờ khác vẫn còn đó: nghĩa quân, kiếm báu, tổ chức bí mật, và thái độ thân thiện bất thường của anh ta.
Ọc ọc...
Cái bụng này của Liên lại biểu tình rồi. Tính ra từ qua giờ có mỗi chén chè bắp bỏ bụng, hết đi bộ rồi lại chạy, bao nhiêu năng lượng tích trữ cũng chẳng còn. Quang Bình thoáng nhìn qua chỗ Liên, cô ngượng ngùng cố nặn ra một nụ cười gượng gạo:
"Tôi..."
Liên chưa kịp nói chữ thứ hai, Quang Bình nhẹ nhàng đứng dậy, cầm con dao bước tới gần.
Đùa hay thật vậy? Giờ có bắt Liên chạy cũng chạy không nổi nữa rồi. Liên còn đang hoang mang, ngờ đâu anh vươn tay kéo một đoạn dây leo bên cạnh chỗ cô ngồi, chặt hai nhát dao xuống, bẻ làm đôi.
Anh đưa một đầu thân dây leo đến trước mặt Liên:
"Cô uống chút nước trước đi."
Liên ngơ ngác vừa tính hỏi: Cậu đưa tôi khúc cây này làm gì, thì thấy anh ngửa cổ ra sau cầm đầu dây leo còn lại dốc xuống, uống nước từ trong thân cây chảy ra. Liên thấy vậy vội làm theo, vừa mới mở miệng nước xộc thẳng cả vào mũi suýt thì sặc.
Khụ... khụ...
Quang Bình khẽ liếc nhìn Liên, khóe môi bất giác cong lên nhưng nhanh chóng bặm chặt lại, cố kìm nén một tràng cười. Ấn tượng đầu tiên của anh về cô gái này - lạ lùng, mâu thuẫn nhưng khó rời mắt. Cô không hẳn là người gan dạ theo nghĩa truyền thống, cũng chẳng thuần là yếu mềm. Có một nội lực nào đó khiến cô vượt lên cả nỗi sợ của chính mình.
Sau khi uống chút nước, Liên thấy tươi tỉnh hẳn. Cô tiện thể hứng nước vào lòng bàn tay, vỗ nhẹ lên mặt.
"Cậu biết nhiều thật. Nếu không gặp cậu, chắc tôi chẳng qua nổi kiếp nạn này."
"Chỉ là sống lâu ở rừng núi, quen thuộc đôi chút với thảo mộc, chẳng có gì đáng kể."
Quang Bình lại gần xác con trăn, rọc mấy đường dao cắt ra hai miếng thịt. Anh xiên thịt qua cành cây, bắc ngang trên ngọn lửa. Mùi thịt nướng thoang thoảng, khiến bụng Liên cồn cào.
Quang Bình đưa cho Liên một miếng:
"Cô ăn tạm đi!"
"Cảm ơn!"
Cô cầm xiên thịt, hơi ngập ngừng - chưa từng ăn thịt trăn, không biết mùi vị ra sao. Nhưng nghĩ lại, thịt nào thì cũng là thịt; giờ mà chần chừ thì chỉ có đói lả. Liên cắn một miếng, rồi hai miếng. Vị thịt trăn dai và ngọt, bất giác cô lại nhớ đến lời của một vị giảng viên kinh tế hồi đại học: "Ngoại trừ cha mẹ, không ai cho không ai thứ gì mà không vì lợi ích. Có thể là lợi ích vật chất, cũng có thể là tinh thần, ngắn hạn hoặc dài hạn." Câu nói ấy không phải để phủ nhận giá trị của tình người, mà là lời nhắc: hãy cẩn trọng trước bất kỳ ân huệ nào, kẻo thành con mồi cho kẻ lợi dụng.
Liên ngẩng lên nhìn Quang Bình. Dù vừa được cứu mạng, sự cảnh giác trong cô vẫn không hề thuyên giảm. Tuy nhiên, hành động dứt khoát cứu người và sự bình tĩnh, điềm đạm trong cử chỉ của anh ta lại tạo cho Liên một ấn tượng mạnh về một người có khí chất, có nguyên tắc - không giống với hình dung về một kẻ giảo hoạt, gian xảo. Chính sự mâu thuẫn này khiến Liên nảy sinh ý định thăm dò.
"Nghĩa quân các cậu... ai gặp hoạn nạn cũng được giúp đỡ thế này sao?"
"Giúp người... cần lí do chăng?"
Liên siết chặt xiên thịt trong tay. Chính sự khí khái mà cô cảm nhận được ở cậu ta, cái sự bình thản và chính trực trong hành động, đã tạo cho cô một sự dũng cảm liều lĩnh. Cô quyết định đi thẳng vào vấn đề, bất chấp mọi rủi ro, vì cô tin rằng Quang Bình sẽ không dùng thủ đoạn hèn hạ.
"Vậy... vì sao lại giả thần giả quỷ lừa gạt người dân tộc ở đây? Tôi nghe chị chủ nhà kể chuyện 'trời ban ấn kiếm'. Có phải trò do mấy anh bày ra không?"
Quang Bình ngước mắt, vẻ mặt vừa thản nhiên, vừa như che giấu suy tính bên trong:
"Tôi chẳng hiểu cô đang nói gì." Anh sớm đã ăn xong, đứng dậy, ném thêm mấy cành cây khô vào đống lửa.
"Khe đá nứt ra là do thuốc nổ. Tia sáng bay vút lên trời là pháo hoa. Chẳng phải điềm trời, cũng không phải thế lực siêu nhiên. Mấy chuyện này... rõ ràng do con người tạo ra." Liên tiếp lời, giọng càng lúc càng quả quyết. Cô hít nhẹ một hơi, dồn hết vốn kiến của mình. "Người ở vùng hẻo lánh không có điều kiện tiếp xúc kiến thức khoa học, nên mới xem đó là hiện tượng kì bí, huyền ảo."
Lợi dụng lòng tin để chiêu mộ người, đây rõ ràng là có mục đích chính trị hoặc quân sự. "Khí chất của cậu ta liệu có phải chỉ là vỏ bọc cho một tham vọng lớn?" Liên thầm nghĩ.
Quang Bình chậm rãi bước tới gần Liên, dưới bước chân anh, những chiếc lá khô vỡ vụn phát ra âm thanh lạo xạo giữa khoảng không lặng im. Anh nhẹ nhàng ngồi xuống đối diện. Không vội vã, không để lộ cảm xúc, ánh nhìn lặng lẽ nhưng đầy áp lực.
"Cô biết về hoả khí[28]?" Anh nói từng chữ một cách thận trọng. Sự bình tĩnh này còn đáng sợ hơn cả giận dữ.
"Không... tôi đâu chuyên gì mấy chuyện này, chỉ là biết chút kiến thức cơ bản thôi."
Trong đầu Liên thoáng lướt qua những bài hoá học cấp ba - thuốc nổ đen gồm lưu huỳnh, than, kali nitrat; thêm các kim loại như natri, nhôm, magie... để tạo ra màu sắc và hiệu ứng ánh sáng, khói.
Anh vẫn im lặng. Trong đôi mắt ấy, sự cảnh giác không hề giảm, chỉ xen thêm chút ngờ vực khó đoán. Liên cố tìm lời để khỏa lấp khoảng lặng:
"Ở chỗ của tôi, vào đêm giao thừa hay dịp trọng đại trong năm đều có tổ chức bắn pháo hoa, cũng không phải điều gì quá xa lạ."
Sau một lúc thinh lặng, gương mặt Quang Bình trở về vẻ trầm tĩnh như trước, anh chậm rãi cất lời:
"Cô sống ở đâu?"
"Thành phố Hồ Chí Minh." Câu trả lời bật ra một cách tự nhiên, như là một thói quen, một niềm tự hào của người con thành phố mang tên Bác.
Quang Bình khựng lại trong chốc lát. Cái tên này đối với anh hoàn toàn xa lạ. Ánh mắt hơi chùng xuống như đang lục tìm trong trí nhớ của mình.
"Thành này thuộc dinh nào?"
Liên tròn mắt, không giấu được vẻ ngạc nhiên:
"Anh nói ngược rồi đấy? Dinh nằm trong thành phố chứ? Chắc anh biết Dinh Độc Lập[29] đúng không? Tôi sống ở khu vực gần đó."
Quang Bình hơi nhướng mày. Sự hoài nghi dâng lên - cảm giác như cô đang dựng nên một câu chuyện mà anh không cách nào kiểm chứng. Liệu cô đang nói dối, hay chỉ vì anh chưa đủ hiểu biết về nơi mà cô nói tới.
"Toàn xứ Nam Hà[30] gồm 12 dinh và 1 trấn. Chẳng dinh nào mang tên Độc Lập. Cô chẳng phải người xứ này?"
Liên lẩm bẩm: "Lại cái địa danh đó nữa." Dù đã nghe vài lần từ miệng những người ở đây, cái tên "Nam Hà" vẫn chẳng gợi được trong cô chút hình ảnh rõ ràng nào. Trán Liên hơi nhăn lại, cố nhớ xem mình đã từng đọc thấy ở đâu chưa.
"Nam Hà rốt cuộc là chỗ nào vậy? Tôi ở miền nam mà chưa nghe đến cái tên đó bao giờ."
Quang Bình nhìn Liên, trầm ngâm:
"Cô từng nghe chuyện Trịnh - Nguyễn phân tranh chăng?"
"Anh nói có phải vua Lê - chúa Trịnh với chúa Nguyễn?"
"Phải, chính là họ."
"Chuyện đó thì liên quan gì ở đây?" Cô tò mò, trong lòng bắt đầu cảm thấy bất an.
Giọng anh trầm như kể một thiên sử cũ:
"Hai họ Trịnh - Nguyễn giao binh bảy phen, bốn mươi lăm năm chẳng dứt chiến sự. Cả hai bên hao người tổn của, đến cuối cùng đành đình binh, lấy Linh Gian[31] làm giới tuyến. Bắc Hà một bên, Nam Hà một ngả."
Liên bỗng nhớ lại, trong sách giáo khoa viết là Đàng Ngoài và Đàng Trong. Anh ta lại nói là Bắc Hà với Nam Hà? Cảm giác như vừa chạm phải một chi tiết lạ thường, cô thoáng ngờ vực:
"Khoan... Chuyện đó xảy ra cách đây mấy trăm năm rồi mà?"
"Tính từ ngày hòa ước tới nay, cũng mới ngót trăm năm."
Liên sững sờ:
"Không thể nào! Tôi nhớ Trịnh - Nguyễn phân tranh là thế kỷ XVII, giờ là thế kỷ XXI rồi, ít nhất cũng phải hơn ba trăm năm chứ!"
Ánh mắt Quang Bình hơi tối lại, dừng trên gương mặt cô như muốn đọc thấu từng suy nghĩ:
"Cách cô nói... thật khác lạ."
Trong khoảnh khắc, Liên thấy hơi thở mình nghẹn lại, toàn thân khẽ run lên bởi nỗi sợ khó gọi tên. Cô bấu víu vào một hi vọng mong manh, hỏi dồn:
"Bây giờ... là năm nào?"
"Năm Tân Mão..."
Nghe tới đó, Liên vừa định thở phào, tự giễu rằng do bản thân đọc tiểu thuyết quá nhiều bị lậm, còn nghĩ rằng mình như nữ chính xuyên không. Không ngờ mấy chữ sau khiến khóe miệng đang cong lên bất chợt như đông cứng lại.
"...niên hiệu Cảnh Hưng thứ ba mươi hai."
Liên như hóa đá, không thể tin nổi vào những gì mình vừa nghe. Cảnh Hưng thứ ba mươi hai... Vua Lê - chúa Trịnh... Cô như nghe thấy lịch sử vừa bật dậy trước mặt mình.
"Cậu nói nghiêm túc đấy hả?"
Sự thản nhiên trên mặt anh càng khiến Liên hoang mang. Cô không thể chấp nhận. Đây chắc chắn là một trò đùa, một màn kịch được dàn dựng công phu. Liên tự nhủ thầm: "Đây chắc chắn là một giấc mơ. Chắc là do mình mở mắt không đúng cách rồi. Thử lại lần nữa xem sao."
Liên nhắm mắt chắp tay thành khấn, cúi đầu miệng thì thầm:
"Lạy ông bà tổ tiên, xin hãy đánh thức con dậy khỏi cơn ác mộng này. Con hứa sẽ chăm chỉ dậy sớm, hương khói cho ông bà đầy đủ..."
Cô từ từ mở mắt ra. Vẫn là khu rừng mờ sương, vẫn là ánh lửa bập bùng, và... vẫn là gương mặt chàng trai nọ, ngồi yên lặng nhìn cô. Liên thất thần: "Sao vẫn là cậu vậy?"
Cô đưa tay ra gần đống lửa để thử lại một lần nữa:
"A! Nóng!"
Cảm giác bỏng rát lập tức lan lên đầu ngón tay. Không phải mơ. Cô đã thật sự xuyên không.Liên giật mình bừng tỉnh. Chữ Hán, Bắc Hà - Nam Hà, Dinh, và cả xưng hô "Chúa công" - tất cả không phải là mật danh hay sự phục cổ quá đà của một tổ chức bí mật hiện đại. Mà là họ thực sự là người của thời đại đó! Tất cả những từ ngữ lạ lẫm, những kiến thức lịch sử khác biệt - đều là sự thật!
Tâm trí cô quay cuồng, nhưng lí trí cố gắng níu lại. Phải bình tĩnh. Dù ở đâu, cũng phải nghĩ cách sống sót đã. Nếu may mắn quay lại được, coi như qua một giấc mộng. Còn không... thì xem như đang sống một kiếp người khác.
___
[27]Adrenaline: là một hormone và chất dẫn truyền thần kinh được sản xuất bởi tuyến thượng thận; có chức năng chính là giúp cơ thể phản ứng với căng thẳng hoặc nguy hiểm bằng cách kích hoạt phản ứng "chiến đấu hoặc bỏ chạy"; dẫn đến các tác động sinh lý như tăng nhịp tim, tăng lưu lượng máu đến cơ bắp và tăng năng lượng.
[28]Hoả khí: vũ khí bắn hoặc phóng đạn, chất nổ, chất cháy (nói khái quát).
[29]Dinh Độc Lập: Tọa lạc tại trung tâm TP.HCM. Đây từng là nơi ở và làm việc của Tổng thống Việt Nam Cộng hòa trước ngày 30/4/1975. Hiện được xếp hạng là di tích quốc gia đặc biệt.
[30]Nam Hà (南河) hay còn gọi là Đàng Trong (chữ Nôm: 唐冲): là vùng lãnh thổ Đại Việt nằm từ sông Gianh (Quảng Bình) trở vào Nam, do các đời chúa Nguyễn kiểm soát. Thế lực này bắt đầu được xây dựng độc lập từ năm 1600 bởi Nguyễn Hoàng, dẫn đến nội chiến và chia cắt với chúa Trịnh ở Đàng Ngoài từ năm 1627. Mặc dù đối đầu, chúa Nguyễn vẫn công nhận vua Lê là người nắm quyền tối cao và tự coi mình là quan nhà Lê cai trị vùng đất này.
*Hệ thống hành chính xứ Nam Hà (Đàng Trong) giai đoạn này được tổ chức gồm 12 dinh và 1 trấn, đều trực thuộc chính quyền trung ương.
- Dinh là cấp hành chính cao nhất ở địa phương, tương đương với tỉnh ngày nay, chịu sự quản lý trực tiếp từ trung ương và bao gồm nhiều phủ và huyện. Hành chính có chức quan lưu thủ đứng đầu, quân sự thì có chức quan tuần thủ chỉ huy.
- Phủ là cấp trung gian giữa dinh và huyện, có nhiệm vụ quản lý hành chính trong phạm vi rộng, thường bao gồm nhiều huyện.
- Huyện là cấp cơ sở, trực tiếp quản lý dân cư, và dưới huyện còn có các đơn vị nhỏ hơn như xã, thôn.
[31]Linh Giang (靈江): Tên cổ của sông Gianh, chảy qua phía Bắc tỉnh Quảng Bình. Tên gọi mang nghĩa "dòng sông linh thiêng," thể hiện vai trò quan trọng về địa lý, văn hóa và lịch sử. Trong thời kỳ Trịnh – Nguyễn phân tranh, Linh Giang từng là ranh giới chia cắt giữa Đàng Trong và Đàng Ngoài.



Bình luận
Chưa có bình luận