Tắm rửa



Hà vội vàng bưng chậu nước nóng vào trong, cẩn thận nhúng khăn mặt vào trong chậu nước, vắt khô rồi lau người cho cậu. 


“Mày sợ bụi bẩn trên người tao đau à? Lau như thế da còn chưa kịp ướt chứ sạch sẽ cái nỗi gì?” 


Chưa bao giờ cậu Minh thấy bực bội như thế, nếu không phải cơ thể uể oải, mất sức thì cậu đã giật khăn, tự lau luôn rồi. Mà nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, tất cả là do thằng này rỉ tai u nói gì đó nên bà mới bắt cậu đi chợ cùng nó, thành ra cậu mới ốm đau thế này. Đã thế thì cậu càng phải hành nó, sai hết cái này đến cái khác mới hả giận.


Bị quát, thằng Hà khẽ giật mình, lúng túng ngẩng đầu nhìn lên.


“D-Dạ, con xin lỗi cậu.”


Cậu Minh chẳng buồn đáp lời, nhắm mắt coi nó như không khí. Thấy thế, thằng Hà biết điều ngậm miệng, cẩn thận lau khắp cơ thể cậu. Có lẽ là do quỳ quá gần cậu nên mùi trên cơ thể người đối diện cứ quanh quẩn bên cánh mũi, làm cho nó choáng váng. Lau xong bắp tay cứng rắn, Hà thay nước rồi nâng bàn tay cậu lên, tỉ mẩn lau sạch từng ngón tay. Bất đắc dĩ, nó lại được dịp ngắm nhìn bàn tay ấy. Tay cậu Minh không sần sùi và nhiều vết chai như tay người dân lao động mà khá nhẵn nhụi, tuy nhiên vẫn có chút thô ráp. Lòng bàn tay vừa to vừa dày, gân xanh nổi rõ trên mu bàn tay, phải công nhận là đẹp không tì vết. Đặc biệt hơn nữa là gốc ngón giữa tay trái có một nốt ruồi màu đen nhỏ, nổi bật trên nền da trắng xanh vì bệnh tật.


“Nhìn đủ chưa?” Không biết cậu đã nhìn nó từ bao giờ, chỉ biết là cậu đang nhăn nhó tỏ vẻ khó chịu, hẳn là do nó cứ lau đi lau lại bàn tay ấy mãi.


“Dạ đủ… đủ rồi.” Nhận ra bản thân vừa lỡ lời, thằng Hà rối rít sửa chữa:


“Con… con xin lỗi cậu, con không có ý gì cả.”


“Biết rồi, kỳ lưng đi.”


Cậu Minh xoay người, để cho nó cẩn thận kỳ cọ sau lưng mình, xong xuôi thì đuổi nó ra ngoài để mình tự làm nốt phần còn lại. Đâu vào đấy rồi mới gọi nó dìu về buồng. Ngồi trên tấm phản quý, cậu chợt nhớ ra vẫn còn việc chưa làm. Đó là nhắn người ta mang ít nhựa thông về. 


“Mang giấy mực lại đây.” Lần lữa mãi thì không biết bao giờ mới bắt đầu làm mực được, nên mặc dù vẫn còn hơi mệt, cậu vẫn quyết định viết thư gửi đi.


“Dạ? Để làm gì vậy ạ, cậu vừa mới khỏi ốm…”


Giữa hai chân mày người đàn ông nhăn lại, dường như muốn quát mà chẳng còn sức:


“Bảo mày mang thì mày cứ mang đi. Hỏi nhiều thế để làm gì?” Tính cậu không thích nói nhiều, biện giải dong dài thì càng không. Thành ra đôi lúc, những câu đáp gọn lỏn của cậu khiến người ta cảm thấy cậu cục mịch, cọc cằn, rồi đâm ra sợ sệt.


“Dạ vâng, con biết rồi.”


Nó mang giấy bút tới, mở nắp lọ mực ra cho cậu. Khác với khi luyện chữ, cậu Minh khi này dùng bút sắt chấm mực có đầu ngòi nhọn. Nét chữ viết ra rất mảnh, tròn trịa đẹp đẽ. Thằng Hà trước giờ chỉ biết tới những con chữ nguệch ngoạc trên đất, lần đầu nhìn thấy nét chữ đẹp như thế thì sáng cả mắt, thích thú nhìn cậu viết từng chữ một.


“Chữ cậu đẹp quá.” Thấy cậu dừng bút, nó nói ngay, đôi mắt vẫn còn phát sáng, khóe môi cong cong. Cái dáng vẻ thích thú một cách thái quá của nó làm cậu thấy khó hiểu, vô thức chờ xem nó định xin xỏ gì. Ấy vậy mà nó lại chẳng nói gì tiếp, chỉ chăm chú thưởng thức những con chữ. Bị hớ, cậu Minh mất tự nhiên quay mặt đi, ho khẽ:


“Mang bảo đứa nào mai gửi thư đi.” 


“Cậu nhờ người ta lấy nhựa thông hộ hả cậu?”


“Ừ.”


“Hay để mai con đi luôn cho nhanh.” Mắt nó ngay lập tức sáng lên, có vẻ rất mong chờ.


“Đưa cho đứa khác, mày đi thì tao sai ai?”


Thằng Hà vâng vâng dạ dạ, nhét thư vào túi định bụng xem ngày mai có đứa nào rỗi rãi thì bảo nó gửi giúp. Xong xuôi, nó lại quay vào túc trực bên giường cậu Minh, chờ cơm nước thuốc thang. Bình thường giờ này chuyện cơm nước đã xong xuôi từ lâu, nhưng vì cậu ốm nên mới bị trễ nải như vậy.


“Này, mày với cái Thanh quen nhau từ bao giờ?” Cậu đột ngột lên tiếng.


Nhắc đến chuyện cũ, nó vô thức nhớ về những ngày lang thang ngoài đường, nhớ tới khuôn mặt gầy gò queo quắt của cái Thanh, rồi lại không kìm được nghĩ tới đứa bé gái với ánh mắt lo sợ khiến người ta ám ảnh. 


“Dạ, cũng từ lâu lắm rồi ạ.” Hà không kể chi tiết, chỉ đáp một cách mơ hồ, trên khóe môi là một nụ cười gượng gạo. Thật ra nó không nói dối, quả thực là lâu lắm rồi, tưởng đâu đã là chuyện của kiếp trước. Khoảng thời gian ấy dài đằng đẵng, như không có biên giới. Chỉ toàn đói và nghèo, rét mướt và bệnh tật. Khốn khổ đến mức nhìn đâu cũng thấy màn đêm u tối. Nhưng chúng nó không thể quay lại chùa nữa. Sư thầy ngày một già đi, có móc hết ruột gan cũng không nuôi nổi đám trẻ nheo nhóc. Chúng nó đã lớn, đã đến tuổi gánh vác, hoặc ít nhất cũng phải tự nuôi lấy thân mình. Vậy nên chúng nó đã đi. Đi tìm cho mình, cũng là cho sư thầy, cho các em một lối thoát. Nếu không, bọn chúng nó hay kể cả sư thầy, rồi sẽ chết dần chết mòn.


“Tốt quá nhỉ.” ​​​​​​​

225

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bình luận

Chưa có bình luận
Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout