“Thằng nhóc này chăm chỉ thật đấy, trong mơ mà còn bắt mình dạy học.” Cậu thầm cảm thán trong lòng, bất giác bật cười ngớ ngẩn.
“Có chuyện gì vui lắm hả cậu?” Tay thằng Hà cầm khăn, dùng sức vắt sạch nước, thấy cậu tự dưng cười tủm tỉm thì tò mò. Cũng không biết mặt trời mọc ở hướng nào, hôm nay cách cậu nói chuyện ôn hòa đến lạ:
“Không có gì, mơ thấy một con cún đòi chữ thôi.”
Câu nói bâng quơ của cậu làm nó ngẩn ra, gãi đầu gãi tai một cách ngốc nghếch. Người kia cũng chẳng cần nó hiểu, không giải thích gì thêm mà giục nó đưa khăn mặt cho mình rồi tự lau luôn.
“Bảo với bà trưa nay tao ra ăn cơm cùng, không ăn trong phòng nữa.”
“Dạ vâng ạ.”
Trưa hôm đó, cậu Minh ăn cơm xong thì về phòng, trước khi đi còn dặn dò nó không cần theo vào, để cậu một mình trong phòng.
Thời tiết đầu hè oi bức, những tia nắng vàng ruộm len lỏi qua từng khe hở, càng làm cậu thêm bức bối không sao ngủ được. Trằn trọc lật người hết lần này đến lần khác mà người vẫn tỉnh như sáo, cậu Minh quyết định ra ngoài hiên nhà hóng gió cho mát. Đứng ở hiên nhà, những cơn gió nhẹ nhàng lũ lượt tới thăm, thổi tung những sợi tóc lòa xòa trên trán người đàn ông. Phóng mắt ra xa, vườn tược với những hàng cây xanh hiện ra trong tầm mắt, nào chuối nào ổi, nổi bật nhất là hai gốc cau to đã ngự ở nơi ấy mấy chục năm, từ thời ông Nghị còn trẻ đến bây giờ vẫn còn. Bên cạnh vườn cây là một cái ao nhỏ, giữa vườn cây và ao nước có một khoảng đất hẹp dài, là chỗ chơi đùa cho sấp nhỏ.
Những cơn gió mang theo hơi ấm sượt qua mặt, khiến tâm trạng cậu Minh tốt hơn nhiều. Đúng lúc ấy, ánh mắt cậu bị thu hút bởi bóng dáng nhỏ bé đang trèo cây. Cậu nheo mắt nhìn, phải mất một lúc lâu mới nhận ra người trên đó là thằng Hà.
“Nó làm cái gì vậy?” Đầu mày cậu nhíu chặt, mắt dán chặt vào thân thể đang chuyển động ấy.
Thấy thằng Hà ngày càng trèo lên cao hơn, hai chân quặp chặt lấy thân cây cau đầy rong rêu. Thi thoảng, lòng bàn chân giẫm phải rong rêu trượt khỏi thân cây, chới với giữa không trung. Tim cậu giật thót, hớt ha hớt hải chạy tới dưới gốc cây nó trèo, ngước mắt nhìn lên. Đến tận lúc ấy, thằng bé vẫn chưa phát giác ra điều kỳ lạ, cứ mải mê trèo lên trên. Nhìn nó ngày càng trèo cao, cậu Minh cau có. Mấy lần tính gọi mà sợ nó sảy chân ngã xuống nên chỉ dám đứng bên dưới nhìn lên, vẻ lo lắng in hằn trên khuôn mặt trắng trẻo.
Loay hoay mất một lúc lâu, tay thằng bé mới chạm được vào con diều đang mắc trên cây, khóe môi bất giác cong lên, reo lên vì vui sướng:
“Lấy được rồi, tốt quá.”
Nó cười tươi rói, ngờ nghệch và hồn nhiên như một đứa trẻ. Khoảnh khắc nó cúi đầu, để lộ nụ cười ấy, cậu Minh thoáng ngẩn người, tròng mắt hơi giãn ra vì kinh ngạc. Nụ cười đẹp như trong mộng, không có sợ hãi càng chẳng có e dè, hồn nhiên không tạp chất. Ngơ ngác như thế hồi lâu, cậu Minh chẳng hề hay biết thằng Hà đã tuột xuống từ bao giờ, trong tay nó vẫn giữ khư khư con diều, nghĩ mình sai nên có vẻ sợ sệt:
“Cậu Minh, cậu có chuyện gì cần sai bảo con ạ?” Nó nói một cách rè rặt.
“Không có gì đâu.”
Cậu Minh nhìn vào con diều sặc sỡ sắc màu trong tay nó, lòng thầm nghĩ:
“Hóa ra nó trèo lên cây vì cái này.”
“Con diều này là của ai vậy?”
“Dạ? Của cậu Thông ạ, mắc ở đây mấy hôm rồi mà không thấy cậu ấy đến lấy nên con tính đem trả cho cậu ấy.”
“Ai cơ? Vứt đi ngay!” Ngay khi nghe những lời ấy, ánh mắt cậu thoáng qua vẻ lo lắng.
“Dạ nhưng mà…” Thằng Hà không hiểu tại sao tự nhiên cậu Minh lại nói như thế, lúc cậu vươn tay tới lấy con diều thì chưa buông ngay. Đúng lúc ấy, một âm thanh non nớt nhưng cực kỳ chói tai chen vào giữa hai người:
“Này, thằng trộm cắp! Trả diều cho tao.”
Phía xa xa, một thằng nhóc tầm chín mười tuổi chạy lại, ánh mắt nó nhìn thằng Hà hiện rõ vẻ bực dọc và cáu kỉnh khi đồ chơi bị người khác chạm vào, mặc dù món đồ chơi ấy đã bị nó mặc kệ từ rất lâu. Tiếng la lối của nó làm cậu Minh hơi nhíu mày, đưa ánh mắt không mấy thiện cảm liếc nhìn nó.
“Cậu Thông, con cũng định đem trả cho cậu đây.” Thấy thằng bé, Hà mừng ra mặt, hẳn là nó chưa nghĩ tới trường hợp xấu nhất có thể xảy ra. Nhưng cậu Minh thì đã quá rõ, nên khi nghe thấy đứa trẻ hét lên cũng không lấy làm lạ.
“Mày dám lấy diều của tao, tao sẽ bảo cậu mợ đánh chết mày!”
Mặt thằng Hà tái mét, không giấu nổi vẻ hoang mang, càng không hiểu tại sao đứa trẻ cứ liên tục la hét buộc tội mình ăn cắp. Sau lưng thằng nhóc, một người đàn bà mặc áo tứ thân đẹp đẽ, miệng nhóp nhép nhai trầu đang đi tới. Nhìn khuôn mặt vênh váo kia, cậu lờ mờ đoán được mục đích bà ta đến đây làm gì. Hẳn là tới làm chỗ dựa cho thằng con tác quai tác quái. Nghĩ thế, cậu vô thức bước lên vài bước, che chắn thằng Hà phía sau lưng.
Sau khi nhìn rõ người trước mặt là ai, bước chân người đàn bà hơi khựng lại, mặt biến sắc. Bà ta vội vàng chạy tới bên thằng con trai, giữ vai nó lại trước khi nó mắng chửi cả cậu, vẻ mặt cực kỳ mất tự nhiên nói lời chào rồi quay qua thằng con trai:
“Cái thằng này không biết phép tắc gì cả, mau chào cậu Minh đi!” Ánh mắt bà ta hướng về phía cậu, mặc dù miệng vẫn đang nói chuyện với đứa con trai. Cậu Minh đã quá quen với sự thăm dò trong mắt người khác, cực kỳ bình tĩnh đối diện với hai người.
“Chào bà ba.” Những lúc như thế, cậu lại thản nhiên mỉm cười, vờ vịt, cả nể. Cậu út nhà cụ Lý có vẻ vẫn chưa hiểu chuyện, không những không vâng lời mà còn giãy dụa muốn thoát ra, đến khi bị bà ba ấn đầu mới miễn cưỡng chào. Nhìn khuôn mặt ấm ức của Thông, cậu Minh cười nhạt:
“Hai người tìm gì vậy? Có cần tôi tìm giúp không?”
“À không, chúng tôi có tìm gì đâu, chỉ là…” Còn chưa kịp viện cớ, đứa con của bà Kiều đã chỉ thẳng vào con diều trong tay thằng Hà, “Tôi lấy diều, cái diều này là của tôi.”
Cậu Minh lại cười, nhìn từ trên xuống khiến đôi mắt cậu trông như đang híp lại:
“Nhưng tôi thấy cái diều này mắc ở đây hai hôm rồi, không thấy cậu Thông tới lấy. Hẳn là có nhầm lẫn gì đó, bà ba nhỉ?” Ánh mắt cậu chuyển từ đứa trẻ sang người đàn bà, giọng không đổi. Mặc dù không nói, nhưng cái nhìn của cậu dường như đang nhắc nhở bà Kiều nên dạy dỗ lại con mình.
“Vâng, là do cậu Thông nhầm lẫn. Mong cậu bỏ qua cho.” Dứt lời, bà Kiều liền ấn đầu cậu Thông xuống, vừa cười gượng gạo vừa kéo đứa trẻ đi, “Hôm khác lại sang hầu chuyện cậu vậy. Ông đồ đang ở nhà chờ rồi, không làm phiền cậu nữa.”
“Vâng, chào bà.”
Dưới sự can thiệp của cậu Minh, không có cuộc sỉ vả một chiều nào diễn ra. Thay vào đó còn nhận được lời xin lỗi của hai người họ, mặc dù không phải dành cho người bị chửi oan là nó. Nhưng thằng Hà cũng không dám đòi hỏi nhiều, dù sao cứ không bị đánh là tốt lắm rồi.
Bóng hai người nọ vừa khuất sau lùm cây, khuôn mặt cậu Minh ngay lập tức lộ ra vẻ ghét bỏ, ghê tởm. Cậu ném phịch con diều cũ xuống đất, quay phắt lại nói với nó:
“Biết là của nó mà mày cũng dám sờ vào, mày chán sống rồi à? Đem đốt ngay cho tao! Còn để tao phải nhìn mặt người nào trong cái nhà ấy nữa thì mày no đòn!”
Đứng trước cơn giận và lời cảnh cáo của cậu, thằng bé bàng hoàng, vội cúi thấp đầu, ấp úng đáp:
“Dạ… dạ con… con xin lỗi cậu.”
“Hừ, ngu ngốc. Không ai dạy mày không được sửa dép ngoài ruộng dưa à?” Cậu vẫn còn một bụng lửa giận muốn xả ra ngoài, không tiếc lời nặng nhẹ. Khí thế dữ dội làm nó cúi thấp đầu, tay siết chặt vạt áo, tai đỏ lên vì thẹn:
“Con… con không biết. Con xin lỗi, con xin lỗi cậu.”
“Hừ.” Thấy nó chỉ biết cúi đầu xin lỗi, cậu cũng chẳng buồn mắng nữa, phất tay quay vào trong nhà. Còn một mình thằng Hà ở lại, buồn bã sờ sờ tai rồi lại lầm lũi đốt con diều.
Cậu Minh quay trở vào buồng, muốn dập tắt cơn giận bằng cách đọc vài cuốn sách. Cách này luôn luôn hiệu quả, hẳn là vì khi người ta đắm chìm vào con chữ, những tạp chất vấy bẩn tâm trí sẽ không có cơ hội quấy nhiễu nữa. Mà chỉ khi bình tĩnh lại, đầu óc mới thông suốt, mới phân biệt được đâu là đúng đâu là sai. Và rõ ràng, việc thằng Hà chẳng làm gì sai nhưng cuối cùng vẫn là người chịu trận không hề đúng. Một cảm giác bứt rứt ngay lập tức choán lấy tâm trí cậu, thôi thúc cậu đứng dậy. Trong vườn, khói trắng bốc lên mù mịt, bóng dáng nhỏ thó lúc ẩn lúc hiện sau làn khói. Thấy nó, cậu càng thêm suy nghĩ. Một cảm giác ân hận, tự trách hiện ra trong lòng, thúc giục cậu lưỡng lữ bước từng bước đến bên cạnh nó.
“Này…”
Lúc bấy giờ, thằng Hà đang ngồi bên đám lửa, tiếc nuối nhìn còn diều đang bốc cháy. Nghe tiếng cậu gọi, nó giật mình đứng phắt dậy, giọng hoảng hốt:
“Dạ? Cậu… cậu có gì sai bảo ạ?”
Cậu Minh cũng không biết phải mở lời thế nào. Ngập ngừng một lúc, cậu đột nhiên hỏi:
“Mày thích cái diều đó lắm à?”
“Hả? Dạ, cũng không hẳn ạ, chỉ là con tiếc thôi.” Nghĩ tới những gì mình vừa nói có thể sẽ chọc giận cậu, nó vội bổ sung, “Không phải, con không tiếc, con chỉ…” Không tìm được cái cớ nào hợp lý, thằng Hà đâm ra hoảng loạn, mắt chúi xuống đất đầy sợ sệt.
“Tao không định hỏi tội mày đâu. Xòe tay ra đi.”
Nghe thế, thằng Hà ngoan ngoãn làm theo. Cậu Minh mở những ngón tay đang siết chặt, thả tiền vào lòng bàn tay nó thay cho lời xin lỗi, “Cầm lấy.”
“Dạ? Sao tự nhiên cậu lại cho con tiền ạ?” Nó hốt hoảng, “Con không dám nhận đâu ạ.” Thằng bé toan trả lại, nhưng cậu đã chắp tay sau lưng, dùng giọng điệu không cho phép người khác cự tuyệt:
“Mày cầm lấy, coi như tao thưởng thêm. Công mày làm mực mấy hôm nay đấy, không phải tự dưng mà tao cho đâu.”
Thằng Hà vẫn còn muốn trả lại, nhưng khi thấy cậu Minh trừng mắt nhìn thì ngay lập tức rụt cổ, bối rối. Cuối cùng, nó vẫn cất tiền vào trong túi, lại hỏi cậu có muốn sai bảo gì không.
“Tao mỏi chân, mày lấy ghế ra đây đi.”
“Dạ? Cậu tính ngồi ngoài này ạ?” Thằng Hà tròn mắt, ngây ngô hỏi. Thật ra nó thấy lạ cũng không sai, dẫu sao trước giờ cậu Minh chỉ toàn ru rú trong phòng, nay lại chịu ra ngoài này tắm nắng cũng là chuyện lạ khác thường rồi.
“Ừ.”
“Dạ, cậu đợi con một lát ạ.” Dứt lời, thằng bé chạy vào trong nhà, vừa đi vừa ngân nga yêu đời. Nhìn nó hớn hở như thế làm cậu Minh khó hiểu lắm! Cứ nhìn cái thằng đó nhảy chân sáo vào tận trong nhà. Lúc lấy ghế, tình cờ thế nào nó lại nhìn thấy cái võng gấp gọn một chỗ, bèn mang cả võng cả ghế ra ngoài. Ghế thì để gốc cây còn võng thì mắc giữa hai cây cho cậu Minh nằm. Nó còn không quên vào thư phòng lấy thêm vài quyển sách, để cậu vừa nằm vừa đọc. Xong xuôi tất cả những việc ấy, nó nhìn cậu bằng đôi mắt phát sáng.
“Không còn việc gì nữa rồi, mày muốn đi đâu thì đi đi.”
“Con đi mua đồ làm diều được không cậu?” Chỉ chờ có thế, nó hỏi ngay.
“Tùy.”
“Dạ, con cảm ơn cậu.” Dứt lời, thằng Hà chạy đi ngay, bóng áo nâu khuất dần sau những tán lá. Cứ tưởng đã được yên ổn, cậu Minh cầm lấy một quyển sách, bắt đầu đọc. Những tia nắng mặt trời xuyên qua kẽ lá, yếu ớt chiếu lên gáy sách, tạo thành những đốm sáng màu vàng nhạt điểm xuyết, đẹp đẽ lạ lùng. Chính vào lúc ấy, có tiếng bước chân rất khẽ vang lên bên tai cậu Minh. Cậu nhổm dậy, đưa mắt nhìn về hướng phát ra tiếng động. Trước mặt cậu, bóng dáng thướt tha của một người con gái trong tà áo tứ thân hiện ra. Người đến là cô Mị - con ông Lý, cũng là người phụ nữ mà không ít người cho rằng chỉ có cậu mới xứng đôi vừa lứa.
Nhìn rõ người tới, cậu không khỏi cau mày, nhưng cuối cùng cũng không thể bỏ qua lễ nghĩa mà không chào:
“Chào cô.”
“Chào cậu, cậu Minh.” Giọng cô Mị ngọt như mật, nụ cười duyên dáng trên môi cùng đôi mắt trời sinh đa tình hướng thẳng về phía cậu.



Bình luận
Chưa có bình luận