Chương 9: Isabelle.



Hồi trung học đệ nhất cấp, tôi học lớp bảy thì chị Nho đang học lớp tám, khi đó vừa kết thúc mùa hè để vào niên học mới. Trước đó tôi được ba dẫn đi chơi, Sài Gòn nè, Đà Lạt nè, Vũng Tàu nè, Châu Âu nữa, nhiều lắm, thỏa chí chán chê, mà lúc nào đi cũng cứ thấy nhớ nhớ chị Nho. Nhớ chị kể là chị thích sưu tầm vé ga tàu lắm, nên vé của tôi, ba và anh hai, tôi đều thu gom hết rồi giữ lại. Rồi thấy cái bánh này có vẻ ngon, không biết chị có thích không, thôi kệ cứ mua trước cho chị một phần. Rồi thấy cái kẹp tóc này đẹp ghê, chắc hợp với chị lắm, lấy cho chị một cái. Chỉ thân với tôi, dĩ nhiên được ba cưng lây, nhiều lúc thấy tôi dừng chân ở hàng đồ nào đó, tôi chưa kịp xin phép thì ông đã đánh tiếng trước:

"Mua cho Nho nữa hả? Lấy đi."

Ngày đầu tựu trường, tôi cầm một túi quà to chạy qua lớp để đưa cho chị, hồi gần tới, tôi thấy chị Nho đứng cùng với anh nào đó ở hành lang, không biết ảnh nghe được vụ chị Nho thích sưu tầm vé ở đâu mà hôm nay cũng đưa cho chị một xấp. Tự nhiên thấy mặt thằng chả thấy ghét, thèm giựt lại quăng vô thùng rác ghê gớm.

"An bị gì mà cau có dữ vậy?"

Giọng một đứa con trai nào đó vang lên sát bên tai tôi.

"Kệ tui."

"Hùng hồi hè có đi chơi nhiều chỗ, nhớ An thích sưu tầm vé xe, An lấy không? Hùng cho nè."

Nó chìa trước mặt tôi vài ba tấm vé xanh, vé đỏ, như muốn ghẹo gan tôi.

"Giữ đi, ai mà thèm!"

Tôi thở hắt, hất mạnh tay nó rồi dậm chân quay về lớp. Suốt buổi học hôm ấy, tôi ngồi mà cứ nhấp nhổm không yên.

"Chị Nho nè."

Tan học, tôi hẹn chị trước cổng trường, nhà của chúng tôi ở hai hướng khác nhau, chị đi học bằng xe đạp, còn tôi thì có tài xế đưa đón, hồi đó tôi có thử xin bác gái cho chị Nho được đi học chung xe với tôi, mà bác không chịu, năn nỉ ỉ ôi bác cũng không chịu, mà sau giờ ra về bác cũng không cho chị Nho đi đâu chơi, càng lên lớp chương trình học càng khó, bài vở càng nhiều, thời gian chúng tôi gặp gỡ ngày càng ít lại, lâu lâu tan học muốn rủ chỉ đi ăn bò bía cũng không được, nên mỗi lần thấy chị gặp gỡ bạn bè xa lạ nào đó, tôi cứ thấy trong người cứ thấy gai gai.

"Hả?"

"Cái ông hồi nãy gặp chị là ai vậy?"

Chị nghiêng đầu, hỏi:

"Em nói ông nào?"

Vậy là ngoài cái người mà tôi gặp ở trước lớp chị, chắc cũng có nhiều người khác tìm đến chị lắm, cũng phải, ai bảo chị ấy càng lớn càng dễ thương quá làm gì. Năm sau chị mặc áo dài, chắc chắn sẽ còn đẹp hơn nữa, nghĩ đến thôi cũng thấy trông chờ rồi.

"Cái ông cho chị xấp vé đó."

"À, bạn gì đó hả? Không biết nữa, hình như là lớp kế bên."

"Sao ổng biết chị thích sưu tầm vé xe vậy?"

Chị lại lắc đầu.

"Cũng không biết luôn."

"Vậy giờ tụi mình trao đổi đi, em cho chị vé xe của em, chị cho em lại vé xe của ổng."

Chị Nho nhìn tôi bối rối.

"Làm sao giờ? Tại của người lạ nên chị không lấy, hay mình đổi cái khác đi?"

Nghe chị nói xong, miệng tôi cứ toe toét cả lên.

"Vậy thôi không cần đổi nữa, cho chị luôn nè."

Tôi nói, đưa cho chị túi quà. Chị nhìn túi, sau đó nhìn tôi, vẻ áy náy:

"Thiệt là không cần không? Chứ chị thấy em mua đồ cho chị hơi bị nhiều rồi á."

"Dạ, thiệt mà."

Tôi nói vậy, nhưng chị Nho là người hay câu nệ lễ tiết, nên cuối tuần đó chị có rút tiền tiết kiệm, nói là muốn rủ tôi đi xem chớp bóng, thành ra sáng chủ nhật tôi liền đến nhà chị, thưa trình rõ ràng với bác gái là chỉ có tôi với chị đi với nhau thôi, rồi là phải về trước giờ cơm trưa, phải giữ hai vé phim lại đem về cho bác kiểm tra. Xong xuôi hết thì chị Nho đạp xe chở tôi ra đường lớn. Lúc đặt tay lên gấu áo chị, phát hiện eo chị rất nhỏ, tự nhiên muốn ôm chị, ý nghĩ đó khiến tim tôi cứ như chiếc xe đạp bị vấp đá, tưng tưng liên hồi.

"Em thích xem bộ nào?"

"Dạ bộ nào cũng được."

Chúng tôi dừng xe ở rạp xi nê Vĩnh Định, tiền thân của nó hồi xưa là hí viện cải lương, bây giờ chuyên chiếu phim Ấn Độ, ngoài ra cách khu này tầm năm cây số có một rạp chớp bóng khác tên Thành Lợi, chỗ đó chuyên chiếu phim Tây. Tôi mẩm chắc chị Nho chả biết mấy cái đó đâu, chắc chị nghĩ rạp nào cũng giống nhau. Tôi thì thích xem phim Tây hơn, nên nói thiệt là lúc vô rạp tôi cũng không ham thú gì cho lắm, nhưng sợ chị Nho buồn, nên mỗi lần ngáp tôi đều lén lút quay mặt đi. Cũng có mấy lúc muốn thiu thiu ngủ, tôi phải bấu ngón tay vô đầu gối cho tỉnh táo lại.

"Chị nóng hả?"

Giữa chừng, tôi thấy chị lấy tay quạt quạt, liền hỏi.

"Ừm, hơi hơi." Chị gật đầu.

Xung quanh đây cũng có mấy cái quạt máy, nhưng không xi nhê gì, cũng may là tôi có kinh nghiệm đi xem phim rạp đầy mình nên có chuẩn bị trước.

"Em quạt cho chị nha?"

Tôi lấy trong túi ra cái quạt nan, còn là loại to nữa, phất tay một cái, tóc bay phấp phới, mát mẻ dễ chịu.

"Ấy sao vậy được, em đem quạt rồi thì để chị làm cho."

Chị chúi người muốn lấy quạt, tôi liền rụt tay lại, né đi.

"Không sao, để em."

Chị lắc đầu nguầy nguậy:

"Không được mà."

Lúc đó có một bà cô tặc lưỡi, cô ấy ngồi ở hàng sau vỗ tay vào ghế của chúng tôi.

Tôi và chị giật mình, chụm đầu vô nhau, đưa tay ra hiệu cho đối phương im lặng, khoảng cách bị rút ngắn đột ngột, nên tôi có thể cảm nhận rõ hơi thở của chị rơi trên gò má mình, thơm thơm ấm ấm, chị híp mắt lại nhìn tôi cười, tự nhiên thấy chị cười đẹp điếng hồn luôn, lúc đó không có ngồi xe đạp, mà tim tôi lại tưng tưng một lần nữa.

Đêm đó tôi nằm trên giường mà cứ trằn trọc không ngủ được, nghĩ tới nghĩ lui, thấy mình thích chị Nho lạ lùng sao ấy, cứ kiểu kiểu gì, kiểu thích mà mấy đứa con gái hay nói về tụi con trai ấy, nhưng chị Nho là con gái mà ta?

"Con mua đống này?"

Tan học, tôi ghé ngang tiệm sách ở gần trường, lựa khoảng năm cuốn rồi đưa ra quầy tính tiền, ông chủ tiệm xem qua một lượt, nhìn tôi dò xét.

"Dạ."

"Không bán, mới bây lớn thì đọc báo Tuổi Xanh, báo Thằng Bờm, chớ đọc ba cái đồ yêu đương nhăng nhít làm chi?"

Tôi giơ lên hai ngón tay.

"Con sẽ trả cho chú thêm hai đồng nữa."

Ông ấy vẫn kiên quyết:

"Không bán."

Ô! Lần đầu tiên tôi thấy có người chê tiền, tức lắm nhưng không làm gì được, đành bỏ ra ngoài, nhưng tôi không mua được, thì chú tài của tôi mua được, biết tôi từ nhỏ nên bác ấy thương tôi dữ lắm, luôn sẵn sàng bao che cho tôi.

Năm quyển tiểu thuyết diễm tình, trong ba đêm đã ngốn sạch. Mấy cái dấu hiệu như là tim đập nhanh khi ở gần đối phương, rồi đi xa sẽ nhớ về đối phương, rồi thấy tức giận khi thấy đối phương gần gũi với người lạ, mấy cái đó hình như đều đúng với tôi hết. Nhưng ngay cả trong truyện, cũng chỉ tồn tại tình yêu giữa con trai và con gái, chứ làm gì có giữa con gái với con gái? Tôi thử liên hệ với bên ngoài, cũng chỉ biết có cái gọi là vợ chồng, chứ không có cái gọi là vợ vợ.

Lờ mờ thấy mình khang khác với người ta, nhịp thở bình thường của tôi nhanh chóng trở nên phát hoảng. Từ ấy, tôi cố tránh mặt chị ở trường, ngày nghỉ thôi sang nhà chị nữa, chị có qua nhà tìm tôi thì tôi cũng kiếm cớ để lủi đi, nhưng càng tránh né, nỗi nhớ càng cồn cào, lòng dạ ngứa ngáy như ong đốt, nên dù không trực tiếp đi gặp chị, thỉnh thoảng tôi vẫn lén lút tìm bóng dáng chị trên sân trong giờ ra chơi, rồi lặng lẽ nhìn ngắm chị.

Tôi nghĩ, có lẽ mình thiếu nghị lực như vậy, nuông chiều bản thân như vậy, cứ lúc nào cảm thấy không chịu đựng được nữa thì liền đi tìm chị, vậy nên mới không thể thoát ra khỏi chị.

"Ba ơi."

Một đêm, tôi đến phòng khách tìm ba, lúc đó ba đang quét dọn lại bàn thờ của má.

"Ừm, sao đó?"

Tôi ngước nhìn di ảnh má một lúc, bấu chặt tay vào áo, nặng nề rặn ra từng chữ:

"Con muốn đi Tây học."

Ba tháng sau, ba và anh hai sửa soạn hành lý cho tôi để gửi tôi đến nhà của một họ hàng ở Pháp, gia đình ấy chỉ sinh toàn con trai, nên nghe tin tôi sẽ qua đó nhiều năm, không suy nghĩ chi hết mà nhận lời ngay.

"Sao không lên xe?" Ba đi về phía tôi, hỏi, ông cười: "Nghĩ lại rồi phải không? Không muốn đi nữa phải không? Không muốn đi thì khỏi đi."

Tôi lắc đầu:

"Con muốn đi tàu lửa."

"Đi hoài chưa chán hả?" Anh ngóc đầu ra khỏi xe hơi, í ới.

"Chưa!"

Cuối năm 1963, sau một tiếng hú còi inh ỏi, các bánh sắt bắt đầu bành bạch nghiến trên đường ray đưa tôi rời khỏi quê nha và chuyển đến vùng ngoại ô của nước Pháp xa xôi. Tôi ngồi bên khung cửa ngửa đầu nhìn lên, giờ mới để ý, bầu trời dù ở nhà tôi hay ở đây, dù con tàu có ngừng hay chạy thì cũng đều như nhau cả, chẳng khác gì. Nhưng chắc má thì khác, chắc bà sẽ ở lại, với anh và ba. Tôi đưa tay khỏi khung cửa dập dềnh ánh nắng, vẫy chào.

Tạm biệt.

"Nhìn gì em đó?"

Tôi quay lại, thấy anh hai nhìn tôi với một sắc mặt trầm tư hiếm thấy. Nhưng khi tôi hỏi, anh chỉ đưa tay xoa vội làm rối tóc tôi, rồi tiếp tục trở về với quyển sách đọc dở.

Lúc mới qua Pháp, dì Năm chào đón tôi nồng nhiệt, dì đặt chú mèo lông ngắn trên chiếc ghế dài bọc vải nhung ở phòng khách, chỉnh lại mái tóc phồng cao, vuốt vuốt lại nếp váy suông màu xanh lam dính lông trắng cho thẳng thớm rồi mới thong thả tiến sát về phía tôi, bà ngồi xuống, ôm lấy bắp tay tôi, đóng dấu gò má cộm phấn vào hai má tôi, môi phát ra một tiếng "chụt".

“​​​​​​​Bonjour ma petite*.” Đôi môi đỏ thắm của bà cong lên, ngón cái êm ái lần lượt vuốt qua đôi mắt và đầu mũi tôi. "Cái mắt, cái mũi, giống quá chừng."

*Chào bé nhỏ của ta.

Giống ai? Không để tôi kịp hỏi lại, bà đã nắm lấy tay tôi, kéo đi, đôi chân xỏ dép hở gót thêu hoa thoăn thoắt trên các bậc gỗ sồi nhẵn mịn. Tôi được đưa đến một căn phòng rộng rãi trên tầng một. 

Tách!

Sau cú búng tay của dì, người hầu gái luôn kề sát theo chúng tôi nhanh chóng đi lấy một chiếc đĩa than, đặt vào máy hát trong lúc dì Năm nâng ngón tay đeo chiếc nhẫn hồng ngọc sáng lóa hất qua hất lại, một chiếc giường đơn sáng màu, phẳng phiu, hai con gấu bông cỡ đại đặt ngay ngắn ở đầu giường, một chiếc bàn học đặt dưới cửa sổ có rèm percale, thêm một chiếc bàn nhỏ có gương gần đó, một tủ quần áo, một kệ cao đầy ắp truyện tranh, một chiếc đèn chùm pha lê được đặt từ Ý, cả chiếc thảm len màu cam cháy trải ra ngời ngời dưới chân chúng tôi, không thiếu thứ gì.

"À, tại không biết con lớn như nào nên không có mua váy áo mới cho con."

Dì mở tủ gỗ trống trơn, tỏa mùi dầu thơm, cúi đầu nhìn tôi cười, nói xong thì liếc qua cô hầu trong nhà đang lom khom dở chiếc vali đựng những bộ bà ba lụa, sách và đĩa nhạc xếp chồng lên nhau.​​​​​​​

"Mấy thứ đó không xài được." Bà phẩy tay. "Bỏ hết đi. Dì dẫn con đi mua đồ mới."

"Sao không được vậy dì?"

Vì kỳ cục, không đứng đắn và quê mùa. Dì bảo vậy.

"Mặc ngủ ở nhà cũng không được luôn hả dì?"

Bà khép lại tủ, chậc lưỡi, nhéo nhẹ cằm tôi:

"Dì dẫn con đi mua đồ đẹp, đồ sang, chứ có để con chịu thiệt gì đâu mà hỏi nhiều?" Bàn tay thon mảnh trượt lên bím tóc tôi, tháo nơ, thả cho nó rơi xuống đất, làm cho tóc tôi bung xõa ra, dì luồn mười đầu ngón tay vào, chải nhẹ từ gáy xuống, gom từng lọn tóc kéo ra trước vai, rồi hơi ngả người ra sau, khẽ chớp đôi mắt kẻ đậm, ngắm nghía. "Ở với dì, dì không để con thua kém gì với mấy đứa con gái ở Paris, à không, có khi còn hơn, thích không, Isabelle?"

"Isabelle?"

Dì đứng dậy, đánh hông đi tới chiếc bàn nhỏ có gương, kéo hộc tủ đựng nhiều kẹp tóc và băng đô đủ màu.

"Tên mới của con đấy."

"Sao lại đổi tên con?"

Đôi vai dì khẽ run lên, dì quay lại với một bên chân mày được tỉa tót kĩ càng đang nhướng cao.

"Không thì bạn bè ở trường sẽ trẹo lưỡi khi gọi tên con mất thôi, phát âm còn không nổi thì nói gì là nhớ? Nếu là con, con có thích kết bạn với một người như vậy không?"

Dì ngồi xuống cạnh mép giường, vắt chéo chân, quắc tay gọi tôi đến bên cạnh bà.

"Ở ngoài, bạn bè sẽ gọi con là Isabelle. Trên giấy tờ, con là Isabelle Lé. Tên của những nữ quý tộc, sẽ không ai gọi sai tên con, cũng không ai viết sai tên con, tránh được cả mớ rắc rối thủ tục, à mà chắc con chẳng hiểu mấy chuyện đó đâu. Nhưng quan trọng nhất..." Dì dừng lại, gài chiếc kẹp hoa trên mái tóc tôi, rồi xoáy sâu vào mắt tôi một ánh nhìn trìu mến. "Khi ở nhà này, con vẫn là ma petite*, và khi ba cùng anh sang, con lại là út An. Như vậy đã chịu chưa?"

*Bé nhỏ của ta.

"Vậy còn mấy đồ kia của con?"

Dì trỏ vào kệ màu nâu trầm có vân đẹp sau lưng tôi, rồi tiếp tục chỉ về tủ kính nơi máy hát vẫn đang rì rầm điệu gì đó buồn buồn.

"Nghe này, hãy tập đọc những quyển sách trên chiếc kệ ấy, hãy tập nghe những bản nhạc trong chiếc tủ ấy. Chúng sẽ giúp con không phải ăn trưa một mình ở trường. Còn nữa, cuối tuần, dì sẽ đưa con đến câu lạc bộ quần vợt, hoặc sân golf cách nhà mười cây số. Ở đó, con sẽ có cơ hội gặp gỡ nhiều bạn hơn."

Bà thở dài, cúi đầu trong khi day day thái dương mình:

"Dì mất cả tuần trời để liệu tính mọi sự tốt nhất cho con. Nên ma petite không cần lo nghĩ gì cả."

Dứt lời, dì khẽ hắng giọng, khi cô hầu bắt đầu chuyển sự chú ý về phía chúng tôi, dì chìa tay, không cần thêm một lời nào, cô gái ấy vẫn hiểu ý, cô đem mớ sách và đĩa nhạc trong vali tôi đến và đặt dưới chân dì. 

"Nào." Lại ngẩng lên, để gương mặt tôi phảng chiếu trong đáy mắt đen thẳm. "Vậy con nghĩ mình còn cần giữ những thứ này không?"

Buổi chiều, tôi đứng đợi trước hiên nhà lát đá xám xịt trong lúc dì đi lấy xe, nơi có chiếc thùng lớn kim loại đã xước xát tỏa mùi hôi, tôi đứng nhìn cô hầu gái nhấc chiếc nắp cong bạc màu, trút hết những quyển sách mới tinh, những đĩa nhạc chưa khui, những bộ đồ bóng loáng mềm rũ xuống cùng với những bó rau thối rữa, lát phô mai mốc, vụn thủy tinh vỡ và đám ruồi nhặng bay quanh quẩn, một mảnh ống quần nằm víu lại trên thành thùng, nhưng rồi cũng tuột xuống mất dạng sau làn gió thổi.

"Bé cưng! Lên xe nè con!"

Dì lái chiếc sedan dừng cạnh tôi, hạ cửa kính, kéo chiếc kính râm xuống nửa sống mũi, gọi. Tôi mau chóng kéo tay nắm cửa, bỗng trông thấy một mảnh giấy màu nâu dưới mũi giày mình, nhặt lên, nhẹ nhàng phủi đi lớp bụi bám trên tấm vé xe lửa ấy.

"Con làm gì thế?"

Thoáng giật mình, tôi nhìn dì, lắc đầu, vội gấp nó lại nhét vào túi áo rồi đi vào xe, bà ân cần cài dây an toàn, rồi xịt lên người tôi một màn sương ngọt ngào trong chiếc lọ thủy tinh, hứa rằng sẽ mua cho tôi một chai có mùi thơm của riêng tôi, và chở tôi đến cửa hàng gần trung tâm để mua sắm.

"Isabelle!"

Một buổi trưa, tôi nghe tiếng gọi từ dưới nhà. Ông chồng người Pháp của dì đứng nơi chân cầu thang, ngẩng đầu nhìn lên.

“Có thư gửi cho con.”

Ông đưa phong bì về phía tôi, tay kia vuốt vuốt hàng ria mép. Tôi bước xuống, nhận lấy, lật mặt ngoài, đọc thầm dòng chữ đề bên ngoài:

Gửi Diễm An.

Từ: Phan Thị Kim Nho. Việt Nam.

Chị Nho gửi thư cho tôi đều đặn, cứ cách hai tuần lại gửi một lần, mỗi lần nhìn thấy chúng, tôi cứ dặn lòng mình:

"Không được mở, không được đọc, ai mở ra sẽ biến thành heo."

Cứ vậy, đến gần tháng thứ sáu thì chị ngừng, không gửi nữa.

"Chuyện đi du học em không nói cho Nho hả? Nghe hai bác kể biết tin em qua đây Nho khóc hết nước mắt, sao em vô tâm quá vậy?"

Năm đầu tiên, anh hai cùng với ba qua đây thăm tôi, anh vừa cởi áo khoác, vừa cằn nhằn. Nói xong, anh lừ mắt nhìn tôi rồi đi vòng quanh phòng khách, chiêm ngưỡng các bức tranh minh họa treo tường.

"Nho khóc hả anh?"

Tôi lẽo đẽo theo sau lưng anh hai, thấp giọng, hai bàn tay không biết từ lúc nào cấu vào đùi đau điếng. Anh gật đầu, đưa tay lên nghịch một con hươu bằng thủy tinh xoắn trong chiếc tủ trưng bày gần đó. 

"Ừ, nghe nói khóc tợn lắm. Anh với ba nghe mà còn thấy tội nghiệp, đành nói đại là em bận học thôi. Anh đang tính hè này sẽ rủ em ấy đi chơi đâu đó cho khuây khỏa." Rồi anh nhéo cái mũi tôi. "Tại em hết đó, làm phiền anh quá!"

"Anh mới ngộ, liên quan gì tới anh?"

"Tại Nho thân với em nhất còn gì? Em chắc không muốn con bé ấy buồn đúng không?"

Phải. Mà cũng không phải.

Tôi tự trách vì làm chị Nho khóc. Nhưng tôi cũng vui vì không ngờ mình lại quan trọng với chị đến vậy.

Tôi đúng là một đứa quái gở. Không tốt lành gì.

"Chị Nho thích ăn bò bía ở trước cổng trường, thích bò kho ở quán chú Sáu, thích cóc, mía với ô mai me. Có dẫn chỉ đi xem phim thì nhớ hỏi chỉ muốn xem phim Tây hay Ấn Độ, tại với chỉ rạp nào cũng như nhau. Chỉ cũng thích sưu tầm vé ga tàu nữa, anh đi chơi đâu thì giữ lại cho chỉ. Trước mắt thì vậy đó, có gì anh an ủi chỉ dùm em."

Anh hừ nhạt, lắc đầu:

"Làm như thương người ta lắm. Đi không nói người ta tiếng nào mà bày đặt quá."

"Người ngoài mà biết anh nói chuyện với em mình kiểu đó sẽ đánh giá khác anh cho mà coi. Anh mới bày đặt đó!"

Tôi dậm chân, men theo hành lang cùng anh về phía căn bếp có mùi vang đỏ thoang thoảng của món bò hầm.

"Con đi học ở đây sao? Có bạn chơi cùng không?"

Ba quàng tay ôm lấy vai tôi, hỏi khi chúng tôi cùng nhau đi lên cầu thang.

"Có Étoile nhà kế bên học chung trường với con, mấy nay bạn ấy hay ngồi ăn trưa với con, ba đừng có lo."

"Vậy à? Bạn đó có ăn hiếp con không đó?"

Tôi giật tay ông.

"Ba này, con không ăn hiếp người ta thì thôi, chứ người ta tốt với con lắm."

Ba cười phá lên:

"Tốt hơn chị Nho luôn hả?"

Lần này thì tôi im re. Sao người xung quanh tôi ai cũng lần lượt nhắc về chị ấy hết nhỉ? Tôi đã không muốn nhớ tới rồi mà.

Rồi ba hỏi tiếp han về bài vở của tôi, rồi hỏi tiền ông gửi qua có đủ không, có cần thêm không. Mãi đến khi đứng trước cửa phòng tôi ông mới chịu dừng, chúc tôi ngủ ngon, và ôm tôi một cái trước lúc rời đi.

Đêm ấy, tôi nằm trên giường mà cứ nghía mắt về phía hộc bàn, thở dài, không muốn nghĩ nữa, với tay đến công tắc. Cách! Đèn tắt, tôi lăn huỵch xuống giường, kê gối dưới đầu, lộn qua lộn lại trong lớp lông ngỗng Alsace.

Cách!

Chùm sáng xuyên thủng bóng tối, căn phòng ngủ lại bừng lên bởi bàn tay hư hỏng của tôi, cuối cùng cũng không nhịn được, tôi chạy về phía bàn, lấy ra mở toàn bộ số thư trong ngăn kéo.

Chỉ đọc thôi, không trả lời là được mà.

Cốc cốc!

Tôi giật bắn, nhét vội bức thư trên tay vào quyển truyện trên bàn, nhưng nhét nhiều lá cùng lúc khiến nó cộm lên trông rất kì, tôi bèn xớt bớt chúng trong kẹt mấy quyển sách trên kệ rồi ra mở cửa.

"Trễ rồi tìm em làm gì?"

Anh hai đưa đầu vào trong, ngó quanh.

"Anh chán quá, có sách gì hay không cho anh mượn đọc thử."

"Sao không đọc mấy quyển y khoa của anh đấy?"

"Người ta mang lộn cuốn cũ, em hỏi nhiều quá, tránh ra nào."

Anh đẩy tôi sang một bên, mắt chòng chọc hướng về phía giá sách, nơi có lá thư được nhét một cách hớ hênh, làm cho trống ngực tôi cứ thình thịch, mồ hôi rịn hết sau gáy.

"Đây! Cho anh mượn cuốn này."

Tôi vơ đại quyển có sẵn trên bàn, áp mạnh nó vào ngực anh, Minh Đạo cầm lấy nhìn một lúc, hỏi:

"Buồn ơi chào mi? Tiểu thuyết diễm tình à?"

"Phải!"

Tôi suýt chút nữa thì hét lên, có tâm trạng nào nhớ nó viết về cái gì mà anh cứ hỏi!

"Không đọc mấy quyển sướt mướt này đâu."

Anh nhăn mặt chê bôi. Rồi mắt lại đảo qua cái giá sách, cứ kiểu này chắc tim tôi phải nổ tanh bành luôn thì anh mới vừa lòng.

"Em chỉ có mấy quyển này, anh đọc thì đọc, không thì thôi!"

Không chịu nổi nữa, tôi dùng hết sức bình sinh tống thân người cao lớn của anh ra khỏi phòng mình, đóng sầm cửa, khóa trái.

"Trả nè!"

Giọng anh lại vọng vào, và rồi dưới khe cửa lúc này là một phong thư đề "Gửi Diễm An" chưa được mở. Tôi nén chặt hơi thở, chờ đợi anh sẽ hỏi mình gì đó, nhưng không, tiếng chân anh khuất dần nơi hành lang. Bấy giờ mới yên tâm thở phào, cảm thấy như vừa trở về từ cõi chết vậy. Tôi đi lại kệ sách, lấy ra xấp thư trở về giường, lật mở.

Bức thứ nhất:

Chị nghe tin An đã sang Pháp rồi. Kì ghê đó, đi mà không chào nhau một tiếng nào.​​​​​​​

Bức thứ hai:

Bên đó giờ là mùa đông, tuyết rơi chắc là đẹp lắm nhỉ? Nếu có thời gian, An viết vài dòng tả cho chị biết với. À, đừng quên giữ ấm đó nha!

Bức thứ ba:

Dạo này An thế nào rồi? Chắc đã làm quen được nhiều bạn mới rồi ha? Em với các bạn thường chơi gì? Nói chuyện gì?

Bức thứ tư:

Tết này An có dự định về không? Có kịp về để hai mình đi chợ Tết không ta? Năm nào cũng đi chung với nhau, nên An mà không về là buồn lắm đó.

Đêm ấy, tôi mất ngủ chỉ để đọc đi đọc lại mấy bức thư mà mình không được phép hồi âm lại. Mười một bức, cả thảy.


__________________________________

Chú thích:

*Báo Tuổi Xanh, báo Thằng Bờm là các sách báo thiếu nhi hồi xưa.


1

  • avatar
    Đồng Hiểu Phong
    Chị Nho chỉ xanh kìa trời :)))))

Bình luận

  • avatar
    Đồng Hiểu Phong
    Chị Nho chỉ xanh kìa trời :)))))
Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout