Chương 1: Dải non xa hoa rơi theo gió


Kết thúc chuyến công tác tại Quy Nhơn, Liên lên đường đến Pleiku để dự lễ cưới bạn thân. Chuyến xe tưởng chừng bình yên bỗng chốc trở thành một cơn ác mộng trên đèo An Khê. Sau sự cố, Liên choàng tỉnh giữa một khu rừng xa lạ, trong bộ trang phục lạ lẫm cùng những đồng tiền cổ xưa.

"Ánh sáng rực rỡ nhất thường chỉ trong thoáng chốc, mà dấu ấn để lại thì suốt đời chẳng phai."

-
Thành phố Quy Nhơn đầy nắng và gió, cát trắng trải dài dưới ánh nắng vàng, nước biển xanh trong màu ngọc lục bảo. Những dãy núi đá vòng cung hướng ra biển ôm lấy bờ cát uốn lượn, hệt như cái tên mà người ta đặt cho nơi này: "Eo Gió"[1]. Sát vách núi cheo leo là các con đường đi bộ men theo sườn. Từ đây nhìn xuống, khung cảnh thiên nhiên hoang sơ kì vĩ, tách biệt với chốn phố thị ồn ào nhộn nhịp.

Liên đứng trên lối mòn men theo vách núi, gió biển phả vào mặt mằn mặn. Lần đầu đến đây, cô vừa làm việc vừa không giấu được sự ngỡ ngàng. Khuôn hình thiên nhiên hoang sơ ấy giờ sẽ thành bối cảnh cho TVC[2] quảng bá bộ sưu tập Khát vọng tuổi trẻ – dự án mà cô chịu trách nhiệm giám sát.

Dưới nắng rực, đôi diễn viên diễn cảnh tay trong tay dạo bước. Gió vờn tà váy, sóng vỗ vào bãi đá, khung cảnh ngọt ngào như một thước phim tình cảm.

"Cắt! Tốt lắm."

Đạo diễn vừa hô lên, hai diễn viên lập tức buông tay, thở phào. Liên nhìn màn hình giám sát, thấy cảnh quay đã đủ ý, nhẹ gật đầu.

"Đạo diễn, chỉnh sửa hậu kỳ mất bao lâu?" Cô hỏi.

Đạo diễn Hoàng đặt kịch bản trên tay xuống ghế:

"Khoảng 3 - 7 ngày sẽ có bản demo[3], tôi sẽ gửi cho bên cô xem trước. Tùy theo yêu cầu, mọi việc suôn sẻ khoảng 10 ngày là có bản chính thức."

"Tôi hiểu rồi! Cảm ơn tất cả mọi người, các anh vất vả rồi. Chúng tôi xin phép đi trước."

Đạo diễn Hoàng đứng dậy khỏi ghế, lịch sự gật đầu:
"Hai cô cứ tự nhiên."

Tiết trời cuối xuân thật dễ chịu. Có thể nói đây là khoảng thời gian thời tiết đẹp nhất trong năm tại Quy Nhơn. Nắng không quá gắt, bầu trời quang đãng ít mây, mặt biển như một tấm gương phản chiếu nền trời xanh thẳm. Liên bước từng bước men theo lối đi, gió biển lồng lộng vờn quanh làn tóc xoăn gợn sóng màu hạt dẻ. Cô giơ máy chụp vội vài tấm ảnh. Ở nơi này, giữa âm thanh sóng gió lồng lộng, cô thoáng nghe nhịp gì đó trầm đục như tiếng trống xa xăm vọng từ dưới lòng núi. Cô khẽ rùng mình. Có lẽ chỉ là tiếng sóng dội vào vách đá mà thôi.

"Quy Nhơn à, nhất định tôi sẽ trở lại." – cô mỉm cười thì thầm, rồi quay về khách sạn, hoàn tất vài email báo cáo, thu xếp hành lý.

Đến giờ xe đón, Liên lên chiếc limousine 22 chỗ, khoang giường riêng, kéo rèm, ngả lưng. Mấy ngày liền chạy dự án khiến vai gáy ê ẩm; chỉ cần được nằm yên cũng thấy hạnh phúc.

Theo kế hoạch, Liên đã xin nghỉ từ tháng trước, đặt vé bay từ TP.HCM đến Pleiku dự lễ cưới. Dự án vốn do đồng nghiệp khác phụ trách, nhưng sát ngày quay người đó gặp tai nạn nên Liên buộc phải thay thế. Vài ngày nay, cô vừa gấp rút lập kế hoạch công việc, vừa tính đường di chuyển sao cho kịp lễ, mất ngủ triền miên. Liên kéo rèm che ánh sáng, duỗi chân, khoác áo rồi chìm vào giấc ngủ trên chiếc đệm êm. Xe bon bon trên quốc lộ 19 – tuyến huyết mạch nối Quy Nhơn với Tây Nguyên – từ phố thị sầm uất dần vào vùng làng mạc thưa thớt bóng người.

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

***

"Dù cho tháng năm kia đổi thay, dù cho bao mong manh mãi nơi này, dù nỗi đau theo muôn ngàn kiếp sau, ta vẫn yêu một lần và mãi mãi..."[4]

Tiếng chuông điện thoại đánh thức Liên khỏi giấc ngủ thoáng qua. Trong cơn mơ màng cô vươn tay lấy điện thoại trong túi xách, nhíu mắt nhìn màn hình: cuộc gọi đến từ một người được lưu với biệt danh "Homie"[5]. Liên vội bấm nghe:

"A lô, tui nghe nè."

"Bà tới đâu rồi?" Giọng Nguyệt vang qua sóng.

Liên trở mình ngồi dậy, vén rèm, dụi mắt nhìn ra ngoài: núi non trùng điệp, cây xanh rậm rạp. Con đường hẹp vừa hai làn xe, bên kia là vực sâu hun hút. Cô mở bản đồ, vị trí hiện tại: quốc lộ 19, đèo An Khê, xã Tân Thuận, huyện Tây Sơn, Bình Định.

"Tui đang trên đèo An Khê, đoạn giáp ranh Bình Định - Gia Lai. Còn tầm hai tiếng nữa tới."

Nguyệt là bạn chơi thân với Liên từ nhỏ, cùng học chung từ tiểu học đến trung học phổ thông, khi vào đại học mới tách ra mỗi người một chí hướng. Sau khi ra trường, Nguyệt tiếp quản công việc kinh doanh từ gia đình, Liên xin vào làm một công ty thời trang. Cuối tuần hai người vẫn thường dành thời gian cùng nhau mua sắm hay đi ăn uống.

"Tui mới gửi định vị chỗ khách sạn qua. Khách sạn Bình Minh ngay đối diện quảng trường Đại đoàn kết[6], bà cứ nói với tài xế là người ta biết à. Khi nào tới báo tui, tui cho người xuống đón."

"OK, tui nhớ rồi."

Liên ngồi tựa người vào thành xe, luồn ngón tay vào trong mái tóc rối bù nhẹ nhàng vuốt từ trên xuống. Hai người tán gẫu dăm câu. Nguyệt nói về lễ cưới, về anh Minh – người chồng sắp cưới chu đáo; lại khuyên Liên nên yêu đi, đừng mãi độc thân.

"Công ty bà nữ nhiều nam ít. Bà cứ đi làm rồi về nhà, đi du lịch cũng tự túc một mình thì lấy đâu ra cơ hội quen biết người khác. À, trong số mấy người bạn của anh Minh tui thấy có một anh cũng được lắm. Hay là tui giới thiệu cho bà làm quen?"

Mỗi lần nhắc tới chuyện tình cảm Liên chỉ cười cho qua. Đến giờ cô vẫn chưa một mảnh tình vắt vai.

"Hai âm thoa cùng tần số mới cộng hưởng[7], duyên chưa tới thì cứ vậy thôi."

Đầu dây bên kia bật cười, rồi giọng Nguyệt chập chờn:
"Liên này... bà có tin... định..."

Một tiếng "tít" dài báo hiệu cuộc gọi kết thúc. Liên nhìn vào màn hình, không còn cột sóng nào. Liên xoay mặt nhìn ra cửa sổ, mới vừa rồi trời còn đang nắng chang chang đến choá mắt, vậy mà giờ tối sầm hẳn lại, mây đen kéo đến mịt mù. Gió lớn nổi lên, cây cối xung quanh bị gió thổi ngả rạp về một phía.
Liên kéo chăn mỏng lên ngang ngực, tựa nhẹ đầu vào khung kính lạnh. Ngoài kia, trời bắt đầu đổ mưa.

Những giọt đầu tiên chạm vào kính, lộp bộp... như nhịp ai gõ cửa, đều đặn, dai dẳng. Tiếng mưa hòa với tiếng gió rít qua khe cửa tạo thành một âm vang lạ lùng, nửa như ru, nửa như gọi. Qua làn nước mờ, cảnh vật bên ngoài nhòe đi - ánh đèn đường loang ra thành vệt bạc, những triền núi xa như đang chuyển động trong màn mưa. Liên khẽ nhắm mắt, để mặc hơi lạnh thấm dần vào da. Giữa khoảng mơ màng đó, cô nghe thấy - rất khẽ, nhưng rõ - một tiếng trống trầm vọng từ xa, dội lên từng hồi như nhịp tim của đất. Cô thoáng giật mình, chưa kịp định thần thì tiếng còi dài rít lên, xé toạc không gian.

Chiếc xe chao đảo dữ dội. Mọi thứ đổ nghiêng.
Tiếng phanh gấp ken két, tiếng la hét vang dội, ánh đèn pha quét qua mưa thành muôn mũi giáo sáng loé. Lực quán tính hất Liên khỏi chỗ, đầu cô đập mạnh vào thành kính. Một âm thanh chói gắt vang lên - rồi tất cả chìm trong trắng loá. Giữa khoảng sáng đó, cô thấy mưa hóa thành vô số sợi bạc cuốn quanh, như dải lụa đang quấn lấy thân thể mình, kéo mọi thứ chìm vào bóng tối sâu thẳm. Không còn tiếng người, chỉ còn hơi ẩm và sự im lặng tuyệt đối.

Liên quờ tay tìm điểm bám nhưng chỉ chạm vào khoảng không. Cô đứng dậy, lần mò bước từng bước trong không gian dường như trống rỗng, mọi thứ tan vào bóng tối, chỉ còn tiếng mưa xa xăm rơi xuống từ một thế giới khác.

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

***

Tiếng chim lích chích vang bên tai. Giọt nước mát rơi lất phất lên má khiến Liên choàng tỉnh. Cô nén một tiếng rên khe khẽ. Đầu đau như búa bổ, cảm giác nặng trĩu và buốt nhói bên thái dương. Liên từ từ mở mắt, ánh sáng mờ ảo len lỏi qua những tán cây đan xen. Cô chống tay, cảm nhận lớp đất ẩm lạnh lấm lem dưới lòng bàn tay, đồng thời cơn đau ở cổ và vai gáy căng lên dữ dội. Cô cố gắng ngồi thẳng dậy, nhắm nghiền mắt một lát để xua đi cảm giác quay cuồng. "Chuyện gì... đã xảy ra?"

Liên nhớ lại: tiếng phanh "ken két", cú hất mạnh, rồi... trắng xóa. Cô đưa tay lên sờ thái dương, nơi vừa đập mạnh vào thành kính. Cảm giác ẩm ướt, dính dáp. Không phải máu, mà là nước mưa và bùn đất. Mọi người đâu? Chiếc xe đâu? Cô đứng dậy, đôi chân run rẩy. Chung quanh là cây cối rậm rạp, vắng lặng không một bóng người. Liên cất tiếng gọi lớn:

"Có ai không? Có ai bị thương không?"

Không tiếng đáp, chỉ còn tiếng lá xào xạc và tiếng chim lanh lảnh vọng từ sau những bụi cây. Một cơn sợ hãi lạnh buốt bắt đầu thấm vào. Cô không nhớ mình rời khỏi xe bằng cách nào, hay tại sao lại bị bỏ lại một mình giữa nơi hoang vắng này. Đây là đâu?
Cô đảo mắt tìm quanh chỗ vừa nằm, chẳng thấy vật gì quen thuộc: túi xách, điện thoại, hành lý... tất cả biến mất. Liên vô thức thò tay vào túi quần - chợt sững người.

Cô nhìn xuống. Trên người cô không phải là áo khoác và quần jean đã mặc khi lên xe. Thay vào đó là một bộ áo cổ đứng màu thiên thanh dài gần tới gối, thắt ngang lưng bằng dải lụa xanh thẫm; quần đen suông rộng, giày vải. Trên đai lưng buộc túi vải nhỏ, bên trong là vài xâu tiền xu có lỗ giữa cùng một mảnh giấy vẽ những hình ngoằn ngoèo lạ lẫm. Mọi thứ quá phi lí. Liên hít sâu, tự nhủ: "Còn sống là tốt rồi. Phải biết mình đang ở đâu đã."

Trên mặt đất, một vệt cỏ bị dập nát kéo dài, có chỗ lộ cả đất sỏi. Có thể là lối người qua lại. Cô thở phào, đánh liều rẽ phải, mong gặp ai đó để hỏi thăm. Đi mãi, không biết đã bao lâu, mồ hôi thấm ướt lưng mà vẫn chẳng thấy bóng người. Cổ họng khát khô, chân nặng trĩu. Liên dựa vào thân cây nghỉ mệt, nghĩ thầm: "Cứ lang thang thế này chỉ nhanh kiệt sức."
Cô tìm mấy bụi cây thấp, ngửa cổ hứng những giọt mưa đọng trên lá.

Bất chợt, tiếng sột soạt vang lên, mỗi lúc một gần.
Liên nép vội sau thân cây, tim đập thình thịch. Qua màn lá rậm, một bóng người thấp thoáng hiện ra. Mắt cô sáng rực, mừng rỡ như kẻ chết đuối vớ được phao, liền lao tới.

Người kia đội nón lá vành rộng, mặc áo lập lĩnh[8] xanh than, sau lưng đeo gùi[9], tay cầm gậy gạt cỏ mở lối. Thấy có người bất ngờ lao tới, ông khựng lại, thu gậy về, ánh mắt cảnh giác. Khi đã chắc chỉ có một mình cô, ông mới chống gậy xuống đất, vẫn giữ khoảng cách. Liên ngẩng nhìn - dưới vành nón là khuôn mặt rám nắng, bộ râu rậm lẫn vài sợi bạc, trông đã ngoài sáu mươi.

"Bác ơi, cho con hỏi chút được không? Đây là nơi nào vậy?"

Người kia nhìn cô dò xét:

"Chỗ này là đèo Mang[10]. Cô gái, cô từ đâu tới, sao lại ở đây?"

Khi ông cất tiếng, Liên để ý thấy hàm răng đen bóng đều tăm tắp - màu đen của tục nhuộm răng xưa, không phải ố bệnh lí. Cô thoáng ngỡ ngàng, không ngờ vẫn còn người giữ tập tục ấy.

"Dạ, con đi từ Quy Nhơn, gặp tai nạn trên đèo. Tỉnh dậy thì không biết vì sao lại ở đây. Thấy có lối mòn nên con đi theo..."

Liên chỉ tay về hướng ngược lại:

"Bác có biết lối này dẫn đến đâu không?"

Ông lắc đầu:

"Tôi chỉ vào rừng hái ít thảo dược."

"Dạ, vậy bác ở gần đây ạ?"

Ông chỉ "ừm" một tiếng, rồi xốc lại gùi, tiếp tục bước. Liên vội đi theo, tự nhủ: "Bám theo ông ấy còn hơn lạc một mình." Bước chân ông nhanh và vững, hẳn đã quen từng lối mòn. Có lúc cô phải chạy mới kịp.

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Trời ngả về chiều, tiếng chim vọng xa khiến rừng càng thêm tĩnh. Đi mãi, sức Liên cạn dần; bàn chân rát bỏng, hơi thở gấp. Cô bị bỏ lại một quãng xa, khựng lại, lòng thoáng hoảng: "Chết rồi... nếu phải qua đêm giữa rừng thì sao?"

Thấy cô dừng, ông ngoái lại hỏi:

"Nãy cô nói đi từ Quy Nhơn... thế định đi đâu?"

Liên thở hổn hển:

"Con... đi Pleiku... dự đám cưới bạn."

"Pleiku?" – ông chau mày – "Tôi chưa nghe qua. Nó ở đâu?"

Trong khu vực Tây Nguyên, nơi Liên quen thuộc nhất là Lâm Đồng, bởi Đà Lạt luôn là điểm nghỉ dưỡng yêu thích. Còn các tỉnh lân cận, cô chưa từng ghé, kiến thức địa lí khá mơ hồ. Liên lắc đầu:

"Con chỉ biết Pleiku thuộc Gia Lai, chứ không rõ vị trí."

Ông nheo mắt, lẩm nhẩm vài tiếng, rồi hỏi lại

"Có phải cô nói Plơi Kơdưr Chư Hdrông[11] – làng người Jrai[12]?"

"Plơi... cơ... gì ạ?" Liên lắp bắp.

"Plơi Kơdưr Chư Hdrông. Nghĩa là làng phía bắc núi Hàm Rồng trong tiếng Jrai."

"Dạ, ở Pleiku con nghe nói có hồ rất lớn trên miệng núi lửa, gọi là Biển Hồ[13]. Có phải chỗ bác nói không?"

"Phải rồi. Người vùng này gọi là hồ T'Nưng."

Mắt Liên sáng lên:

"Thật may quá! Bác có biết đường lên đó không?"

Ông bác lặng thinh, dường như đang bận suy tính điều gì, mãi một lúc sau mở miệng:

"Cô theo tôi về buôn trước, đến đó hỏi thêm. Nhớ gọi đúng tên, người ta mới hiểu."

"Dạ, là Plơi... Cơ... Đư... Chư... Hờ-đrông?" Liên đọc chậm rãi, lưỡi suýt líu lại.

Ông bật cười nhẹ, xốc lại gùi, cầm gậy chỉ về phía trước:

"Mau đi thôi! Cũng không còn bao xa nữa."

"Dạ!" Liên đáp, vội vã bước theo.

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

___
[1]Eo Gió: nằm trên bán đảo Phương Mai (Bình Định). Hình dáng địa lí trông như yên ngựa, hai mỏm núi chắn gió tạo cảnh quan đẹp, nổi tiếng là điểm ngắm hoàng hôn đẹp ở Việt Nam.

[2]TVC (Television Video Commercial): Phim quảng cáo dài vài giây hoặc vài phút, dùng video hoặc animation để giới thiệu sản phẩm/sự kiện.

[3]Demo (viết tắt của demonstration): bản thử nghiệm hoặc bản xem trước (chưa chính thức).

[4]Như những phút ban đầu: Ca khúc của nhạc sĩ Tiến Minh, Hoài Lâm thể hiện, ra mắt MV trên YouTube 2/2015.

[5] Homie: cách gọi thân mật giữa những người bạn chơi thân từ nhỏ hoặc đồng đội tin cậy. Từ này xuất phát từ "homeboy" và dần phổ biến trong giới trẻ toàn cầu. Nghĩa của "homie" có thể thay đổi tùy vào ngữ cảnh.

[6]Quảng trường Đại Đoàn Kết (Pleiku - Gia Lai): mang ý nghĩa biểu tượng của tinh thần đoàn kết dân tộc.

[7]Cộng hưởng là hiện tượng xảy ra khi các chu kỳ thời gian hoặc không gian của các vật thể dao động trùng khớp.
Cộng hưởng âm thanh là hiện tượng khi hệ thống âm thanh khuếch đại sóng âm có tần số phù hợp với tần số rung tự nhiên của chính nó, gọi là tần số cộng hưởng.

[8]Áo lập lĩnh: loại áo cổ đứng, vuông vắn, ôm sát vào cổ.

[9]Gùi: Vật dụng đan tre/mây có quai đeo sau lưng, dùng để đựng và vận chuyển đồ, được sử dụng nhiều ở Tây Nguyên hoặc khu vực dân tộc thiểu số Việt Nam.

[10]Đèo Mang: tên khác của đèo An Khê, theo tiếng Ba Na nghĩa là "cửa ngõ".

[11]Plơi Kơdưr: Plơi" tiếng Jrai nghĩa là "làng", "Kơdưr" có hai nghĩa: "hướng Bắc" hoặc "trên cao". Tạm hiểu là "làng phía Bắc" hoặc "làng trên cao".

[12]Jrai: còn gọi là Jarai (người Gia Rai/Gia Lai theo phiên âm tiếng Việt) hay Ană Krai (con của rồng), là một dân tộc cư trú ở vùng Tây Nguyên, đa số là tại Gia Lai và một ít ở Campuchia.

[13]Hồ T'Nưng (Tơ Nưng) hay Biển Hồ hoặc hồ Ea Nueng: là một hồ nước ngọt phía bắc thành phố Pleiku, Gia Lai. Hình thành từ 3 miệng núi lửa cổ thông với nhau, còn gọi là "hồ không đáy".

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bình luận

Chưa có bình luận
Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout