Vạt áo



Lúc Hà quay về thì cô Mị đã rời đi, chỉ còn mình cậu Minh đứng dưới gốc cây, trầm ngâm nghĩ ngợi. Thấy cậu cứ thất thần nhìn xuống mắt nước trong veo, nó thuận miệng bảo:


“Thời tiết đẹp ha cậu.”


“...”


Cậu Minh không đáp, nhìn mặt trời chói chang rồi lại nhìn nó, vẻ mặt rất khó tả. Cái nhìn đó của cậu khiến nó vừa ngại vừa ngượng, đã thế còn bị cậu tặng thêm một tiếng thở dài.


“Mày làm gì làm đi.” Nói rồi, cậu lại ngồi xuống võng. Thằng Hà cũng chọn một chỗ râm, hì hục đục tre làm sáo. Hai người mỗi người một việc, không ai bảo ai mà cứ lẳng lặng như thế hết cả nửa canh giờ.


Thấy thằng Hà lọ mọ mãi chưa xong, cậu Minh hiếu kỳ nên cũng ngó đầu vào xem thử. Khi nhìn thấy chiếc sáo bằng tre được buộc chặt lên con diều, cậu Minh khẽ hỏi:


“Làm diều sáo đấy à?”


“Dạ vâng.” Thằng Hà đáp mà đầu chẳng ngẩng lên, cứ chăm chú nhìn vào con diều, hai tay nó siết chặt sợi dây, buộc cái sáo tự chế lên thân diều. Đâu vào đấy rồi nó mới hớn hở cầm diều lên khoe với cậu, hệt như một đứa trẻ con chờ khen ngợi:


“Con xong rồi nè cậu, cậu thấy có đẹp không?”


“Xấu quá.” Cậu Minh nhíu mày, ghét bỏ. 


“...” Câu trả lời thẳng thắn đến phũ phàng làm nó không kịp phòng bị, người đờ ra trong giây lát. Mặc dù sáo nó buộc trông xiêu xiêu vẹo vẹo, lỗ đục hai đầu cũng không đều cho lắm, nhưng tổng quan thì vẫn khá ổn, làm gì đến nỗi nào mà cậu phải phũ phàng như vậy…


Nhưng thằng Hà không để trong lòng. Nó biết thừa cái tính độc mồm độc miệng của cậu nên vui vẻ tự động viên mình:


“Không sao, cậu không bắt vứt đi là quá tốt rồi.” 


Nghĩ thế, nó lại vui vẻ cầm diều ra khoảng đất trống, bắt đầu chạy lấy đà. Lần đầu tiên được cầm con diều tốt thế này trên tay, thằng Hà rất vui vẻ, nó vui đến mức quên để ý dưới chân, cứ mải nhìn lên trời, chẳng hề hay biết mình đã chạy đến mép ao từ bao giờ.


“Này.”


Ngay khi nó sắp trượt chân ngã xuống, một lực mạnh giật ngược người nó về phía sau, khuôn mặt cau có của cậu Minh hiện ra trong tầm mắt.


“Không biết nhìn xuống dưới à?” Cậu Minh khó chịu giữ chặt áo nó, nhanh chóng kéo nó ra khỏi vùng nguy hiểm. Lúc bấy giờ, thằng bé vẫn còn ngơ ngác, tròn mặt nhìn cậu. “Có biết dưới này nhiều đá nhọn lắm không?”


Rõ ràng trông cậu có vẻ mất kiên nhẫn lắm, nhưng thế quái nào nó lại nghe ra ý quan tâm sau những lời gai góc ấy. Vậy nên đứng trước những lời cằn nhằn khó chịu của cậu, miệng nó rối rít xin lỗi mà lòng lại vui vui đến lạ, trông vẻ mặt chẳng có gì là tổn thương. Cậu Minh nhìn nó như nhìn một đứa ngốc, làu bàu:


“Cười cái gì không biết.”


Và thế là, vì lo cho sự an toàn của đứa ngốc không biết trên dưới trước sau này, cậu Minh bắt nó phải nhìn đường cẩn thận trong lúc chạy. Tất nhiên thằng Hà không dám cãi lời, nhưng chỉ được một lúc là đâu vẫn đóng đấy. Cậu vẫn không yên tâm về nó, đứng dưới gốc cây như một bức tượng, chắp tay ra sau lưng nhìn nó thả diều.


Dưới ánh nắng mơn man dịu dàng, bóng dáng nhỏ bé của nó như phát sáng, rực rỡ và chói mắt. Mấy cơn gió nhẹ nhàng trêu đùa mặt nước phẳng lặng, vẽ ra những gợn sóng li ti. Trong khung cảnh tràn ngập ánh nắng tuyệt đẹp ấy, ánh mắt cậu không rời khỏi nó dù chỉ là một giây. Hai người quanh quẩn ở đấy rất lâu. Một người thì vui vẻ điều chỉnh dây diều, một người nhàn nhã ngồi trên võng, vừa đọc sách vừa để ý người kia. Những tia nắng tinh nghịch xuyên qua tán lá, khiến khung cảnh hai người hòa hợp đến lạ. 


Cậu Minh có vẻ không tận hưởng những tia nắng ban trưa cho lắm, cáu kỉnh dùng sách che đi ánh nắng. Thấy thế, thằng Hà hỏi:


“Nắng lắm hả cậu?”


“Ừ.” Cách cậu nhăn mặt như thể đang minh họa cho lời mình nói.


“Thế sao cậu không vào trong ạ?”


“Không thích.” Cậu đáp gọn lỏn, cọc cằn. Nó nghe thế thì cười tủm tỉm, biết thừa cậu lo cho mình nhưng vẫn vặn hỏi:


“Thế sao cậu lại kéo vạt áo con?”


Câu hỏi của nó có vẻ khiến cậu không hài lòng, bực bội kéo quyển sách che mặt xuống:


“Sao? Bày đặt ghét bỏ à? Tao làm thế là vì muốn tốt cho mày đấy!”


“Tốt cho con á?”

“Chứ gì nữa, hay là muốn trượt chân ngã lộn cổ xuống ao cho bầm dập luôn?”


Biết thừa cậu đang dọa, nó quay mặt đi, âm thầm bĩu môi trước những lời cậu nói, nhưng thật lòng thì nó không thấy khó chịu chút nào hết. 


“Dạ không.”


“Biết thế là tốt, nhanh lên mà còn vào nhà. Nắng nôi mà cứ chạy nhông nhông ngoài này làm gì không biết.”


Lúc trở vào, hai người thấy bà Vân đã ngồi sẵn trong nhà khách, thong thả nhấp từng ngụm trà. Cái Thanh đứng bên cạnh, phe phẩy quạt cho bà. Nhìn thấy cậu, bà hỏi:


“Hai đứa làm gì ngoài đấy mà lâu thế?”


“Con đọc sách thôi. U có gì muốn dặn dò chăng?” Cậu Minh cũng ngồi xuống.


“À, u có chuyện hỏi con đây.” Bà Vân vừa quay sang nhìn, cái Thanh ngay lập tức đặt quạt xuống, vòng ra sau lưng bà kéo thằng Hà đi. Đột nhiên bị kéo đi như thế, nó ngơ ngác, không nhịn được hỏi. “Sao vậy Thanh?”


“Bà với cậu có chuyện riêng, chúng mình cứ lánh đi, lát bà gọi lại vào.” Nó đáp, rồi lại kéo thằng bé ra ngoài quét sân.


Bên trong nhà khách, bầu không khí xung quanh cậu Minh và bà Vân có vẻ nghiêm trọng. Nhìn cậu con trai đang lẳng lặng rót nước chè, bà hỏi:


“Vừa nãy cái Mị tới gặp con à?”


“Vâng, u thấy rồi ạ?” Cậu Minh chống hai tay lên gối, ngoài mặt không bộc lộ gì nhiều.


“Ừ, hai đứa nói chuyện gì vậy?” Với nét mặt lo lắng, bà khẽ hỏi.


“Cũng không có gì đâu, cô ấy chỉ hỏi thăm xem con có khỏe hay không thôi.”


Nghe thế, bà Vân thở phào. Nhìn lên đứa con trai trước mặt, bà phải mất một lúc mới sắp xếp được từ ngữ:


“U biết chuyện trước kia không phải lỗi của cái Mị, cũng biết nói những lời này chẳng khác nào giận cá chém thớt.” Bà chau mày, trong óc thoáng qua những hình ảnh xưa cũ. Về cái ngày mà chỉ toàn máu và nước mặt ấy, “Nhưng tốt nhất là con vẫn nên tránh xa, nó có tốt đến mấy thì thầy nó cũng từng hãm hại nhà mình không ít lần.”


“Vâng, con biết rồi u.” 


Thấy cậu có vẻ bình thản, lòng bà nhẹ nhõm hẳn, chuyển sang chuyện khác.


“Mà mai con có ra chợ không? Có thì tìm một người đi ở mùa* cho u nhé. Sắp đến vụ Xuân rồi, không tìm sớm thì không xong. À, mua lấy một con mèo nữa, không có mèo thì đám chuột tung hoành trong nhà mất.”


*: người nuôi để làm ruộng.


“Người lần trước đâu rồi?”


“Đi rồi, hôm trước u đến tìm mà không thấy đâu cả. Không biết có bị chúng nó phát hiện không.” Bà Vân thở dài, não nề, cậu Minh ngồi đối diện cũng bị ảnh hưởng ít nhiều, ánh mắt thoáng chút lo lắng. Cậu thở dài, trấn an:


“Họ hành động kín kẽ lắm, u đừng lo.”

502

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bình luận

Chưa có bình luận
Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout