Theo kinh nghiệm luyện tiểu thuyết đủ xuất xứ tây ta và đủ thể loại mỗi thứ một ít của tôi, tu sĩ bước vào kì Trúc Cơ sẽ có thể luyện thuật ngự kiếm. Tuy nhiên, tôi chờ mãi… chờ mãi… mà chẳng thấy ai nhắc gì đến chuyện này. Tôi đành đi tìm sư tỉ Sương Giáng xinh đẹp, dễ thương, đáng yêu hỏi dò.
“Nhị sư tỉ, tỉ còn nhớ chuyện khi mình mới học ngự kiếm không?”
“Hả? Hồi mới học à? Chuyện đã mấy chục năm rồi, ta không nhớ rõ nữa.”
Cái gì?!? Mấy chục năm??? Rốt cuộc nhị sư tỉ đã bao nhiêu tuổi thế? Thoạt nhìn, ngoại hình tỉ ấy không quá ba mươi tuổi, mà chuyện học ngự kiếm của tỉ ấy đã là chuyện mấy chục năm về trước. Tu luyện tích cực thì giữ được dung nhanh trẻ mãi không già à? À mà khoan! Tập trung, tập trung! Quan trọng là phải hỏi chuyện ngự kiếm.
“Khi đó tỉ được đưa đi lựa kiếm hay được trao kiếm luôn thế? Ai là người dạy tỉ ngự kiếm?”
Sương Giáng nở nụ cười lung linh như nắng vàng tháng Chín, “Chưởng môn đã lựa chọn kiếm và trao cho tỉ đó. Hôm đó, ông ấy dẫn tỉ đi lựa mẫu kiếm rồi đặt làm. Ngày đó thôn làng dưới núi còn thưa thớt hơn bây giờ rất nhiều. Sư phụ phải đưa ta đi mấy dặm đường mới đến được tiệm của luyện khí sư duy nhất trong vùng…”
Để tránh cho các bạn phải buồn ngủ như tôi, tôi xin phép tỉnh lược nội dung phía sau. Nhị sư tỉ của chúng ta đã chìm đắm trong hồi ức rồi. Nhìn biểu cảm ấm áp đầy hạnh phúc khi hồi tưởng, tôi thật lòng không nỡ cắt ngang. Cơ mà giọng của Sương Giáng nhỏ nhẹ dịu dàng khiến tôi thật sự buồn ngủ. Đành vậy! Tôi là người khơi chuyện, thì tôi phải cố chống mí mắt lên, tập trung nghe cho hết, hoặc ít nhất phải khiến tỉ ấy tin rằng tôi đang tập trung nghe. Tôi là người ngưỡng mộ cái đẹp, thương hương tiếc ngọc, tôi không nỡ tổn thương người đẹp, làm cô ấy buồn.
Nghe thì buồn ngủ thật, nhưng tôi vẫn gạn lọc được một ít thông tin. Một, ngự kiếm là do sư phụ ban cho đệ tử hoặc đặt làm cho đệ tử. Tôi-không-có-sư-phụ! Hai, tông môn nhà người ta có kho kiếm hoặc xịn thì có Kiếm Trủng – gọi cho hay chứ thực ra mộ của mấy thanh cổ kiếm bị các cao nhân dùng mòn rồi, có kiếm khác xịn hơn thì vứt lại – để vào chọn đó chọn kiếm hoặc được kiếm chọn. Thanh Linh tông nhà nghèo không có. Ba, thuật ngự kiếm thực chất là dùng pháp thuật điều khiển kiếm tương tự như cách tôi dùng Trúc Ngọc. Nếu thế thì chẳng hoá bà đây phải tự rèn kiếm thì mới dùng được thuật đó à? Ôi, chẳng trách tôi lại gia nhập đúng cái tông môn nghèo. Vào tông môn lớn, tôi không điều khiển được kiếm làm sẵn chắc chắn sẽ bị xem là kẻ vô dụng, bị biến thành người hầu mất thôi. Âu cũng là duyên cả. Thế mới thấy, ông trời còn thương và ưu ái tôi lắm.
Không hỏi được nhị sư tỉ thì tôi đi hỏi bát sư tỉ Diệp Lưu Nhiên. Tại sao không dò tam sư tỉ Hải Đường hả? Tại sợ chứ sao. Hôm bị khảo bài sáng sớm và bị bắt đi nhổ cỏ đắng chỉ là một trong số vô số lần tỉ ấy kiểm tra bất chợt thôi. Cảm nhận của tôi về Hải Đường giống như cảm nhận của học trò không thuộc bài đối với giáo viên chuyên “đánh úp” bất chợt vậy. Bát sư tỉ là người hướng dẫn tôi dẫn khí nhập thân và luyện hoá linh khí bước đầu. Ngoài một số giờ học chung, chúng tôi thi thoảng sẽ ngồi tu luyện cùng nhau, nên với tôi, bát sư tỉ như bạn học vậy.
“Nhiên Nhiên à,” tôi chớp chớp mắt nhìn bát sư tỉ. Tôi muốn thử liệu chiêu đôi mắt cún con có hiệu quả với người đẹp này hay không.
“Mắt Phiêu Phiêu bị gì à?” Thôi rồi, chiêu mắt cún con không có tác dụng. Chắc trên phim hoạt hình dễ thương thì được chứ người thật thì không dùng được.
“Nhiên Nhiên này, nếu chưa nhận ai làm sư phụ mà muốn học ngự kiếm thì có được không?”
“Hả? Thuật ngự kiếm?” Diệp Lưu Nhiên tròn mắt nhìn tôi, “Ta cũng không rõ nữa. Ta chưa lên đến cấp chín của kì Luyện Khí nữa mà.”
Thôi được rồi! Tôi đầu hàng. Hỏi ai không hỏi, hỏi ngay cái người còn chưa được ngự kiếm thì tôi còn trông đợi gì được chứ.
Diệp Lưu Nhiên nhìn một vòng, rồi sấn lại gần tôi. Nhìn biểu cảm lém lỉnh và nụ cười tinh nghịch quen thuộc của cô ấy, tôi biết mỹ nhân này chuẩn bị tám chuyện nữa rồi.
“Này, muội có biết tứ sư huynh và ngũ sư huynh có linh căn giống nhau, đều là thổ, thuỷ, và mộc, nhưng lại không chọn con đường giống nhau không?”
Tôi ngoan ngoãn lắc đầu. Lúc tôi mới đến, chắc có gặp họ một lần trong ngày kiểm tra linh căn và thiên phú đầu tiên. Khi đó tôi bị đám lão yêu quái xoay mòng mòng, tôi làm gì mà nhớ được ai. Hơn nữa, tôi ở đây gần bốn năm, người tôi tiếp xúc nhiều nhất chỉ gói gọn trong số ba người là Sương Giáng, Hải Đường, và Diệp Lưu Nhiên. Hai sư tỉ còn lại tôi chỉ gặp được vào mỗi dịp tụ họp của nữ đệ tử trong tông môn. Tôi mất một thời gian dài mới nhớ được đâu là lục sư tỉ Lục Trà, đâu là thất sư tỉ Vũ Thuỷ. Thậm chí, tôi còn nghi ngờ liệu bản thân sau khi đến đây có bị chạm dây thần kinh nào dẫn đến mát mát, không nhớ nổi mặt người hay không. Thực tế chứng minh tôi chỉ thiếu giao tiếp xã hội hơn nhiều so với khi còn bán mình cho tư bản thôi. Tôi chỉ nhìn thấy hai vị sư huynh đó đúng một lần. Hai người họ tròn méo ra sao tôi còn chẳng nhớ. Bây giờ, tôi tình cờ gặp họ giữa đường có khi còn chẳng nhận ra là đồng môn.
Diệp Lưu Nhiên thích chí cười khúc khích rồi kể, “Hai vị sư huynh trước đây rất thân thiết với nhau. Họ gia nhập tông môn cùng một năm, cùng bái nhị trưởng lão làm sư phụ, cùng ăn, cùng ngủ, cùng tu luyện. Nghe tam sư tỉ kể họ còn rất thích theo đuôi nhị sư tỉ cùng nhau nữa.”
Chà! Hoá ra Hải Đường cũng là một người thích tám chuyện nhưng vì phải kèm cặp tôi nên mới bày ra vẻ mặt nghiêm nghị thôi. Hoặc cũng có thể, tam sư tỉ cũng có tuổi rồi, người ta hay nói già thì đổi tính.
“Hai người họ tuy không có máu mủ gì, nhưng thời gian đó lại hệt như anh em ruột thịt, à, phải nói là anh em sinh đôi mới đúng. Thế nhưng, tình anh em đó lại vì tranh nhau một thanh kiếm mà vỡ toang không còn gì.”
“Tranh giành một thanh kiếm á? Muội tưởng tông môn chúng ta nhỏ như mắt muỗi nên không có Kiếm Trủng để lựa chọn.”
“Đúng là không có Kiếm Trủng. Cái đó chỉ có tông môn lớn, lâu đời mới có thôi.” Diệp Lưu Nhiên gật đầu, “Khi hai người họ đột phá kì Trúc Cơ, nhị trưởng lão đã chuẩn bị một loạt vũ khí khác nhau cho bọn họ chọn. Nếu chọn kiếm thì vừa làm vũ khí vừa để cưỡi được, hoặc nếu dùng kiếm không thuận thì chọn vũ khí tuỳ thân khác kèm theo một thanh kiếm thường để vận dụng thuật ngự kiếm.”
Nghe đến đây, tôi nhịn không được mà chen vào, “Nếu nhị trưởng lão đã chuẩn bị thì chẳng lẽ ông ấy chỉ chuẩn bị một thanh kiếm sao? Có đến hai người cơ mà.”
“Ây dà, ta cũng được nghe kể lại thôi mà,” người đẹp Lưu Nhiên một tay khoác lấy tay tôi, tay kia vươn ra vỗ lên mu bàn tay tôi một cái. “Trọng điểm là trong lần lựa chọn đó, họ đều ưng ý cùng một thanh kiếm, không ai nhường ai. Nhị trưởng lão khuyên nhủ thế nào cũng không được. Bọn họ thậm chí còn quậy đến mức tỉ thí hơn thua vì thanh kiếm đó.”
Nói đến đây, bát sư tỉ bỗng dừng lại, tinh nghịch đảo mắt, rồi kéo tay tôi.
“Muội đoán xem kết quả thế nào?”
“Tứ sư huynh học nghệ trước, thuần thục hơn nên giành chiến thắng à?”
“Không hề! Ngược lại mới đúng.” Diệp Lưu Nhiên gật đầu vừa lòng vì tôi đoán sai trước khi thích thú kể tiếp, “Ngũ sư huynh thắng trong gang tấc. Nhị trưởng lão đã đứng ra hoà giải, nói sẽ đặt làm một thanh kiếm khác theo ý muốn của tứ sư huynh nhưng huynh ấy từ chối. Từ sau sự kiện đó, tứ huynh quyết tâm theo đuổi con đường luyện thú sư, chắc vì cay cú vụ đó. Còn ngũ sư huynh tiếp tục học làm phù sư từ nhị trưởng lão. Hai người họ đến tận bây giờ vẫn bằng mặt không bằng lòng, chỉ xã giao ngoài mặt với nhau thôi.”
Tôi gật gù. Ai nói nữ nhân nhỏ mọn. Vì một chuyện chẳng đâu vào đâu mà trở mặt, nam nhân rộng lượng như lỗ kim vậy. Nói đi cũng phải nói lại, tôi quả thật phục tác giả có thể nghĩ ra “bước ngoặt cuộc đời” cho nhân vật lãng xẹt như vậy.
Diệp Lưu Nhiên dường như nhận ra tôi đã thả trôi suy nghĩ, nên kéo tay tôi hai cái.
“Nhị trưởng lão cũng ác lắm. Ông ấy đã biết bọn họ như vậy, mà còn bảo bọn họ ra ngoài lịch luyện cùng nhau nữa đó.”
Đúng rồi! Phải như thế thì mới có chuyện xảy ra. Thế mới là truyện chứ! Cơ mà bao giờ tôi mới được hóng trực tiếp đây? Ôiiiii… Một ngày trong sách không có dzì dui.
Bình luận
Chưa có bình luận