Cả bà và cậu Minh đều ăn ý không nhắc tới chuyện thư từ nữa, cậu còn cẩn thận nhắc thằng Hà kín miệng, dù là ai đi chăng nữa cũng không được hé răng nửa lời. Chỉ sợ lão lý trưởng sinh nghi thì lại rắc rối.
Không rõ có phải vì buổi trưa gặp cô Mị hay không, tối đó cậu Minh lại nằm mộng. Lần này, cậu không còn thấy khung cảnh máu me kinh khủng như trước nữa, thứ duy nhất cậu thấy là một khoảng không đen kịt. Ban đầu, không gian tĩnh mịch đến mức khiến cậu nổi gai ốc. Song chỉ một lát sau, tiếng khóc vang lên. Tiếng khóc nức nở, vừa cầu xin vừa xin lỗi khiến cậu hoang mang, vô thức tìm kiếm nguồn gốc tiếng khóc ấy. Nhưng mặc cho cậu tìm mãi tìm mãi, vẫn chẳng có ai xuất hiện, chỉ có tiếng khóc là ngày một rõ ràng:
“Đừng mà, đừng mà, đừng đánh nữa! Con xin thầy! Con xin thầy!”
“Đừng!” Giọng bé gái đột ngột dừng lại. Rồi lại vang lên, không còn tiếng gào thét, chỉ còn những tiếng cầu xin yếu ớt, tựa hồ đã chết lặng. Nước mắt tuôn dài trên gò má trắng bệch, như nước đổ ra từ trong thác.
“Xin lỗi, Minh à, xin lỗi… Xin lỗi.”
Đến cuối cùng, cậu vẫn không nhìn rõ khuôn mặt người con gái ấy.
“Hộc.” Sực tỉnh từ cơn ác mộng, cậu Minh ngồi bật dậy, thở gấp. Mồ hôi túa ra khắp cơ thể, thấm ướt vai áo mỏng manh. Lạnh buốt. Tiếng thở hổn hển dồn dập vang lên trong căn phòng tĩnh lặng, được một lúc thì dần bình ổn trở lại rồi tắt hẳn, chỉ còn những âm thanh khe khẽ, đều đều. Bên ngoài, trời vẫn tối đen như mực, vầng trăng non cô độc đứng giữa bầu trời.
Đêm dài tịch mịch.
Người đàn ông loạng choạng rời khỏi giường, đôi bàn chân dẫm lên nền nhà lạnh buốt. Hai tay cậu quờ quạng tìm kiếm chiếc đèn dầu, vô tình chạm phải chiếc đĩa sứ trên tủ giáp tường, làm nó rơi xuống vỡ toang. Tiếng vỡ trong đêm tối như được phóng đại, đâm vào màng nhĩ, khiến người đang mơ màng giật nảy mình. Sau một thoáng thất hồn lạc phách, cậu chậm rãi mở đèn. Không biết nghĩ gì mà lại cúi xuống nhặt mảnh vỡ, hai mắt trống rỗng nhìn bàn tay đang cầm mảnh sành nắm chặt lại. Mảnh sành sắc nhọn cắm vào da thịt, máu từ lòng bàn tay chảy xuống nền nhà, hòa cùng đêm tối, tỏa ra một mùi tanh nhạt, theo hơi lạnh xộc vào mũi. Khi này, tâm trí cậu mới tỉnh táo đôi chút.
Trời vừa tờ mờ sáng, thằng Hà đã dậy vệ sinh cho tỉnh táo. Ban đầu nó định ra ngoài quét sân một lát mới bưng nước cho cậu rửa mặt sau. Nhưng khi ra ngoài thấy cửa buồng cậu mở toang, tim nó khẽ đánh “thịch” một cái. Linh tính mách bảo thế nào, nó lại đổi hướng đi vào trong xem, tay còn bưng một chậu nước.
“Sao nay cậu dậy sớm thế?” Nó đặt chậu xuống ghế, ngẩng đầu hỏi cậu. Lúc bấy giờ, cậu Minh mới tắt ngọn đèn dầu, hờ hững đáp: “Tối qua tao không ngủ được.” Thằng Hà nhìn cậu, hốt hoảng khi thấy bàn tay trái quấn vải. Rõ ràng hôm qua cậu vẫn còn lành lặn, sao hôm nay lại có vết thương rồi? Nhưng vừa nghe những lời cậu nói, nó hình như đã lờ mờ đoán ra gì đó.
“Cậu lại gặp ác mộng ạ?” Bàn tay đang đóng sách của cậu Minh hơi khựng lại, ngẩng đầu nhìn nó đầy nghi ngờ: “Sao mày biết?”
“Dạ thì… Lần trước cậu ốm cũng gặp ác mộng. Nửa đêm con tình cờ nghe thấy tiếng cậu hét nên mới phát hiện ra cậu ốm đấy ạ. Nhưng mà lần này sao cậu lại bị thương thế à?”
“Tao làm vỡ cái đĩa cổ, lúc nhặt lên lỡ làm đứt tay thôi.” Cậu nói dối không chớp mắt, vẻ mặt như đang kể chuyện của người khác. Thằng Hà thấy ngờ ngợ, nhưng cũng không gặng hỏi mà đổi chủ đề: “Thế để con gọi thầy lang cho cậu nhé?”
“Không cần đâu.”
“Thế để con băng lại cho cậu vậy.” Còn chưa đợi cậu trả lời, nó đã nhấc tay cậu lên, tháo miếng vải băng bó như thể đắp tạm kia ra, dùng chính miếng vải đó để lau đi phần máu nhoe nhoét, lẩm bẩm, “Vết thương sâu quá.” Lúc nhìn thấy miệng vết thương, trong đầu nó còn thoáng nghĩ bàn tay đẹp như thế, để lại sẹo thì xấu lắm. Thằng Hà không cao lắm, lúc nó đứng cùng lắm hơn cậu đang ngồi già nửa thước, dĩ nhiên là nghe thấy hết những lời nó nói. Quả nhiên là dạo này cậu đối tốt với nó quá, đâm ra nó không còn biết sợ là gì nữa rồi.
“Hay là cứ mời thầy lang đi cậu, vết thương đến bây giờ vẫn còn rỉ máu mà cứ chủ quan thì nguy lắm.”
Đấy! Thấy chưa? Giờ thì không có chuyện nói một lần là nó nghe nữa rồi!
“Để dọn sách xong tao gọi.” Cậu Minh thở dài, ngoài mặt tỏ vẻ phiền phức nhưng trong lòng lại không khó chịu chút nào. Thậm chí là còn thấy ấm áp lạ lùng. Nhất là khi nó tỏ ra mừng rỡ, vội vàng dọn hết đồ đạc trên bàn để cậu chóng mời thầy.
“Hay là cậu nằm xuống nghỉ một lát, đợi con gọi thầy lang về.” Trông cậu có vẻ mệt mỏi, nó lại bảo.
Cậu Minh nghe thế thì hơi nhếch môi cười, nhưng cả đêm thức trắng khiến đầu cậu hơi nhức, nụ cười cũng có phần mệt mỏi. Cảm thấy mình cười quá gượng ép, cậu hạ khóe môi, thấp giọng:
“Không cần đâu. Có nằm cũng không ngủ được.”
Vẻ mặt buông xuôi làm lòng nó hơi nhoi nhói, vừa xếp sách vừa nói:
“Hồi xưa u con cũng hay mất ngủ lắm, nhưng sau này được sư thầy trên mách cho cách chữa thì khỏi. Hay là cậu cũng thử xem sao?”
“Sư thầy nào cơ?” Cậu Minh tiện miệng hỏi, thật lòng không có ý định thử. Mấy việc như cầu bình an gì đó, bà Vân cũng đã thử nhiều lần rồi. Đến cùng vẫn chẳng có tác dụng gì.
“Ở chỗ sư thầy đã nuôi con và cái Thanh lớn.”
“Thế à.” Vốn không mấy mặn mà, cậu cũng chẳng hỏi sâu hơn nữa. Nhưng ánh mắt muốn nói lại thôi của nó cứ đâm thẳng vào lòng cậu, làm cái người miệng cứng lòng mềm ấy phải hỏi khẽ, “Sao thế?”
“Dạ, cũng không có gì đâu ạ.”
“Không có gì mà còn nhìn tao như thế? Mày nói đi xem nào.”
“Dạ, con định xin cậu nếu có muốn thử lên chùa cầu phúc thì cho con theo dẫn đường. Con muốn thắp cho thầy u nén hương. Nhưng mà nếu cậu không đi thì thôi ạ, để dịp khác thuận tiện thì con sẽ đi.”
Cậu Minh chớp mắt, suy nghĩ một lát. Tự nhiên thấy thử thêm một lần nữa cũng không mất gì. Tất nhiên, đấy là cậu dối lòng thế, chứ rõ là cậu chỉ muốn thằng Hà được đến thắp cho cha mẹ nó nén nhang.
“Thế thì đi.”
“Dạ? Thật không cậu?” Hai con mắt thằng bé ngay lập tức phát sáng, sướng rơn, cảm tưởng như nếu không có cậu ở đây, nó sẽ chạy một vòng quanh phòng rồi reo lên vui sướng như một đứa trẻ.
“Ừ. Ra bảo với bà đi, ngày mai rồi mình đi.”
Thằng Hà ngoan ngoãn quay người chạy đi ngay, nhưng chưa được mấy bước đã bị cậu gọi lại:
“À, từ từ để tao tự nói với bà cũng được.” Tự nhiên cậu Minh nhớ đến chuyện hôm trước, nhận ra đây là một cơ hội tốt để làm việc cậu muốn. Chỉ cần nói với bên ngoài rằng cậu đi xin thuốc chữa bệnh trên chùa, dăm bữa nửa tháng mới về là được. Nhân cơ hội đó, cậu sẽ lên thành phố một chuyến. Cũng chẳng ai biết được. Nghĩ thế, cậu Minh chạy qua thưa chuyện với bà ngay. Bà Vân thấy con muốn đi như vậy thì cũng không lỡ ngăn cản, vả lại đã có lý do che mắt thiên hạ thì bà cũng chẳng cần đắn đo làm gì nữa. Chỉ chờ có thế, cậu Minh dặn dò thằng Hà chuẩn bị đồ đạc, sáng hôm sau lên đường.
Rời khỏi căn nhà nhỏ, rảo bước trên con đường đất lầy lội, bẩn thỉu sau cơn mưa rào, cậu Minh lúc này mới nhớ ra mà hỏi cho có lệ:
“Quê mày ở đâu?”
Thằng Hà nhìn cậu, gãi gãi đầu một lúc rồi mới nói:
“Xa lắm cậu, phải băng qua một cánh rừng mới tới nơi.” Thật ra chính nó cũng chẳng biết nơi ấy là nơi nào. Thứ duy nhất nó biết là nơi ấy từng chứng kiến nó khóc, nó cười, cũng đã ôm lấy thầy u nó khi họ nằm xuống, lẫn trong hàng trăm con người chôn cùng một cái mộ tập thể chờ nó về.
“Rốt cuộc là chỗ nào mà lại phải đi qua cả rừng vậy?” Cậu Minh nhíu mày.
“Hừm, con cũng không biết tên nữa. Chỗ đó là nơi những dân làng chạy trốn tạm dừng chân, nhưng họ đã chết trước cả khi kịp đặt tên cho nơi đó.” Trông về phía xa xăm, ánh mắt nó hiện lên chút mờ mịt và đau xót. Cậu Minh nghe thế thì cũng không hỏi nữa, tiếp tục đi, đến cây đa đầu làng thì nghỉ một chút.
“Nghỉ một lát đã, uống chén nước rồi đi tiếp.” Hai người ngồi dưới bóng râm, gọi hai chén nước chè ấm. Chè ở đây đặc biệt thơm, pha đặc vừa phải, không quá đắng mà hậu vị lại ngọt nhẹ, cực kỳ hợp cái miệng kén chọn của cậu Minh.



Bình luận
Chưa có bình luận