Chương 17. Tôi thẳng. Mà kể cả có gay, thì anh cũng không phải gu tôi.



Trình Du kéo một hơi thuốc thật sâu, để làn khói âm ỉ tràn đầy lồng ngực trước khi chậm rãi nhả ra. Ánh nắng mùa thu nhợt nhạt xiên qua khung cửa sổ phủ bụi của phòng học toà Trống, hòa vào khói thuốc rồi tan biến trong không khí. Sau bao ngày cậu nghiêm túc chấp hành nội quy trường lớp, tất cả cuối cùng cũng đổ sông đổ bể vào khoảnh khắc này.

Tên nhóc đa sầu đa cảm Hiếu Dũng ngồi bên cạnh cậu nước mắt sụt sùi, cậu ta hít phải khói thuốc, ho sặc sụa.

– Hành lang rộng thế này, phòng trống thì bao la, sao không kiếm chỗ khác mà khóc, cứ phải dí mặt vào chỗ tao hút thuốc làm gì? – Trình Du lười nhác lên tiếng.

– Mày nghe thấy không? – Hiếu Dũng ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe vừa tội nghiệp vừa buồn cười. – Vừa nãy trường phát loa thông báo đó, nói tao bảo vệ phái nữ, là người dũng cảm và lương thiện đó...

Trình Du liếc cậu ta, chẳng biết nói gì. Cái tên này sao mà hở ra là khóc vậy? Con cưng của biển cả à? Nhưng thấy đôi mắt sưng húp như ốc bươu của cậu ta lấp lánh niềm vui mong manh, cậu cũng chẳng nỡ dội gáo nước lạnh.

Cậu vốn dĩ chẳng trông đợi gì vào việc nhà trường xử lý vụ ẩu đả bất đắc dĩ này, nhưng sau khi nghe thông báo trên loa trường, cậu cũng hơi ngạc nhiên một chút. Có điều, đó cũng chỉ là chút ngạc nhiên thoáng qua, tuyệt đối không có cảm xúc nào khác nán lại trong lòng.

Nhưng điều này lại vừa vặn khiến cho tâm trí của cậu nghĩ về những việc khác. Từ buổi gặp lại Diệp Chi, Trình Du bỗng cảm thấy cuộc sống của mình như đang trôi ngược về những ngày tháng cũ, trở thành một mớ bòng bong, rối rắm và khó chịu.

Hôm nay toà Trống đông khách hơn mọi ngày. Mười phút giải lao ngắn ngủi, ngoài Trình Du ra còn có không ít học sinh trốn vào đây hút thuốc.

Đang yên ắng, bỗng tiếng bước chân ngoài hành lang vọng tới, kéo theo đó một giọng nam sinh đầy vẻ khinh khỉnh:

– Diễn đàn trường giờ thành cái chợ trời à? Mấy thằng đồng tính mà cũng được tâng bốc như ngôi sao thế? Tởm bỏ mẹ đi được!

Một giọng khác hùa theo, giễu cợt chẳng kém:

– Nghe nói thằng đấy còn có cả người yêu cũ. Tao chưa tưởng tượng nổi cái mặt suốt ngày được bọn con gái chết mê chết mệt kia mà úp vào háng một thằng khác thì sẽ ra sao. Chỉ nghĩ thôi đã buồn nôn rồi.

– Ngày nào cũng phải nghe giáo viên khen ngợi nó. Học giỏi thì đã sao, học giỏi mà biến thái thì cũng vứt.

Tiếng sụt sùi của Hiếu Dũng chợt im bặt. Cậu ta quay sang nhìn Trình Du, đôi mắt còn đỏ hoe giờ đã thoáng lo lắng và tức giận:

– Du, mày đừng nghe bọn nó nói bậy. Yêu đương là quyền tự do, xu hướng tính dục là điều con người không thể tự kiểm soát... đừng để bị bọn nó ảnh hưởng.

Trình Du vốn chẳng nghĩ người ta đang nói đến mình. Cậu vẫn giữ nguyên dáng ngả người ra sau, hai tay đan sau gáy, hờ hững liếc sang Hiếu Dũng, giọng khó hiểu:

– Liên quan gì đến tao?

– Sao lại không liên quan? Chúng nó chẳng phải đang nói mày à?Mấy hôm nay mày không xem tin trên diễn đàn hả? – Hiếu Dũng hấp tấp rút điện thoại, quẹt mấy cái rồi đưa ra. – Chuyện mày mập mờ với Nghiêm Luật chúng nó bàn tán ầm ầm hết ở đây này.

Nghe đến cái tên “Nghiêm Luật” chen trong mớ chuyện quái gở ấy, thái dương Trình Du giật giật, cậu bật dậy ngay tức khắc:

– Mày có biết mày vừa nói cái gì không?

– Đừng cuống. – Hiếu Dũng vội vã vỗ lưng an ủi cậu – Những người như chúng ta bị đàm tiếu kỳ thị cũng không phải chuyện lạ lẫm gì, không để tâm đến là được.

– ...

Cái gì mà "những người như chúng ta"???

Trình Du còn chưa kịp tiếp nhận hết thông tin thì Hiếu Dũng đã thao thao bất tuyệt, tóm tắt ngọn ngành như thể chính mắt mình chứng kiến. Nào là có người nhặt được ví của cậu, phát hiện bên trong có ảnh một nam sinh. Sáng nay lại có người trông thấy Nghiêm Luật đi ra từ nhà cậu. Thế là trí tưởng tượng của thiên hạ mặc sức bay xa: tấm ảnh kia trở thành “bạn trai cũ”, còn Nghiêm Luật bỗng hóa thành “tình mới”. Ngay cả việc anh ta tiện tay giúp cậu chỉnh mic cũng bị thêu dệt thành 7749 tình tiết ngọt như mía lùi. Lạ thay, trong khi đó, Nghiêm Luật tối ngày chạy qua chạy lại giúp đỡ mấy nam nữ sinh khác thì chẳng ai buồn để tâm, coi như chuyện đương nhiên.

Đặc biệt là cái khoảnh khắc Nghiêm Luật dìu cậu ra khỏi nhà vệ sinh hôm cậu ói mửa lại được đào lên, từ tin đồn “đánh nhau” giờ đã biến thành tin đồn “tình thương mến thương”. Đến kịch bản phim Hàn Quốc cũng phải vái lạy vì tính đặc sắc của lời đồn này.

Nghe xong, Trình Du chỉ thấy nực cười đến hoang đường. Cậu rút ví, lấy ra tấm ảnh của Thiệu Minh, giơ lên trước mặt người kia:

– Ý là... chỉ với một tấm ảnh bình thường như thế này cũng có thể suy diễn thành bạn trai hay người yêu cũ à? Đầu óc nữ sinh trường này có vấn đề gì không thế?

Đó vốn là một kỷ vật, một vết sẹo chẳng bao giờ lành trong lòng cậu. Vậy mà giờ bị biến thành câu chuyện mua vui, đem ra bàn tán cợt nhả. Ngực Trình Du thoáng chốc nghẹn lại, khó mà nuốt nổi cơn bực bội.

Nhưng thay vì ngạc nhiên, Hiếu Dũng lại rút ví của cậu ta ra, cũng đưa lên một tấm ảnh của một nam sinh khác:

– Sao lại gọi là có vấn đề được. Ảnh để trong ví thông thường là ảnh chồng, vợ hay người yêu chứ, ai lại để ảnh bạn bè?

– Bạn bè thì không được chắc? – Trình Du sầm mặt.

Thiệu Minh đã mất, cậu giữ lại tấm ảnh cũng chỉ để níu giữ chút ký ức.

Nhưng mà khoan? Sao tên Dũng này...

Cậu còn chưa kịp xâu chuỗi hết mớ suy nghĩ thì cánh cửa căn phòng bọn họ đang ngồi bất ngờ rung lên dữ dội.

– Mẹ kiếp, sao mấy phòng kia hôi thế nhỉ?

Là giọng của một trong hai nam sinh ban nãy. Cửa bị hai người Trình Du cài chốt bên trong, hắn đẩy mãi mà cửa không mở, bực tức đá mạnh vào cánh cửa gỗ cũ kêu rầm rầm.

Trình Du khẽ thở ra một hơi, cắn nhẹ đầu lọc thuốc rồi chậm rãi bước đến bên cửa sổ. Cậu dụi điếu thuốc vào bậu cửa, hờ hững phủi lớp bụi vốn không tồn tại trên chiếc áo sơ mi trắng còn vương mùi xả vải.

Rầm một tiếng, cửa bị người bên trong đá ngược trở ra, đập vào mũi của kẻ đứng trước, hắn lập tức đau điếng chửi thề:

– Mẹ kiếp thằng nào...

Lời chưa dứt, hai thằng ngoài hành lang thoáng sững lại. Chúng không ngờ người mà mình vừa hả hê bàn tán lại hiện diện ngay trong phòng này. Trong khoảnh khắc, mặt cả hai trắng bệch vì chột dạ.

Trình Du dựa người vào cánh cửa, khóe môi nhếch lên một nụ cười kỳ lạ:

– Đồng tính thì ăn hết cơm nhà mày à? Vừa nãy ai mới nói chưa tưởng tượng ra nổi, có muốn thử trực tiếp một chút không?

Một trong hai tên theo phản xạ lùi hẳn về sau, môi run run mới bật ra được mấy chữ rời rạc:

– Mày... mày nghe lén bọn tao?

Trình Du khẽ nhíu mày, hất cằm về phía Hiếu Dũng đang lấp ló sau lưng:

– Sao lại gọi là nghe lén? Giọng tụi mày át cả tiếng khóc của bạn tao rồi. Muốn giả vờ không nghe cũng khó lắm.

Hiếu Dũng đứng hình, cảm thấy mình như nằm không cũng trúng đạn vậy. Cậu ta càng hoảng hơn khi nghe mấy câu sởn gai ốc phun ra từ miệng tên mọt sách như Trình Du.

Còn thấy cậu chàng nhếch môi, ánh mắt châm chọc:

– Nào, hai cậu chẳng phải vừa tò mò cảm giác úp mặt vào háng một thằng đàn ông sao? Muốn thử thật không? Lại đây, anh chiều cho.

Cậu nghiêng người về phía trước, bàn tay bất ngờ vỗ nhẹ lên má tên đầu húi cua đứng đằng trước. Động tác ấy nửa như đùa cợt, nửa như mơn trớn, khiến đối phương rùng mình, hất tay cậu ra rồi lùi lại theo phản xạ.

– Mẹ mày, đừng có giở trò biến thái với tao. Bọn tao không phải lũ đồng tính ghê tởm như mày.

Ghê tởm.

Hai chữ đó bật ra như một công tắc vô hình.

Nụ cười trên môi Trình Du vụt tắt. Bàn tay còn đang làm trò cợt nhả ban nãy trượt xuống, siết chặt cổ áo đối phương rồi kéo ngược hắn vào phòng. Cả thân thể hắn đập thẳng vào bức tường cũ kỹ, phát ra một tiếng bịch mạnh bạo.

Mảnh vôi tường vỡ vụn, kéo theo một lớp bụi mỏng rơi lả tả xuống nền gạch đã lâu không ai quét dọn.

Lúc ấy hắn nhận ra, khoảng cách giữa nụ cười dịu dàng và nụ cười hung ác của một người, thật ra chỉ ngắn ngủi bằng một cái nhíu mày mà thôi.

Trình Du không cho hắn cơ hội hoàn hồn. Cậu đè hắn xuống nền gạch lạnh lẽo, bàn tay từ cổ áo nhích lên cao hơn vài phân, đột ngột siết lấy cổ họng hắn, từng chút một gia tăng sức lực.

– Mày... mày... – Tên nam sinh mặt mày tái mét, hai tay cào cấu vô vọng vào cánh tay Trình Du. Chân hắn đạp liên tục nhưng dường như không thể nào thoát ra nổi.

Người con trai cao một mét bảy mươi tám, ngồi ghì trên người hắn như một tảng đá đè ngang người, hắn không nhúc nhích nổi, chỉ cảm nhận luồng không khí trong lồng ngực mình đang dần cạn kiệt.

Tên nam sinh còn lại chết trân vài giây. Vẫn chưa quyết định được nên lao vào can ngăn hay bỏ chạy đi hô hoán thì Hiếu Dũng đã lao tới. Một tay cậu ta bịt chặt miệng hắn, tay còn lại vòng qua kẹp cứng cơ thể, kéo giật mạnh vào trong phòng.

Hiếu Dũng không thể một chọi bốn, nhưng để xử lý một tên thì vẫn thừa sức. Cậu ta chẳng làm gì ngoài việc đè hắn xuống, bịt kín miệng, không cho phát ra thêm bất kỳ âm thanh nào.

Xu hướng tính dục của cậu ta không phải tin đồn. Cậu ta đúng là đồng tính, thậm chí còn có một người trong mộng từ lâu. Những lời “ghê tởm” vừa nãy, ngay cả Trình Du còn thấy khó nuốt trôi, huống chi là cậu ta.

Căn phòng trống trải bỗng chốc trở nên chật chội và ngột ngạt. Trình Du cúi mắt nhìn kẻ dưới thân, ánh nhìn dửng dưng như khi cậu từng ngắm chiếc đồng hồ mình đập vỡ tan tành buổi sáng hôm ấy.

– Tởm lợm lắm à? Lần sau, dù có thấy tởm đến đâu thì cũng nuốt vào bụng. Có những cái chết bắt đầu chỉ bằng một câu thốt ra từ miệng người thôi đấy.

Gương mặt tên kia càng lúc càng đỏ bừng, khi tưởng mình sắp thăng thiên, Trình Du bỗng lạnh nhạt buông tay.

Một tiếng đá cửa bất ngờ vang lên. Chưa kịp phản ứng, cơ thể Trình Du đã bị nhấc bổng, y như một con chó con bị xách gáy. Cậu nhìn sang bên kia, Hiếu Dũng cũng đang bị kéo dựng dậy theo cách hệt như vậy.

Nghiêm Luật và Thế Khải xuất hiện sau khi nghe tiếng xô bàn, ghế đổ vọng từ toà Trống. Cảnh tượng đập vào mắt họ lúc này là hai nam sinh ngồi bật dậy dưới sàn, ho sặc sụa, cùng ánh nhìn đầy thù hằn vẫn còn đọng trong mắt Trình Du, cả hai đều chung vẻ mặt thảng thốt không giấu nổi.

Người lôi Trình Du ra không ai khác chính là Thế Khải. Không hiểu hắn ăn gì mà khoẻ đến thế, dáng người rõ mảnh mai, vậy mà lại có thể xách hai đứa con trai to cao như xách mèo con chỉ bằng hai tay.

Thế Khải không nói một lời thừa. Vừa tách được mấy đứa ra, Nghiêm Luật đã cau mày lên tiếng:

– Mấy đứa này to gan quá nhỉ. Đến toà Trống hút thuốc lén đã là một chuyện, giờ còn kéo nhau ra gây chuyện? – Ánh mắt anh quét qua hai tên tái mét đang run rẩy, lướt đến Hiếu Dũng còn chưa kịp trấn tĩnh, rồi cuối cùng ghim chặt vào Trình Du. – Hai đứa sáng nay mới đọc bản kiểm điểm vì đánh nhau xong đấy, có thể ý thức một chút không? Hay thấy hình phạt của nhà trường còn nhẹ quá?

Trình Du thong thả chỉnh lại vạt áo, đôi mắt màu trà nhạt lướt sang anh trong thoáng chốc, rồi hạ xuống nhìn hai kẻ đang lồm cồm bò dậy dưới đất. Lửa giận trong lòng vốn đang âm ỉ, nhờ lời này mà đột ngột thổi bùng lên.

Cậu nhìn Nghiêm Luật chằm chằm, ánh mắt anh nhìn cậu... lại là ánh mắt ấy, vẫn cứ luôn là ánh mắt ấy. Không phải lần đầu mà đã rất nhiều lần rồi, dù xung quanh có bao nhiêu người, dù mọi người đều mắc lỗi ngang nhau, thì cuối cùng ánh mắt chất vấn của anh vẫn cứ nhắm thẳng vào cậu, cứ như thể mọi rắc rối đều là do cậu khơi mào vậy.

– Anh nhìn không nổi thì cứ việc báo cáo lên nhà trường. Đúng, tôi đánh nó đấy. Hay là anh cũng giống chúng nó, kỳ thị người đồng tính? – Trình Du ngẩng đầu.– Nghiêm Luật, đừng nói chỉ là mấy đứa rác rưởi này, kể cả nếu chính anh vừa mở miệng nói những lời bẩn thỉu đó, thì kết cục cũng sẽ như thế này thôi.

Nghiêm Luật sững người, hoàn toàn không hiểu cậu đang nói cái gì, nhưng rất nhanh chóng anh phát hiện ra, thái độ này của cậu bây giờ tương đối quen thuộc. Nó giống hệt cái thái độ mà Trình Du dứt khoát rút tiền ra thanh toán mọi khoản nợ vào buổi chiều ẩu đả hôm ấy.

Dường như từ trên người cậu trai này có một lớp gai nhím vô hình đang xù lên, bất phân phải trái, nhìn ai cũng như kẻ thù.

Sau này anh mới biết, cậu em lớp dưới này không chỉ có một chiếc vảy ngược. Chạm trúng rồi, cậu sẽ lập tức trở mặt, phút trước còn vui vẻ thong dong, phút sau đã ngay lập tức nhả lời cay độc với tất cả những ai đang đứng gần, bất kể quan hệ trước đó có thân thiết thế nào. Một sự trở mặt đột ngột đến mức vô lý, vô cớ.

Không ai lên tiếng. Trình Du gạt mạnh tay Nghiêm Luật đang chắn ở cửa, lách người bước ra ngoài. Đi được vài bước, chợt nhớ đến mớ tin đồn nhảm mà bản thân mình là một trong hai nhân vật chính, cậu đột ngột quay đầu lại, ném về phía anh một câu đầy mỉa mai:

– Yên tâm đi Luật, tôi thẳng. Mà kể cả có gay thì anh cũng không phải gu tôi. Không cần bổ não hoang tưởng. – Cậu cười nhạt. – Chuyện vớ vẩn trên diễn đàn nếu cần đính chính thì bảo tôi một tiếng, tôi vác loa ra giữa sân trường mà nói cho. Không cần phải nhìn tôi bằng cái ánh mắt đó.

Bóng dáng thiếu niên khuất dần, còn lại sự bối rối càng lúc càng rõ trên mặt Nghiêm Luật. Cuối cùng không nhịn nổi, anh quay sang Thế Khải, hết sức khó hiểu:

– Nó bị làm sao thế? Tao nhìn nó bằng ánh mắt kiểu gì? Giờ bọn nó đánh nhau, tao cau mày một cái cũng không được nữa hả?

Thế Khải thở dài, như đã đoán trước câu hỏi ấy:

– Mày dạo này có lên diễn đàn không?

– Diễn đàn tìm việc làm á? Có chứ.

Thế Khải gắt lên:

– Tao đang nói đến diễn đàn học sinh trường mình!

– À... Không. Tao có rảnh đâu.

Nghe vậy, Thế Khải lại thở dài lần nữa, hắn bước về phía ba học sinh còn lại đang đứng run rẩy trong phòng, nghiêm giọng:

– Giải thích đầu đuôi đi. Đừng để bọn anh phải xách chúng mày lên phòng kỷ luật. Tội nào cũng là tội, làm lớn chuyện thì không đứa nào thoát nổi đâu.

10

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bình luận

Chưa có bình luận
Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout