Chương 3: Chẳng tỏ nguồn cơn


Một chàng trai trẻ xuất hiện - điềm tĩnh đến đáng sợ. Màn tra hỏi căng thẳng cô dự tính đã không xảy ra; thay vào đó là thái độ hòa hoãn khó hiểu và một lời mời ở lại.

Một đêm giữa vòng vây của "nghĩa quân" là cơ hội để Liên tìm đường sống, hay là cái bẫy tinh vi nhất?

Sau khi chị chủ nhà vừa rời đi, Xuân bất ngờ lên tiếng:

"Tấm địa đồ[18] kia từ đâu mà cô có? Nói, kẻ đứng sau cô là ai?"

Liên không hiểu cô gái đang đề cập về cái gì. Cô nhớ trong túi chỉ có vài đồng xu và tờ giấy... Không lẽ cái tờ giấy vẽ nguệch ngoạc đó chính là bản đồ?

"Tôi không biết gì cả. Tôi lạc đường, chỉ muốn về nhà."

"Đủ rồi!"

Xuân bất ngờ rút con dao găm giắt bên hông, ánh thép loé lên trong ánh lửa bập bùng. Lưỡi dao xé gió lao thẳng về phía Liên đang ngồi. Cô không kịp phản ứng, toàn thân như bị ghim chặt vào chỗ, chỉ kịp thấy ánh thép lướt qua.
Phập!
Lưỡi dao ghim vào vách gỗ sau lưng, đâm xuyên một con nhện đỏ[19] to bằng ngón tay, giãy giụa. Xuân sải bước tới, rút dao, ném con nhện vào bếp. Ngọn lửa bùng lên, thiêu rụi nó thành tro.

Liên thở phào, mồ hôi lạnh chảy dọc lưng.
"Cảm... cảm ơn."

"Tiện tay thôi."

Xuân dùng miếng vải lau sạch vết bẩn dính trên con dao, cài nó vào thắt lưng như cũ. Liên siết chặt vạt áo, cố gắng ổn định lại nhịp thở hỗn loạn, tránh nhìn thẳng vào Xuân. Dù cú ném dao chỉ là đòn cảnh cáo, nhưng sự chính xác và tốc độ của nó đã khắc sâu mối nguy hiểm thực sự.

Không gian lại chìm vào sự im lặng nặng nề, chỉ còn tiếng củi cháy lách tách và tiếng gió rì rào bên ngoài. Cả hai ngồi đối diện nhau, bị ngăn cách bởi bếp lửa đỏ rực, mỗi người đều giữ những toan tính và suy nghĩ riêng. Xuân ngồi lặng im đặt tay trên đùi, phản chiếu trong đôi mắt những đốm lửa lập loè như đang nhảy múa. Gương mặt thiếu nữ tuổi đôi mươi tràn đầy xuân sắc, rực rỡ như hoa mộc miên[20] đỏ thắm giữa núi rừng cao nguyên bạt ngàn. Hàng chân mày lá liễu mảnh mai, đôi mắt hoa đào mang vẻ đẹp kiều diễm đối lập hoàn toàn với ý chí toát ra từ bên trong ánh mắt: mạnh mẽ, lạnh lùng.

Liên thầm suy luận:
Một nhóm "nghĩa quân" đang rèn luyện võ nghệ, tin vào kiếm báu, tin vào lời tiên tri phong kiến... Những mảnh ghép này không chỉ dừng lại ở một đường dây tội phạm; chúng tạo thành một bức tranh về một tổ chức bí mật, mang màu sắc tâm linh, phục cổ và tham vọng chính trị ẩn dưới vỏ bọc buôn bán hoặc khai hoang.

Nếu "Chúa công" Tơ Mo Bok là thủ lĩnh, thì người tên "Bình" cũng không phải nhân vật tầm thường. Việc hắn trực tiếp đến đây xem xét, thay vì đưa về căn cứ tra hỏi, chứng tỏ hắn là người có quyền hạn cao, chịu trách nhiệm cho các hoạt động nhạy cảm. Liên thắt chặt ý chí. Đây chính là thời khắc mấu chốt. Liên buộc mình phải bình tĩnh, chuẩn bị đối phó với nhân vật nguy hiểm này.

Tiếng sàn gỗ sau nhà lại kêu kẽo kẹt khi chị chủ nhà trở lên. Ấm nước trên bếp sôi sùng sục, Xuân nhanh nhẹn lấy bớt củi ra vùi vào tro dụi tắt. Người phụ nữ nhấc ấm, rót nước sôi vào ấm trà, tráng rồi đổ bỏ, lại rót thêm lần nữa.

"Hai người uống trà đi."

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Ngay sau câu nói của chị chủ nhà, có tiếng bước chân lên bậc thang phía trước. Một giọng nói trầm ấm, dứt khoát vang lên từ ngoài khung cửa:

"Chào chị, muộn thế này mà đến làm phiền, mong chị lượng thứ." Chàng trai vừa cất lời vừa khẽ cúi đầu.

Người phụ nữ chủ nhà mỉm cười:
"Chú Bình đến rồi à? Có chi đâu, mời các chú uống chén trà cho ấm bụng."

"Vâng!"

Hai người bước vào bên trong gian nhà chính, Quang Diệu đi trước, người kia vào sau. Khi Liên nghe hai chữ "chú Bình", sự tập trung trở nên cao độ. Liên hướng mắt về phía cửa, vừa lo lắng vừa cảnh giác. Tuy nhiên, khác hẳn với những gì Liên đã hình dung trong đầu về một người đàn ông trung niên giảo quyệt, người bước vào lại là một chàng trai còn rất trẻ - chỉ khoảng chừng 20 tuổi. Dáng cao vững chãi, vai rộng, nước da ngăm khỏe khoắn. Anh khoác áo giao lĩnh[21] xanh thẫm, thắt đai lưng đen, bước đi ung dung mà dứt khoát.

"Mọi người thong thả nói chuyện, ta còn chút việc dang dở, không tiếp chuyện lâu được."

Người phụ nữ đứng dậy đi ra phía sau, chỉ còn Liên và ba người kia ở lại. Xuân nhích người dời chỗ ngồi sang bên cạnh Liên, hai người kia lần lượt ngồi xuống. Ngồi phía đối diện Liên lúc này là chàng thanh niên trẻ tuổi. Ánh lửa bập bùng hắt lên gương mặt chữ điền, ngũ quan hài hòa toát ra vẻ mạnh mẽ. Trán rộng, mũi cao, đôi lông mày rậm như vẽ; hai gò má lấm tấm chấm đỏ li ti, mái tóc xoăn được quấn gọn thành búi phía sau, phảng phất nét phong trần của kẻ từng dãi gió dầm sương.

Liên chăm chú quan sát cậu thiếu niên, cậu ta đồng thời nhìn về phía Liên bằng đôi mắt sâu thẳm như màn đêm đen tĩnh mịch, vừa an tĩnh lại vừa mơ hồ không thể nhìn thấu. Dù là nghi ngờ, hiếu kỳ hay dò xét... đều không biểu lộ cảm xúc qua nét mặt và ánh mắt, Liên chỉ cảm nhận được một sự bình thản đến kì lạ. Thông thường, nhìn chằm chằm vào mặt người lạ không phải phép lịch sự, nhưng ở chàng trai này lại có thứ khí chất khiến Liên bị hút vào, như rơi vào vòng xoáy của những suy nghĩ và phân tích bất tận.

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Sau một hồi thinh lặng, Quang Bình mở lời, khoé môi hơi cong nhẹ lên một nụ cười xã giao:

"Trên mặt tôi có gì lạ chăng?" Giọng điệu trong lời nói nhẹ nhàng mà không tỏ vẻ khó chịu, xua tan bầu không khí tĩnh lặng.

"Mắt tôi vào buổi tối không được tốt, nhìn không rõ."

Thực ra, thị lực Liên hoàn toàn bình thường. Cô hiểu câu nói kia là một lời nhắc khéo, nên mới lấy cớ để trả lời qua loa.

Quang Bình đặt cái túi vải ban nãy trước mặt, đẩy nhẹ về phía Liên:

"Tôi đã nghe anh Diệu nói. Địa đồ này, chúng tôi giữ, còn lại trả cho cô."

Tốc độ nói không nhanh không chậm, giọng nói mang lại cảm giác chín chắn và chững chạc so với độ tuổi thiếu niên. Liên hoàn toàn sững lặng. Cô đã chuẩn bị tinh thần cho một màn tra hỏi gay gắt, những lời đe dọa sắc lạnh, hoặc ít nhất là một cuộc đối đầu căng thẳng về nguồn gốc chiếc túi vải. Thế nhưng, tất cả những gì cô nhận được là một thái độ bình thản đến khó tin. Liên nhìn cái túi vải lắc đầu ngao ngán, mọi rắc rối từ đây mà ra:
"Dù sao cũng không phải đồ của tôi. Muốn lấy thì cứ lấy. Mấy đồng tiền cổ này chỉ đáng với người sưu tầm, còn người bình thường thì chẳng giá trị gì."

Quang Bình nhướng mắt lên nhìn Liên, trong đôi mắt thoáng qua chút dao động, không rõ là ngạc nhiên hay thăm dò, khoé môi nhích lên một nụ cười rất khẽ. Ẩn sau nụ cười có vẻ thân thiện đó không ai biết anh đang suy tính điều gì.

"Vậy tôi chẳng nề hà!" Anh giắt túi vải vào đai lưng, rồi rút từ tay áo ra một mảnh giấy, đưa về phía Liên: "Đây là sơ đồ tôi vẽ. Đường đến Plơi Kơdưr, Chư Hdrông. Cô cầm lấy, biết đâu có lúc cần."

Trong khoảnh khắc, mọi suy đoán của Liên đều bị đảo lộn. Cô nhìn chằm chằm vào mảnh giấy mỏng trên tay Quang Bình, nghi ngờ nó như thể một cái bẫy tinh vi. Anh ta không tra hỏi? Không quan tâm cô là ai, từ đâu tới, hay tại sao lại có những món đồ đó? Liên ngập ngừng một thoáng, rồi đưa tay nhận lấy mảnh giấy. Cô biết, dù đây là bẫy hay không, cô không có lựa chọn nào khác ngoài việc nhận sự chỉ dẫn này để duy trì vẻ ngoài "người lạc đường". Cô xoay ngang xoay dọc mảnh giấy. Trên đó vẽ những hình mỏm đá, bụi cây, con đường ngoằn ngoèo; bên cạnh lại toàn là chữ giống chữ Hán, không hề có một chữ Quốc Ngữ nào.

Thế này thì đi kiểu gì? Lòng Liên chợt thất vọng, nhưng sự hoài nghi còn lớn hơn. Bọn họ nói tiếng Việt nhưng dùng chữ Hán để giao tiếp và ghi chép? Liên chợt nảy ra một suy đoán kinh hoàng: Bọn họ có thể là người Hoa, hay thậm chí là một tổ chức xuyên quốc gia đang hoạt động bí mật ở vùng cao nguyên này, sử dụng ngôn ngữ riêng để bảo mật? Hay đây là cách họ thể hiện sự phục cổ đến mức tuyệt đối, duy trì những nét văn hóa của một thời đại đã qua, như cái cách họ dùng từ "Chúa công"? Cô cố gắng giấu đi sự bối rối:

"Cảm ơn cậu có lòng giúp đỡ. Tiếc là tôi không quen mặt chữ này nên đọc không hiểu. Tôi sẽ đem theo để hỏi dọc đường." Cô xếp gọn tờ giấy, loay hoay tìm túi áo hay túi quần để nhét vào nhưng đều không có, đành cầm tạm trong tay. "Vậy giờ... tôi đi được chưa?"

"Đường rừng ban đêm hiểm trở, người bản xứ còn dễ lạc. Cô ở lại đây một đêm, sáng mai đi vẫn hơn," anh ta nói với giọng điềm đạm. "Nếu cô muốn liều, tôi cũng chẳng ngăn."

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Quang Bình cầm ấm trà, đặt ngón cái trên nắp, bốn ngón còn lại giữ chặt quai ấm, nhấc tay từ từ rót trà vào từng chén. Từng dòng nước ấm màu ngà chảy vào chén, tỏa ra mùi hương thoang thoảng.

"Mời mọi người!" Anh nhấc khay trà đưa về phía Quang Diệu và Xuân trước. Sau đó, anh đưa khay trà đến trước mặt Liên: "Mời cô!"

"Cảm ơn!"

Liên lịch sự nhấc chén trà gần phía mình. Nước trà trong chén màu hơi ngà, hương thơm dịu nhẹ. Cô khẽ liếc nhìn hai người kia thấy họ đã nhấp uống. Liên cũng hơi kề môi vào chén, giả vờ nhấp một ngụm, nhưng không hề nuốt một giọt nào. Sự cảnh giác trong cô không cho phép cô lơ là dù chỉ một giây phút.

Liên chậm rãi đặt chén trà xuống sàn nhà. Cô cần thăm dò ý đồ của đối phương một lần nữa.

"Để một người xa lạ như tôi ở lại, cậu không nghi ngại gì sao?"

Khóe môi Quang Bình hơi cong, giọng pha nửa thật nửa đùa, nhưng ánh mắt lại hoàn toàn tĩnh lặng.

"Chẳng lẽ cô muốn hại chúng tôi?"

"Cậu còn chưa biết tôi là ai, từ đâu đến, là người như thế nào... Cho tôi ở lại đây, có phải cậu dễ tin người quá không?"

"Tôi nào chẳng nghi." Quang Bình xoay nhẹ chén trà trong tay, liếc nhìn qua khung cửa sổ. "Nhưng để cô lang thang trong đêm tối mịt mù, nơi núi rừng còn dễ lạc hơn mê cung... e là bạc tình."

Liên nhìn ra bên ngoài. Trời tối đen mịt mù không chút ánh sáng, gió lùa tán cây xào xạc, thỉnh thoảng có tiếng kêu "éc éc" nghe sởn gai ốc. Cô thừa nhận lời Quang Bình là sự thật tàn khốc. Nơi đây khỉ ho cò gáy, lấy đâu ra nhà nghỉ hay khách sạn; mà dù có, cô không tiền bạc, không giấy tờ... cũng chẳng thể làm gì.

Hắn đang ra oai hay thực sự tử tế? Liên tự hỏi. Nếu hắn là kẻ giữ "chức vị cao", việc cho cô ở lại có thể là: Giữ cô lại để quan sát và điều tra sâu hơn; hoặc tạo một ân huệ để cô cảm thấy mắc nợ, từ đó dễ dàng dò hỏi thông tin hoặc lợi dụng sau này. Cô buộc phải chấp nhận, nhưng tuyệt đối không được tỏ ra quá dễ dãi.

"Thật sự giờ tôi cũng chẳng biết đi đâu về đâu, mọi người cho ở lại tôi rất cảm kích." Liên nói, giữ vẻ mặt biết ơn nhưng giọng nói vẫn có chút thận trọng. "Tôi không có gì để cảm ơn, sau này có cơ hội nhất định sẽ báo đáp."

"Chẳng cần đáp tạ. Chúng tôi... đã nhận phần đáp ấy rồi."

Quang Bình bất ngờ rút chiếc túi vải mà Liên đã đưa cho Quang Diệu trước đó, đặt nhẹ vào khay trà:

"Cô Xuân, phiền cô nói với chị Ya Ly lo chỗ nghỉ cho hai người. Tôi với anh Diệu sẽ ở ngoài này. Còn cái này..." Anh chỉ vào chiếc túi: "Đưa cho chị ấy. Nói thế nào thì tùy cô."

Xuân liếc qua chiếc túi, ánh mắt lóe lên rồi nhanh chóng trở lại bình thản. Cô uống thêm một ngụm trà, cầm lấy chiếc túi, nhổm người đứng dậy:

"Được, tôi biết rồi."

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Chị chủ nhà dẫn Liên đến phòng ngủ phía trong, cửa phòng được che bằng một tấm vải. Căn phòng khá nhỏ, bên trong không có mấy đồ đạc: một cây sào tre bắc ngang để treo quần áo, bên cạnh là chiếc bàn gỗ đặt ngọn đèn dầu, dưới sàn trải hai tấm chiếu sát bức vách đối diện nhau, chừa một lối đi ở giữa.
Người phụ nữ chỉ tay về tấm chiếu trước mặt:

"Em ngủ bên này đi, ta với Xuân nằm bên kia."

"Dạ!" Liên đáp lời.

Người phụ nữ với tay lấy một mảnh vải vắt trên cây sào đưa cho Liên:
"Trời lạnh, em cầm lấy mà đắp tạm."

"Dạ, em cảm ơn!"

Liên đưa hai tay nhận lấy, tấm vải không dày nhưng cầm khá nặng tay, sờ vào có thể cảm nhận được những sợi vải dệt bằng phương pháp thủ công. Cô biết đây là loại vải mà người dân tộc thường tự dệt.

"Em nghỉ ngơi đi, mai còn lên đường."

Người phụ nữ nằm xuống mé ngoài tấm chiếu bên kia, còn Xuân nằm bên trong, lưng quay về phía Liên.

"Dạ!" Liên ngả lưng nằm xuống, kéo mảnh vải đắp ngang người.
Thật là một ngày mệt mỏi, nhưng sự mệt mỏi về thể xác không xua đi được sự căng thẳng trong tâm trí. Toàn thân Liên rã rời, từng bước chân như đeo chì, lòng bàn chân bỏng rát vì những vết phồng rộp. Nằm trên tấm chiếu cứng lạ lẫm, cô trằn trọc trở mình mấy lần. Phía bên kia, hai người kia đã chìm vào giấc ngủ từ bao giờ, hơi thở đều đều. Gió len qua khe cửa sổ, mang theo hơi lạnh ẩm, khiến Liên kéo chăn trùm kín đến cổ. Chăn ngắn, hở chân, cô chỉ đành co người lại thành một khối.

Liên nhắm mắt nhưng không thể ngủ được. Cô biết rõ sự giúp đỡ bất ngờ và thái độ hòa hoãn của Quang Bình không phải là lòng tốt vô điều kiện. Cả ba người: Quang Diệu, Xuân, và đặc biệt là Bình, chắc chắn đang theo dõi cô, dù trực tiếp hay gián tiếp. Việc sắp xếp Xuân ngủ cùng phòng là bằng chứng rõ ràng nhất.

Không gian chìm trong tĩnh lặng. Tiếng trò chuyện ngoài phòng khách đã tắt hẳn. Tấm màn cửa lay động nhè nhẹ theo từng cơn gió, hé một khe hở chừng một gang tay. Liên nghiêng đầu, cẩn thận nhìn ra ngoài. Cô thoáng thấy Quang Bình vẫn ngồi khoanh chân dựa lưng vào vách, hai tay buông thõng trên đùi. Liên không nhìn được khuôn mặt nên không biết cậu ngủ hay thức, chỉ thấy cậu ngồi im như một pho tượng.

Đêm khuya thanh vắng, đâu đó vang lên tiếng sói tru kéo dài, khiến Liên rùng mình. Cô không dám tưởng tượng nếu lúc này vẫn lang thang ngoài kia thì tình cảnh sẽ ra sao. Cô buộc phải thừa nhận mình đã may mắn, dù cái may mắn này đi kèm với sự cảnh giác tột độ.

Họ đã nhận phần đáp ấy rồi. Câu nói của Quang Bình cứ văng vẳng trong đầu Liên, cùng với hình ảnh mảnh giấy có chữ Hán. Khu vực này còn quá lạc hậu, chưa có điện, chắc cũng chẳng có phương tiện thông tin liên lạc nào. Cô hoàn toàn không biết phải làm sao để nhắn tin hay gọi cho ai ở bên ngoài.

Tuy nhiên, Liên biết suy nghĩ nhiều cũng chẳng ích gì trong đêm tối này. Cô không thể trốn thoát, và bất kỳ hành động nào lúc này đều sẽ bị Xuân phát hiện. Tới đâu hay tới đó. Ngày mai, cô sẽ chấp nhận đi theo hướng bản đồ chỉ, tiếp tục dò hỏi dọc đường. Chấp nhận sự giúp đỡ không có nghĩa là buông lỏng cảnh giác. Liên thầm nhắc nhở bản thân. Cô khép mắt lại, cố gắng thư giãn từng thớ thịt rã rời, nhưng vẫn giữ một phần ý thức tỉnh táo, chìm dần vào giấc ngủ đầy bất an.

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Giờ Dần[22] chớm sang, trời vẫn tối mịt. Gió khuya lùa qua hiên nhà, lạnh buốt như cắt vào da thịt. Lửa bếp đã tàn, chỉ còn vài đốm than đỏ hắt ánh sáng lờ mờ lên vách gỗ. Quang Bình trở mình thức giấc, lặng lẽ nhóm lại bếp củi, tiện tay đặt ấm nước lên bếp để pha trà. Anh bưng khay trà ra hiên nhà, ngồi một mình lặng lẽ thưởng thức. Vị trà ấm lan tỏa trong miệng, ánh mắt anh dõi về phía xa xăm, như đang tìm kiếm điều gì đó giữa khoảng không vô định.

"Chú dậy từ canh mấy vậy?" Quang Diệu khẽ bước ra hiên, ngồi xuống đối diện, giọng trầm: "Chú định liệu thế nào?"

Quang Bình thong thả rót thêm một chén trà:
"Tấm địa đồ chẳng phải của nàng, nhưng chưa hẳn nàng vô can."

Quang Diệu liếc vào nhà, áng chừng không có động tĩnh mới quay mặt trở ra, hạ giọng:
"Ý chú là... còn có kẻ khác."

Quang Bình chỉ khẽ nhướng mày. Khoảng lặng đủ để hiểu rằng cả hai cùng nghĩ một hướng.

"Phải chăng... nàng có ý lọt vào tay chúng ta?"

Quang Diệu trầm ngâm. Lúc dẫn Liên về đây, anh vẫn chú ý xem có ai lén theo sau, nhưng không phát hiện dấu vết khả nghi.

"Trong lúc giao đấu, Xuân đã thử thăm dò. Đòn đánh chưa đủ lực, nhưng phản xạ nhanh nhạy. Rõ là người luyện tập lâu ngày, song kinh nghiệm thực chiến còn non."

Quang Bình xoay chén trà trong tay, mặt nước gợn nhẹ. Chỉ một thoáng, rồi anh ngẩng lên, hỏi khẽ:
"Anh Diệu... có thấy nàng khác thường chăng?"

Quang Diệu đặt chén xuống, ánh mắt nghiêm nghị:
"Trang phục nàng mặc là lụa, kiểu dáng phổ biến ở Nam Hà. Có thể nàng xuất thân danh môn[23]. Vậy mà nay một mình lạc đến chốn này, ắt hẳn trong đó có điều uẩn khúc."

Từ lúc gặp, Quang Bình vẫn giữ ý mà quan sát. Chén trà khi ấy, chỉ để mượn cớ. Đôi tay mảnh mai, ngón trỏ và giữa hằn vết chai nhỏ – dấu vết của kẻ quen cầm bút. Làn da trắng tựa giấy, chẳng giống người từng xông pha gió sương. Thế mà chữ không đọc được, quyền cước lại tỏ tường - tựa như trong nàng, có đến hai con người khác biệt.

"Chỉ xem cử chỉ, dáng điệu, đã thấy nàng chẳng đơn giản."

Quang Diệu quen Quang Bình từ ngày gia nhập nghĩa quân. Khi cậu thiếu niên ấy được giao tạm quyền vùng thượng đạo, nhiều người nghi ngờ. Nhưng với Quang Diệu, chưa khi nào anh xem Quang Bình là đứa trẻ mới lớn. Tư chất và tầm nhìn của cậu, không ít kẻ từng trải cũng khó sánh. Giữa muôn lời hoài nghi, anh vẫn đặt trọn niềm tin - như tin vào chính lựa chọn của mình.

"Chú nghĩ nàng có liên quan gì đến bên kia chăng?"

Thời gian này, uy tín nghĩa quân ngày một nâng cao, thu hút nhiều anh hùng nghĩa sĩ tìm đến. Một mặt họ ra sức khuếch trương thanh thế, một mặt thận trọng đề phòng kẻ gian trà trộn.

"Là địch hay ta, chưa thể khẳng định." Quang Bình uống cạn chén trà trong tay, úp chén xuống khay:
"Tôi sẽ tiếp tục theo dõi hành động của nàng. Còn chuyện trong trại, nhờ anh sắp xếp lại. Hãy tập hợp những người thân tín và đợi lệnh. Nếu quá giờ Mão[24] mà chẳng thấy động tĩnh thì cho mọi người giải tán, ai lại việc nấy."

Quang Diệu không hỏi nguyên do, anh dường như đã đoán biết được ý định sắp tới của Quang Bình, khẽ gật đầu:
"Được rồi, tôi sẽ làm ngay!"

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

"Còn một chuyện quan trọng..." Quang Bình vừa nói đến đó thì bất chợt dừng lại.

Từ trong nhà vang lên tiếng bước chân đang tiến thẳng về phía họ, âm thanh gọn gàng, dứt khoát. Chỉ nghe thoáng qua, Quang Bình đã nhận ra ngay người đang tới là ai. Anh bình thản nói tiếp:
"Cô Xuân đã đến rồi, vừa hay tôi có một việc phiền cô làm giúp."

Xuân bước ra ngoài hiên, dáng người thon thả, bước chân nhanh nhưng vẫn giữ nét uyển chuyển tự nhiên. Tà áo khẽ lay động theo nhịp chuyển động, mái tóc dài buông nhẹ sau lưng, loáng ánh dưới ngọn đèn lờ mờ.
"Anh cứ nói!"

Quang Bình quay mặt vào trong, khẽ luồn tay vào ống tay áo, rút ra tờ địa đồ mà họ đã giữ lại từ chỗ Liên, rồi đưa cho Xuân:
"Tôi cần cô để ý, đối chiếu nét chữ trên tấm địa đồ này có giống chữ của ai trong trại Bắc chăng. Nếu thấy thì âm thầm báo lại cho tôi, đừng rút dây động rừng[25]."

Địa thế khu thượng đạo tương đối hiểm trở, người ngoài khó lòng tiếp cận. Vì vậy người có thể vẽ ra sơ đồ này một cách chi tiết chỉ có thể là người trong nghĩa quân. Hơn nữa, còn là người biết rất rõ tình hình của bọn họ. Phải tìm ra người đó trước, tương kế tựu kế[26] lần ra kẻ đứng phía sau.

Xuân nhẹ cúi người, tay vươn ra nhận lấy tờ địa đồ, ánh mắt sắc bén:
"Chỉ kiểm tra trại Bắc thôi à, trại Nam thì sao?"

Sơn trại chia làm 3 khu vực chính: phụ nữ ở khu phía Bắc do Xuân quản lí, đàn ông ở khu phía Nam do Quang Diệu quản lí, trại chủ cùng một số người thân tín ở khu phía Tây. Trong trại số người biết chữ không nhiều, để viết và vẽ một cách rõ ràng, lưu loát thì không phải người mới tập tành học chữ.

"Tôi đã coi địa đồ. Chữ viết ngay ngắn, uyển chuyển, nhiều phần là của phụ nữ. Trước tiên, cô Xuân điều tra bên trại Bắc; nếu chẳng được manh mối, ta sẽ xét tới trại Nam."

Xuân nhận lấy tờ địa đồ, mắt nhìn chăm chú vào nét chữ mềm mại, uyển chuyển. Lông mày cô khẽ nhíu lại. Có gì đó rất quen thuộc trong nét chữ này, như là chữ của ai đó cô đã từng gặp.
"Tôi hiểu rồi!" Xuân gấp tờ giấy lại làm tư, nhét cẩn thận vào phía trong lớp áo.

"Chuyện ở đây giao lại cho chú."

Quang Diệu khẽ nhổm người đứng dậy. Anh quay vào trong nhà, lấy tay nải vắt gọn lên vai, tiện thể với lấy cây đuốc dựng sẵn bên vách, châm lửa. Ánh lửa bùng lên, hắt ánh sáng ấm áp lên gương mặt nghiêm nghị của anh.

"Cô Xuân, chúng ta về trại."

Xuân cúi người, giắt gọn hai thanh kiếm sau lưng một cách thuần thục, động tác nhanh gọn, dứt khoát như đã làm điều này không ít lần:

"Chúng tôi đi trước đây!"

Hai người, kẻ trước người sau, lặng lẽ bước xuống cầu thang gỗ cũ. Tiếng chân khẽ vang lên giữa không gian tĩnh mịch. Họ đi khuất dần, bóng dáng hòa vào màn đêm, rồi mất hút sau những tán cây rậm rạp chập chờn trong ánh lửa đuốc.

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

___
[18]Địa đồ: Bản đồ hay hoạ đồ, bức vẽ hình thể đất một vùng hay nguyên mặt đất.

[19]Nhện đỏ (nhện lạc đà): Ở Việt Nam, chỉ ghi nhận một loài duy nhất là Dinorhax rostrumpsittaci, phân bố tại Khánh Hòa, Lâm Đồng, Đồng Nai. Loài này hoạt động về đêm để săn mồi. Độc tính chưa được xác định rõ, nhưng đã có một số trường hợp nhiễm trùng sau khi bị cắn.

[20]Hoa mộc miên: Còn gọi là hoa gạo, hồng miên hay hoa Pơ-lang (theo cách gọi của người Tây Nguyên), là loài hoa tượng trưng cho tình yêu thủy chung, son sắt của người con gái dành cho người mình yêu.

[21]Áo giao lĩnh (交領): Là loại áo có cổ bắt chéo (giao nhau), âm Nôm gọi là áo tràng bạt (長拔) – một biến thể của áo trực lĩnh. Cổ áo được tạo bằng cách ghép vạt cả, buộc chéo từ trái sang phải. Loại áo này phổ biến trong xã hội phong kiến, dùng cả trong sinh hoạt hằng ngày lẫn làm lễ phục hoặc tế phục mặc phủ ngoài.
Áo giao lĩnh xuất hiện ở Việt Nam từ khá sớm, khoảng thời Đông Hán, sau khi Mã Viện đàn áp khởi nghĩa Hai Bà Trưng. Trước Bắc thuộc, người Việt mặc áo gài về bên trái; sau đó tiếp thu ảnh hưởng Trung Hoa, chuyển sang gài áo bên phải.

[22]Giờ Dần: Khoảng thời gian từ 3 đến 5 giờ sáng, theo cách tính giờ truyền thống dựa trên 12 con giáp. Một ngày được chia làm 12 khung giờ, mỗi khung dài 2 tiếng và gắn với một con giáp tương ứng.

[23]Danh môn: gia đình có danh tiếng, khuê các: nơi ở của những thiếu nữ con nhà quyền quý trong thời phong kiến.

[24]Giờ Mão: tương ứng với khoảng thời gian từ 5 giờ tới 7 giờ sáng.

[25]Rút dây động rừng: Là thành ngữ chỉ hành động đụng chạm đến một việc nhỏ nhưng gây ảnh hưởng dây chuyền đến nhiều sự việc khác, thường theo chiều hướng rắc rối.
Xét nghĩa đen, rừng là nơi cây cối, dây leo chằng chịt; rút một sợi dây leo có thể làm rung chuyển cả khu rừng vì các sợi dây thường vắt qua nhiều cây. Nghĩa bóng dùng để nói sự việc tưởng chừng đơn giản nhưng có liên hệ phức tạp, có thể gây tác động lan rộng.
Không nên nhầm với "rút dây động dừng", vì "dừng" trong câu "Tai vách mạch dừng" là phần cấu trúc của vách, mang nghĩa hoàn toàn khác.

[26]Tương kế tựu kế (將計就計): Nghĩa là lấy kế của đối phương, lợi dụng chính mưu kế đó để lập kế đối phó lại họ, biến thế bị động thành chủ động.

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bình luận

Chưa có bình luận
Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout