(Mọi chi tiết trong truyện là sản phẩm của trí tưởng tượng, mọi sự trùng hợp là ngẫu nhiên.)
Trong bụng người dân làng Hạ có hai cái sự lạ. Đầu tiên là lý do tay địa chủ giàu nhất làng chỉ lấy một đời vợ. Thứ hai là căn bệnh trong người đứa con duy nhất của gã - tức cậu Minh bây giờ.
Đến nỗi mà người ta rỉ tai nhau rằng:
“Cái nhà đó đang trả nghiệp.”
Chỉ có thế thì mới có chuyện đứa con mong ngóng vừa ra đời, cha đã chết bất đắc kỳ tử. Đã thế, đứa trẻ còn đau ốm liên miên, chẳng mấy khi ló đầu ra ngoài cho người ta thấy mặt. Cái sự ấy thiên hạ cứ rỉ tai nhau mà kể, một đồn mười, mười đồn trăm, nhưng tuyệt nhiên không dám ho he tỏ ý gì trước mặt cậu cả, bởi cậu có tiếng là dữ như cọp, nhìn thấy cậu là đã sợ mất mật rồi chứ nào dám xì xầm to nhỏ trước mặt. Đấy là người ngoài còn như thế, nói gì đến cái Thanh thằng Hà bán thân vào phủ ông Nghị từ tấm bé?
Ấy mà xui rủi thế nào, cái họa mang tên “cậu Minh” vẫn rơi xuống đầu hai đứa chúng nó. Đó là một ngày tháng ba, bà chủ gọi hết gia nhân trong nhà tới trước mặt, dịu giọng:
“Bà gọi các con ra đây có điều dặn dò, đó là chuyện liên quan tới việc hầu hạ cậu Minh.”
Một khoảng không tĩnh lặng bao trùm, mặt đứa nào cũng xanh như tàu lá chuối. Bà Vân nhìn quanh, thấy ai cũng cúi gằm mặt, ngẫm nghĩ một lát rồi cất tiếng:
“Từ rày cái Thanh hầu cậu chủ, việc trong nhà không cần động tới nữa.”
Nghe bà chủ xướng tên cái Thanh, mấy đứa hầu đứa nào đứa nấy thở phào nhẹ nhõm, chỉ có đứa bị xướng tên và thằng bạn thuở nhỏ của nó là run rẩy sợ hãi. Tức thì, thằng Hà cất tiếng khe khẽ:
“Bẩm bà.”
Bà Vân nâng chén trà nhấp một ngụm nhỏ, ra hiệu cho nó nói tiếp.
Hiểu ý thằng bạn, cái Thanh vội giật áo không cho thằng Hà nói tiếp. Nó ngẩng đầu nhìn lên, dẫu run sợ những vẫn cố nói:
“Bẩm bà. Tay chân con vụng về, sợ là không làm cậu chủ vừa ý được ạ.”
Bà Vân làm sao không hiểu ý nó? Lòng bà nặng trĩu buồn rầu, thở một hơi dài.
“Bà biết con sợ cậu, nhưng nhà này chỉ có con là lanh lợi ngoan ngoãn nhất. Bây giờ bà thật sự không trông được ai ngoài con nữa.” Thực lòng cũng bà muốn giải oan cho thằng con, để người rõ ngọn ngành câu chuyện sau cái danh “ác bá” của nó, nhưng mọi chuyện không đơn giản như thế, không phải muốn nói ra là được. Bà chỉ đành bất lực.
Hốc mắt cái Thanh đỏ lên, con bé cúi thấp đầu, cả người run bần bật, nước mắt rơi lã chã. Phải biết cậu Minh nổi tiếng khó tính, kẻ hầu người hạ vào rồi lại ra khỏi cái nhà này toàn là từ cậu mà ra, mới hiểu được lòng nó lúc này có bao nhiêu lo sợ.
“Được rồi, mấy đứa đi xuống cả đi. Tối nay cái Thanh tới mài mực cho cậu Minh.”
Đám gia nhân được ân xá, vội vã tản ra mỗi người một nơi, chỉ còn lại thằng Hà người nhỏ con, mặt mũi đen nhẻm như cục than tiến tới đỡ con bé dậy. Bà Vân nhìn cảnh này thì thở dài, một tay mân mê chuỗi hạt một tay cầm chiếc quạt bằng nan tre trên bàn rồi rời đi, để lại cho hai đứa trẻ không gian riêng. Người đi hết rồi, cái Thanh mới dám bật khóc, nó bưng mặt, khóc nức nở với thằng Hà - người lớn lên cùng nó.
“Hà ơi, Thanh phải làm sao đây? Tháng trước cậu Minh ném nghiên mực trúng đầu thằng Cò, bây giờ thì chẳng ai rõ sống chết ra sao nữa rồi… Có khi nào Thanh cũng cùng kết cục với nó không hả Hà?”
Thằng Hà nắm chặt tay Thanh, lo lắng siết chặt tay con bé đến mức trắng bệch, giữa hai lông mày nó nhăn lại, một lát sau mới cất giọng an ủi:
“Thanh đừng khóc nữa, chuyện gì cũng có cách giải quyết.”
“Giải quyết? Giải quyết làm sao được? Cách nào cứu được nữa?”
Đứng trước câu hỏi ấy, nó lặng người, đăm chiêu. Ngay lúc cái Thanh gạt nước mắt chấp nhận số phận, thằng Hà lại lên tiếng:
“Tôi có cách rồi!”
“Cách gì?” Hai mắt Thanh phát sáng, tràn ngập hy vọng.
“Thanh cứ chuẩn bị những gì cần thiết rồi đưa cho tôi là được!”
“Nhưng cách gì mới được, lẽ nào Hà tính vào đấy? Cậu Minh dữ lắm, chớ có dại!”
“Đừng lo, tôi khắc có cách.”
“Có thật không? Hà hứa đi!”
“Hứa mà, Thanh cứ chuẩn bị đồ đi.”
Lòng con bé vẫn chưa yên, nhưng khi thấy ánh mắt kiên định của thằng Hà, cái nỗi bồn chồn trong lòng cũng vơi đi phần nào, nhanh chóng chuẩn bị mực với trà nóng cho cậu Minh.
“Đây,” Thanh đặt mâm vào tay nó “Thanh có chuẩn bị cả trà nóng cho cậu Minh, Hà nhớ rót cho cậu uống nhé!”
“Ừ, Hà biết rồi, Thanh về phòng đi, tôi chưa quay lại thì Thanh không được ra khỏi phòng đâu nhé!” Dặn dò con bé xong xuôi, thằng nhóc đẩy bạn mình vào phòng, còn mình thì chạy đến phòng cậu Minh. Dĩ nhiên, cái Thanh chẳng tài nào yên lòng nổi, sốt ruột đứng trông bóng nó rời đi. Sau một hồi đắn đo, con bé rốt cuộc vẫn không thể ở yên được.
Suốt đường đi, thằng Hà căng thẳng đến mức tim đập thình thịch, cơ mặt căng cứng cả lên. Thật ra, chẳng có cách nào khác ngoài thay người chui vào hố lửa cả. Nhưng trước sau cũng có người phải chịu đánh, thà rằng để nó cho xong. Dặn lòng là thế nhưng nó vẫn thấy sợ, sợ cái cảnh đi vào đứng thẳng đi ra nằm ngang. Có điều chuyện đã rồi, sợ mấy cũng không thay đổi được gì cả. Trong cái phủ to oạch như cái chùa này, Hà chỉ có Thanh là người thân - mặc dù không phải ruột thịt - nên nó không thể để con bé chịu trận được.
“Ta khoẻ hơn thằng Cò ấy, chắc vẫn chịu được dăm trận.” Lòng nghĩ thế mà người nó cứ run, phải gồng sức mới cầm chắc mâm đồng được. Càng đến gần gian nhà cuối hành lang, thằng Hà càng thấy sợ, nhìn cánh cửa đang đóng chặt như nhìn một cái gì ghê gớm, ma quái lắm.
Vào đến bên trong, đứng trước rèm ngọc, tim nó đập đánh thịch một cái, rồi đập dồn dập như trống bỏi. Nó cúi thấp đầu, nhìn đôi chân rửa kỹ đến mức hơi nhăn nheo, xác nhận nhận không còn bẩn mới dám tiếp tục.
“Con xin phép vào ạ.”
Không thấy ai trả lời, nó đứng ngoài một lát rồi cả gan bước vào, cả quá trình đầu cúi thật thấp, nhìn chằm chằm đôi chân trần của nó.
Bình luận
Chưa có bình luận