Hôn ước



Nhìn đôi mắt đang khép chặt, cảm nhận hơi thở đều đều cạnh bên, cậu Minh thấy lòng mình ngứa ngáy lạ kỳ, như bị hàng mi ngắn ngủn kia cọ vào trái tim. “Lông mi dài thật đấy.” Cậu nghĩ thầm, vô thức vươn tay chạm vào, một cảm giác rung động khó tả dâng lên trong lòng. Trái tim trong lồng ngực như mặt nước tĩnh lặng bị khuấy động, vô cớ đập thình thịch. Cậu Minh thấy mình như trúng tà, cứ nhìn nó chằm chằm, si mê khắc họa từng đường nét trên khuôn mặt nó. Khắc họa hàng mi run rẩy, sống mũi thẳng tắp, đôi môi hồng hào, những thứ tưởng như bình thường ấy trong mắt cậu lại dễ thương đến lạ, khóe môi vô cớ cong lên. Đúng lúc ấy, một tiếng “Ưm” khẽ khàng vang lên trong không gian tĩnh mịch, khiến trái tim cậu hẫng mất một nhịp. Không kịp suy nghĩ, cậu Minh ngồi bật dậy, gò má ửng lên, ngại ngùng.


“Chết rồi, nó phát hiện ra mất!” Trong lòng cậu không khỏi lo sợ.


“Cậu dậy rồi ạ?” Nó mở mắt, thấy cậu đã ngồi dậy từ bao giờ thì cất tiếng hỏi.


May rằng nó không nhận ra. Nhìn vẻ mặt ngơ ngác đến ngốc nghếch của nó, cậu thầm thở phào nhẹ nhõm. 


“May quá… Nhưng mà, khoan đã, tại… tại sao mình lại ngắm nó. Rồi… rồi còn thấy may mắn vì nó không phát hiện ra nữa?”  Cậu vò đầu bứt tai, gò má đã đỏ càng đỏ hơn, đầu óc hỗn loạn không nghĩ được gì nữa. Dáng vẻ hoảng loạn ấy khiến thằng Hà giật mình sợ hãi, vội nắm chặt cổ tay cậu, lo lắng hỏi:


“Cậu Minh… cậu sao vậy?”


Rõ ràng chỉ là một câu hỏi bình thường nhưng lại ép cậu đối diện với án tử, cậu khựng người, mím chặt môi, không biết phải nhìn mặt nó thế nào. Xấu hổ, ngại ngùng hay giận dữ? Cậu thật sự không biết, bây giờ cậu chỉ thấy rối trí điên lên được.


Kiềm chế sự xúc động muốn hét lên, cậu mím chặt môi lấy dũng khí, lúc quay sang nhìn nó mặt vẫn còn hơi tái:


“Không có gì...” 


“Mày dậy rồi thì…” Suýt nữa lại quen thói giở giọng sai khiến, cậu Minh vội đổi giọng, mềm mỏng hơn hẳn:


“Mày lấy nước với khăn cho tao được không?” Cũng không biết tại sao cậu lại đột ngột quan tâm tới giọng điệu của mình như thế, chỉ là tự nhiên xét nét đến lạ.


“Dạ vâng, con đi ngay đây.” Mặc dù không hiểu sao tự nhiên cậu lại có những hành động kỳ lạ đó, thằng Hà cũng không hỏi nhiều. Vô cùng biết điều đáp chạy vội ra ngoài, dùng gáo dừa múc nước mang vào trong phòng, xắn tay áo chuẩn bị lau người cho cậu như bao lần.


“Cậu Minh, cậu cởi áo ra đi, để con lau cho.”


“Không cần phiền mày đâu.” Cậu Minh từ chối. Cảm giác ngại ngùng ban sáng vẫn còn đó, khiến cậu chỉ mong nó mau ra ngoài cho cậu bớt ngượng.


“Cậu đừng nói thế.” Thằng Hà không mấy để tâm lời cậu nói, nó thô bạo cởi áo cậu ra, dùng khăn thấm nước lau mồ hôi rồi lau lại một lần bằng khăn khô. Suốt cả quá trình, cậu Minh cúi đầu, bàn tay to lớn che mất nửa khuôn mặt. Thân thể cậu khẽ run yết hầu trượt lên trượt xuống lo lắng.


Thằng Hà không nghĩ nhiều, cho rằng cậu lạnh quá nên mới run như vậy, còn tốt bụng trấn an:


“Đợi con lau khô người xong là sẽ hết lạnh thôi.”


“Ừm.” Cậu khẽ đáp, âm thanh thoát ra khỏi cổ họng khàn đặc bất thường.


Vật vã một hồi lâu, trán nó đã tứa mồ hôi, theo thói quen dùng ống tay áo lau đi. Chắc hẳn nó đã mệt mỏi lắm! Có lẽ cơn sốt đã khiến cậu yếu mềm đi hẳn, dễ chạnh lòng hơn bao giờ hết:


“Này, có phải tao phiền phức lắm không?”


Câu hỏi làm nó kinh ngạc.


“Phiền phức gì cơ?”


“Thì tao… suốt ngày đau ốm, còn phải chăm sóc nhiều hơn đàn bà, đã thế…” Cậu ngừng lời, lấp lửng không nói tiếp, chỉ nhìn nó bằng ánh mắt chờ mong.


“Dạ không.” Nhìn thẳng vào mắt cậu, thằng Hà thành thật trả lời, “Với lại cậu có mấy khi sai bảo con đâu, hầu hạ cậu nhàn lắm!” Trừ những lúc cậu mất ngủ, suốt ngày cáu gắt ra. Thằng Hà âm thầm bổ sung trong lòng, song rốt cuộc, nó thấy cậu vẫn còn tốt chán. Chỉ một câu ấy thôi mà làm cậu vui vẻ lạ lùng, cẩn thận hỏi:


“Thật không?”


“Vâng, thật mà. Sao nay cậu hỏi gì lạ thế?”


Đến lúc này khóe môi cậu Minh mới cong lên, lòng phơi phới như đón xuân về. 


“Vậy thì tốt.” Ngừng lại một lát, cậu nói tiếp, “Sau này có cần gì thì cứ nói với tao, nếu giúp được tao nhất định sẽ giúp!”


Thằng bé vuốt thẳng tấm vải gấp làm bốn cho cậu gối, thấy cậu Minh chậm rãi nằm xuống rồi mới nói:


“Sao tự nhiên cậu lại nói vậy? Vì con mách nước cho cậu tìm thuốc ạ?”


“Ừ! Với vì mày đã chăm sóc tao.”


Thằng Hà tin ngay, vui vẻ đáp:


“Dạ vậy thì con cũng chẳng cần gì nhiều đâu ạ. Chỉ mong sau này con dựng vợ gả chồng, cậu qua chung vui với nhà con.” Trước sau gì nó cũng phải mời, đã cưới xin thì nhất định phải mời. Nên nó không suy nghĩ nhiều mà nói ngay. Nào ngờ câu trả lời của nó lại làm cậu cứng người, ngồi bật dậy:


“Dựng vợ gả chồng?” 


“Dạ vâng, con với cái Thanh có hứa hẹn từ trước, sau này dư dả sẽ cưới gả với nhau.” Không nhận ra sự bất thường trong giọng người vừa nói, thằng Hà vui vẻ nói tiếp.


“Hẹn từ bao giờ cơ?” Tim cậu nhói lên một cái, gấp gáp một cách bất thường.


“Trước cả khi tới làm thuê cho nhà cậu rồi ạ.”


“Vậy là lúc ấy hai người vẫn còn bé.” Cậu lẩm bẩm, tự thấy an tâm hơn hẳn:


“Những lời ngày bé thôi, chắc gì người ta đã coi là thật, sao mày lại giữ trong lòng làm gì?” Cậu Minh thả lỏng lông mày đang nhíu chặt, trong vô thức đã đã nói ra những lời đối phương có thể sẽ không muốn nghe. Bởi những lời ấy chẳng khác nào đang dội một gáo nước lạnh vào mặt người khác. Tiếc là cậu không nhịn được, muốn gạt phăng cái suy nghĩ ấy ngay.


“Không đâu cậu, bọn con đã hẹn ước với nhau, muộn nhất là mười tám sẽ thành đôi.”


375

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bình luận

  • avatar
    Ruby Gemini
    Trừi ưi tá giả ưi chị ra chap ms nhanh đi ạ,em sắp chịu ko nỗi r,truyện hợp gu em quá,lâu rồi em mới có truyện hợp gu đến vậyyyy
  • avatar
    mê bl:3
    đừng mà bé oi😭😭
  • avatar
    Alex
    Ê nha 😡 đù nó ra đẹ liền cho cj ko mất vk con ơi
Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout