Hai người đi đến chiều tối, khi những ráng mây trắng chuyển dần sang màu cam đỏ rực rỡ, lơ lửng trên bầu trời như người vãn cảnh mới dừng lại. Trước mắt là một hàng quán nhỏ, phù hợp cho cả hai ăn uống qua loa rồi tìm nhà dân xin ở nhờ. Hàng nước chỉ có một cái bàn chất đầy hàng bán và ba cái ghế quây xung quanh bàn, ngụ dưới gốc cây cổ thụ, hưởng bóng râm do tán lá xòe ra. Trong quán đã có không ít người, chỉ còn hai chỗ bên tay phải và hai chỗ bên tay trái chị bán nước còn trống.
Hai người chọn chỗ ngồi, nhanh nhanh chóng chóng gọi nước. Vừa xong, một giọng nói trầm trầm từ tốn vang lên:
“Chào chị.”
Phi ngả mũ, nụ cười trên môi hiền hòa và dịu dàng đến mức vô hại. Dáng mắt buồn kết hợp với nốt ruồi lệ nơi đuôi mắt khiến thằng Hà vô thức nhìn anh nhiều hơn một chút, sau lại đánh mắt nhìn sang người bên cạnh. “Hình như cậu cũng có một cái nốt ruồi tròn đẹp như thế, có điều vị trí hơi khác.” Suy nghĩ ấy vừa nảy ra trong đầu, nó đã gạt ngay đi, thật sự không hiểu sao mình lại quan tâm mấy cái vớ vẩn đó làm gì. Trong lúc thằng Hà chìm đắm trong việc bác bỏ suy nghĩ của mình, cậu Minh cảm nhận được ánh mắt của nó, vô thức nhoẻn miệng cười, tâm trạng tốt lên không ít.
Chị hàng nước là một người phụ nữ độ bốn mươi, người queo quắt. Dẫu vậy, cái sự niềm nở đã thấm sâu vào máu chị vẫn dẫn lối cho đám người bước vào cuộc trò chuyện rôm rả:
“Các cậu từ đâu đến đây, có việc gì đấy?”
Người đàn ông có nốt ruồi lệ cười mỉm, chậm rãi giới thiệu:
“Tôi là Phi, còn đây là anh Luân.” Anh chỉ sang người bên cạnh, “Chúng tôi là nhà báo, từ thành phố về đây săn tin.” Màn giới thiệu không thể đơn giản và súc tích hơn của Phi không cho Minh nhiều thông tin, ngược lại càng khiến cậu thêm dè chừng.
“Vậy còn hai cậu? Hai cậu đi đâu qua đây?”
Thằng Hà không quá bận tâm, xởi lởi đáp:
“Tôi về thăm quê thôi.” Nói rồi, nó nhìn sang cậu Minh, như hỏi ý xem cậu có muốn trả lời không. Nhận được ánh mắt của nó, cậu cũng từ tốn đặt chén nước chè xuống, đáp:
“Tôi đi cùng cậu này, đi lấy thuốc.”
Cứ tưởng cuộc trò chuyện chỉ đến thế là hết, nhưng khi chị hàng nước đột ngột rời khỏi chỗ ngồi, người đàn ông tên Phi lại ngẩng lên nhìn hai người, chậm rãi nói tiếp:
“Hai người có biết đường tới làng Hạ đi thế nào không?”
“Vâng, chúng tôi là cũng mới từ đó ra đây. Anh cứ đi thẳng, thấy gốc đa thì rẽ trái là được.” Thằng Hà cảm thấy chỉ đường cũng không có vấn đề gì, rất thành thật đáp.
“À, may quá. Thế hai người ở đó luôn sao?”
“Vâng, chúng tôi là người làng Hạ.”
“Vậy chắc các cậu biết chợ Đông ở đâu nhỉ?” Phi cười, nụ cười hiền hòa trong dáng vẻ thư sinh khiến người ta không thể từ chối.
“Cứ đi như tôi chỉ, lên một đoạn là các anh sẽ thấy chợ thôi.”
Vị nhà báo có nốt ruồi lệ cảm ơn rối rít, lúc này lại tiếp tục nói:
“Chúng tôi là bạn của anh Thịnh, thầy anh ấy trước kia mở lớp ở chợ Đông đấy, hai anh có biết không?” Đến tận lúc này, cậu Minh mới chịu lên tiếng: “Chúng tôi biết, thi thoảng tôi có nhờ anh ấy mua giúp vài quyển sách.”
“Thế à? Lần này anh ấy cũng nhờ tôi mang về vài quyển sách đây, không biết có quyển nào là của anh không.”
“Hẳn là có, nhưng anh cứ mang về đưa anh ấy, chừng nào tôi về sẽ tự qua lấy.”
Phi gật đầu, không còn ai nói gì nữa. Sẩm tối, Minh và Hà tiếp tục lên đường, Phi và Luân theo chỉ dẫn của thằng Hà đi đến làng Hạ. Do trời đã tối, hai người bọn họ không tìm thấy xe kéo, đành đi bộ một đoạn. Trên đường đi, Phi luôn chú ý quan sát xung quanh. Thấy những con người gầy xác xơ như những bộ xương khô biết di chuyển, thấy đồng lúa bị tàn phá, thấy khung cảnh làng quê vốn nên yên bình bị phủ lên sắc màu u ám, nặng nề, anh không khỏi nhíu mày.
Trong khi ấy, Luân - cậu thiếu gia chưa từng đụng tay vào bất cứ việc gì lại bận quan sát anh:
“Anh nhìn gì vậy Phi?”
“Hả, à, tôi chỉ nhìn loanh quanh thôi.” Tiếng gọi kéo anh khỏi dòng suy nghĩ, vội đáp lại. Cậu trai bên cạnh anh không nói gì nữa, yên lặng đến mức Phi thấy lạ lẫm, “Cậu không có gì muốn hỏi tôi à?”
“Nếu hỏi thì anh sẽ trả lời à?” Luân liếc anh một cái. Đỏng đảnh đến mức anh phải bật cười: “Không biết chừng đấy.”
“Anh thật là… hết nói nổi. Còn dám bỏ tôi lại để đi một mình nữa.”
“Tôi không muốn liên lụy cậu thôi. Dù sao thân phận của cậu cũng có chút nhạy cảm.”
Những lời đó khiến Luân có vẻ không vui, dẫu vậy vẫn rất thành thật nhoài người, cầm lấy vali của Phi, miệng chưa thôi càu nhàu:
“Cái miệng này, không nói được lời nào tôi ưng ý hết. Sau này có đi đâu cũng nhớ dắt tôi đi nhé, tôi biết anh không muốn liên lụy đến người khác. Nhưng tôi không phải người khác đâu, tôi là bạn của anh đấy.”
Đáp lại anh là một nụ cười nhẹ, dịu dàng và đẹp đẽ. Nụ cười khiến anh yêu say đắm, cũng khiến anh phải nếm đủ cay đắng trên đời. Luân vẫn còn giận dỗi, làu bàu:
“Đừng có tưởng cứ cười như thế thì tôi sẽ tha thứ cho anh nhé!”
Phi vẫn không đáp gì, cong mắt nhìn anh. Quả nhiên, Luân cuối cùng vẫn phải chịu thua, thầm trách mình không có chút xíu định lực nào cả.
Phía bên này, thằng Hà và cậu Minh cũng đã tìm được chỗ trọ. Một người dân tốt bụng đã cho họ ngủ nhờ. Tất nhiên, hai người cũng không định nhờ vả suông, lúc chủ nhà chấp nhận cho hai người ở lại, cậu Minh đã nhanh hơn một bước dúi vào tay chủ nhà vài đồng bạc. Người ấy ban đầu còn chối đây đẩy, nhưng sau vài lần từ chối không có kết quả thì cũng chịu nhận. Đổi lại được họ nhiệt tình mời cơm nước. Nhưng vì đã ăn rồi, hai người chỉ xin chỗ ngủ chứ không ngồi vào bàn ăn.




Bình luận
Chưa có bình luận