Bị ốm



Tuy rằng không nhắc đến nữa nhưng trong lòng Hà vẫn không tránh khỏi hiếu kỳ. Nó quay đầu nhìn về chỗ đám người đang bu lại, còn chưa kịp nhìn thấy gì đã bị cậu Minh xòe quạt ra trước mặt, che mất tầm nhìn. Theo phản xạ, Hà đưa mắt nhìn cậu Minh - lúc bấy giờ cũng đang cúi đầu nhìn nó, khuôn mặt nhăn nhó cả lại.


“Đừng nhìn nữa.” 


Cái quạt xếp màu đen sang trọng của cậu gần như dính vào mặt nó, bàn tay to lớn thoang thoảng hương thơm. Nó ngửi thấy mùi thuốc cậu uống, ngửi thấy cả mùi phấn sáp, ngoài ra còn có mùi của đồng cỏ, của núi non, của những tia nắng đầu tiên trong ngày. Hà cũng chẳng biết phải diễn tả cái mùi hương kỳ diệu ấy ra sao, chỉ biết nó thơm đến lạ.


“Đi đi.” Khác với sự cộc cằn ban đầu, giọng cậu Minh dịu xuống, trầm và thấp, nghe như lẫn tiếng thở dài. Nhưng cậu Minh thì có gì phải buồn? Chính câu hỏi ấy khiến nó cố gắng nhìn sâu vào đôi mắt kia thêm một chút, tiếc rằng ngay khi nó làm thế, cậu đã ngoảnh mặt đi. Thằng Hà cũng chẳng tiếp tục đào bới thêm nữa, nó xốc bao mùn cưa, mặc cho những suy nghĩ miên man dấy lên trong đầu. Nó nhớ đến đôi mắt dịu dàng và tràn ngập thương xót của cậu khi khẽ chạm vào đầu bé gái nọ, rồi trong lòng cũng manh nha một suy nghĩ kỳ lạ:


“Phải chăng… cậu cũng không xấu như mình tưởng?” Nó nghĩ, rồi lại lắc đầu nguầy nguậy. “Vết thương trên trán mày còn chưa khỏi mà đã quên đau thèm đòn rồi sao?” Những suy nghĩ ấy khiến nó vô thức lùi lại phía sau, lầm lũi đi sau lưng cậu. Chẳng hề hay biết, bóng lưng trước mắt có bao nhiêu ngổn ngang, vừa khinh bỉ giễu cợt vừa cay đắng thương xót. Khinh bỉ giễu cợt bởi những tên xứng đáng nhận lấy kết quả ấy, cay đắng thương xót bởi những người vô tội cũng thế sự khôn lường đẩy vào vũng đầm lầy không tài nào thoát ra ấy. Và cũng là vì bản thân mình chẳng thể vươn tay mà cứu những người ấy.


Về đến nhà, chẳng ai bảo ai câu gì, một người cứ thế đi thẳng vào phòng, một người ôm theo bao mùn cưa lớn chạy xuống bếp. Tối ấy, thằng Hà như thường lệ đem trà và mực vào phòng cho cậu Minh. Thấy cậu đang ngồi đọc sách, nó biết điều giữ im lặng, nhẹ tay nhẹ chân đặt đồ lên bàn. Tối nay cậu Minh hơi lạ, trông qua thì có vẻ đang chăm chú đọc sách, nhưng thật ra là đang lơ đễnh nghĩ ngợi gì đó, Hà chỉ cần nhìn cách cậu rề rà lật từng trang sách là hiểu.


Nửa canh giờ trôi qua, trà và giấy bút vẫn ở nguyên chỗ cũ, chẳng có gì thay đổi. Chắc cuối cùng cậu không chịu được nữa, nhăn nhó nói với Hà:


“Ra ngoài đi.”


Chỉ chờ có thể, thằng Hà ngay lập tức dọn lại đống giấy bút rồi cẩn thận khép cửa lại trước khi rời đi. Để lại cậu Minh một mình trong phòng với nỗi ưu tư, lo lắng. 


“Rốt cuộc tên đó nhìn vậy là có ý gì?” Cậu Minh sờ chiếc khóa trường mệnh lạnh lẽo trước ngực mình, mân mê theo thói quen. “Chẳng lẽ có gì đó liên quan tới nó?” Hay nói đúng hơn, là liên quan tới cha cậu - người đã chết từ khi cậu mới nứt mắt. Bản tính đa nghi cứ giày xéo bắt cậu tìm cho bằng được câu trả lời cho một câu hỏi không có manh mối, khiến cậu trằn trọc đến canh ba mới chợp mắt được. Nhưng đêm vẫn còn dài, những điều xui xẻo cũng chưa chịu dừng lại ở đó.


Cậu Minh lại mơ thấy ác mộng. Vẫn là cơn ác mộng giày vò cậu suốt bao năm qua, cơn ác mộng về một đứa trẻ chỉ mới mười một người hai tuổi liên tục gào thét đau đớn:


“Cứu… cứu tôi với. Cậu Minh, cứu tôi, cứu tôi với.” Bàn tay đầy máu vươn về phía cậu, quơ quào muốn túm lấy chân. Xung quanh hai người là những ngọn lửa lớn đang ngày càng bốc cháy dữ dội, là những tiếng chửi mắng ồn ào, sắc lẹm, đập vào màng nhĩ khiến cậu hoảng loạn, đau đớn rồi sợ hãi. Cảm giác nghẹt thở khiến toàn thân cậu run rẩy, mềm nhũn.


“Làm ơn… cứu tôi, cứu tôi với.” Tiếng kêu cứu như xé lòng trong không gian sáng rực ánh lửa. Bàn tay người nọ vươn ra nắm chặt lấy cổ chân đang cứng đờ, rồi chậm rãi chảy ra như sáp nến, khuôn mặt đen ngòm của người ấy cũng méo mó một cách đáng ghê sợ. Dưới chân bất ngờ bị giật mạnh, khiến cậu ngã phịch xuống đất. Thân thể dính chặt lấy mặt đất của người kia cứ lê dần, lê dần, chẳng mấy áp sát cậu.


“Cậu Minh, cậu Minh!” 


Bên tai đột nhiên vang lên giọng nói lo lắng của ai đó, cùng với đó là những lần lay mạnh người, kéo cậu ra khỏi cơn ác mộng dai dẳng.


“Cậu Minh, cậu tỉnh rồi!” 


Trước mắt cậu là khuôn mặt mừng rỡ của thằng Hà. 


“Cậu đợi con một lát, để con gọi bà chủ.” Dứt lời, nó đứng phắt dậy, trái tim cậu cũng theo hành động của nó mà dâng lên tận cổ họng. Không hiểu sao cậu Minh lại thấy sợ hãi đến kỳ lạ. Đầu óc cậu trống rỗng, nhưng tay lại vô thức túm chặt cổ tay nó, thì thào. “Đừng đi.” 


“Dạ?” Thằng Hà kinh ngạc, hơi ngẩn người. Một lát sau mới nghĩ ra cậu Minh vừa gặp ác mộng, có lẽ vẫn còn sợ hãi. Nó đành ngồi phịch xuống, tiếp tục dùng khăn mềm lau bớt mồ hôi cho cậu. Nhìn thấy nó ngồi bên cạnh, cậu Minh mới yên tâm khép mắt, chìm vào giấc ngủ. Cơn ác mộng vẫn chưa dừng lại, thi thoảng cậu Minh lại giật mình tỉnh giấc. Nhưng chỉ cần hé mắt ra nhìn thấy bên cạnh có bóng người là lại thiếp đi vì mệt. Trong lúc cậu ngủ, thằng Hà đã gọi được bà chủ và rước thầy lang về thăm khám cho cậu.


Nửa canh giờ sau, cậu Minh cuối cùng cũng hạ sốt, mọi người trong nhà đều thở phào nhẹ nhõm. Đến tối thì cậu tỉnh dậy, không chỉ tỉnh dậy mà còn đòi tắm rửa.


“Người con nhớp nháp khó chịu lắm, không tắm sao con chịu được?”

“Không chịu được cũng phải chịu.” Bà Vân kiên quyết không nhượng bộ, nhưng khi nhìn tới khuôn mặt nhăn nhúm khó chịu của cậu Minh, bà chỉ đành lấy lùi làm tiến:


“Khó chịu quá thì lau qua người thôi. Có gì khi nào khỏi hẳn thì tắm.”


Cậu Minh cũng chẳng thể làm gì ngoài thỏa hiệp. Cậu đưa đôi mắt đa tình nhìn một lượt quanh phòng, sau đó dứt khoát chỉ về phía Hà:


“Mày, lại đây. Tắm cho tao.” Giọng cậu vẫn còn hơi khàn.


Thằng Hà nghe thế thì ngẩn người, lắp bắp hỏi lại:


“Con… con á?” 


“Còn ai vào đây nữa?”


Tự nhiên nó thấy trời quang mây tạnh bỗng hóa sấm chớp đùng đùng. Có khi nào đầu trán nó lại sắp lên sẹo, rồi từ giờ người ta sẽ gọi nó là “Hà hai sẹo” luôn không? Đáng tiếc là mặt nó có xanh như tàu lá chuối thì cậu cũng không đổi ý. Thậm chí là còn “trấn an” sau khi nhìn thấu nỗi sợ của nó:


“Sao? Đàn ông con trai cả có gì mà sợ, chẳng lẽ tao ăn thịt mày được à?” Ngừng một chút, cậu Minh đưa mắt nhìn nó từ trên xuống dưới, không hề lưu tình chốt hạ một câu:


“Kể cả có ăn tao cũng sẽ ăn đứa nào đẹp đẹp một tý, một đứa vừa xấu vừa dại gái như mày thì ăn làm gì?” Vẻ khinh bỉ và ghét bỏ hiện rõ trên mặt cậu, khiến Hà không khỏi khóc ròng trong lòng:


“Cậu chê con như vậy sao còn túm con vào làm gì?”


Lòng phản đối kịch liệt chứ ngoài mặt nó chẳng dám nói gì, chỉ biết đưa mắt nhìn bà Vân cầu cứu. Đáp lại ánh mắt van xin khẩn thiết của nó, bà Vân cười cười, nụ cười hiền từ như lưỡi dao sắc bén cắt đứt tia hy vọng trong người thằng bé. Vậy là chẳng còn phép màu nào xảy ra nữa rồi! Rồi trán nó lại thêm gạch, đầu lại choáng váng mấy ngày nữa đấy thôi.


Thế là trong ánh mắt trìu mến của bà Vân, thằng Hà nửa cõng nửa đỡ cậu Minh vào buồng tắm. Vào được đến nơi là nó cũng gục ngã, thở hồng hộc như vừa chạy nước rút, trong đầu thầm nghĩ:


“Sao lần đó mình không nhận ra cậu nặng như thế này nhỉ?”


“Lề mà lề mề, nhanh cái tay lên!” Tiếng cậu Minh vang lên, nghe là biết lại lên cơn khó ở.

210

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bình luận

Chưa có bình luận
Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout