Lúc đi thì hớn hở, lúc về thì não nề. Trình Du bước vào lớp với một cuốn sách ôn luyện ngữ văn nặng trĩu trên tay.
Vừa thấy bóng cậu lù lù xuất hiện ở cửa, Phùng Phan đã oang oang:
– Khiếp, làm gì dưới phòng giáo viên lâu thế, bọn tao còn tưởng mày xuân này con không về chứ.
Trình Du ném quyển sách lên bàn, nhìn nó bằng ánh mắt ghét bỏ:
– Phan, cô Phượng gửi sách bồi dưỡng cho mày này.
– Thiệt hả?
Phùng Phan hồ hởi nhón lấy sách, lật giở vài trang. Nhưng chỉ năm giây sau, nụ cười củai hắn cứng lại:
– Khoan, vô lý. Rõ ràng hôm nay cô còn khen văn tao có tiến bộ mà?
– À... – Trình Du bịa chuyện không chớp mắt. – Cô bảo đưa mày, để mày tiện đường cầm về cho anh trai mày ấy.
Nhắc đến điểm văn lẹt đẹt của ông anh, Phùng Phan như được khai sáng, gật đầu lia lịa rồi cẩn thận cất cuốn sách vào cặp.
– Cô Phượng đúng là có tâm ghê!
Việt Hà chứng kiến cảnh này thì cười ngất, nhưng cũng không vạch trần. Cô biết tỏng, dù Trình Du có mang sách về thật thì cậu cũng chẳng bao giờ gó ngàng tới nó. Tên này sống chết với mấy con số, đụng tới mấy môn chữ nghĩa là tự động sập nguồn.
Cô nàng quay sang, gõ nhẹ lên mặt bàn cậu:
– Này, hai hôm nữa sinh nhật tôi, ông đến chung vui nha.
Trình Du còn chưa kịp ừ hử, Khánh Khiêm ở bàn bên đã ló đầu sang:
– Lại tiệc tùng à? Dạo này tổ mình ăn mừng hơi bị nhiều rồi đấy.
– Nhiều đâu mà nhiều? – Việt Hà búng tay đếm rành rọt. – Mấy hôm trước là chia tay con My đi du học, hôm kia là ăn mừng tao giảm được một cân, còn sắp tới là sinh nhật công chúa ngây thơ hiền lành xinh xắn Dương Việt Hà tròn mười sáu tuổi cơ mà.
Sau đó công chúa ngây thơ hiền lành xinh xắn quay lại đập nhẹ vai cậu ta:
– Riêng mày, quà cáp phải để tao duyệt trước mới được dâng đến. Nhắc lại quả son hồng cánh sen năm ngoái vẫn còn ám ảnh, đến bà nội tao còn chê.
Nói rồi, cô quay lại phía Trình Du, đôi mắt long lanh đầy mong chờ:
– Ông nhớ tới nha. Mấy em gái lớp dưới tôi quen cứ hỏi thăm ông suốt... ủa, ông đang viết cái gì thế?
Phùng Phan cũng tò mò nheo mắt, nghiêng đầu muốn gãy cổ về phía sau:
– Cộng hoà Xã hội chủ nghĩa... Vãi chưởng, bạn tôi, mày đang viết bản kiểm điểm đấy à?
Trình Du không đáp, cũng không buồn ngẩng đầu. Cậu lẳng lặng kéo điện thoại ra giấu dưới ngăn bàn, bắt đầu tìm bản kiểm điểm mẫu trên google để chép.
Thực ra vừa nãy cậu nán lại ở phòng giáo viên lâu như vậy là để nghe mắng.
Thiên phú văn học của Trình Du khiến cho cô Phượng chấn động tâm can, quyết định ở lại “khen ngợi” cậu gần cả mười phút đồng hồ, thuyết giảng xong cô vừa mới đi khỏi thì thầy Vĩnh giám thị đã đằng đằng sát khí dắt theo một học sinh khác tới "hỏi tội" cậu.
Khoảnh khắc nhìn thấy Hiếu Dũng trong hình hài của một tên ngốc cúi gằm đầu đi vào, Trình Du đã thầm nhủ: Thôi rồi, kiếp này coi như bỏ!
Nghiêm Luật ơi là Nghiêm Luật, không xía vào chuyện người khác là anh ngứa ngáy chân tay không chịu nổi à? Không trình bày thì anh doạ báo cáo, trình bày rõ ràng rồi anh vẫn đi báo cáo? Anh cầm tinh con báo à?
– Nói đi! Sao lại đánh nhau?
Thầy Vĩnh giận đến mặt đỏ bừng, chỉ vào khuôn mặt bầm dập, trầy xước của cả hai mà rống lên:
– Trong trường cấm đoán các em quá nên kéo nhau ra ngoài đánh nhau cho thoải mái hả?
Hiếu Dũng cúi đầu cực kỳ thành khẩn:
– Em xin lỗi ạ, em bất đắc dĩ thôi ạ.
– Em không đánh nhau. – Trình Du đứng cúi đầu nom rất tiêu chuẩn, nhưng lời thốt ra lại chẳng ăn nhập.
– Không đánh nhau?! – Thầy Vĩnh sôi máu chỉ vào băng gạc bên gò má cậu. – Thế em giải thích thế nào về cái mặt này?
– Là em bị đánh! – Cậu đáp. – Còn là bốn đánh một. Chứ thầy nghĩ một chọi một mà em lại có thể ra nông nỗi này à?
– ...
Một vài giây im lặng kéo dài. Thầy Vĩnh chỉ vào cậu, nghẹn họng một lúc mới nói được một câu:
– Em đang tiếc vì không được solo một-một đấy hả?
– Không ạ, em đang giả thiết thôi.
Cô Diễm ngồi bên cạnh, im lặng quay mặt đi chỗ khác. Vừa lúc ấy, hành lang truyền tới tiếng chân người đang bước đến.
Nghiêm Luật cắp sổ tới cửa vừa đúng lúc, anh đứng bên ngoài cửa, ánh mắt điềm tĩnh quét một vòng trong phòng. Ánh mắt ấy dừng trên gương mặt Trình Du và Hiếu Dũng chỉ trong một khoảnh khắc rồi lơ đễnh thu về. Sau vài câu trao đổi ngắn gọn với thầy Vĩnh, anh cũng rời đi ngay.
Cuộc nói chuyện rất ngắn gọn, nhưng sắc mặt thầy Vĩnh đã dịu lại đôi phần. Khi thầy quay vào, giọng cũng bớt gay gắt hơn:
– Thầy cô vẫn luôn bao dung vì em là học sinh có năng lực. Nhưng đừng vì thế mà nghĩ mình muốn làm gì thì làm. Trường Thời Đại tuyệt đối không dung túng cho những hành vi trái đạo đức học đường.
Thầy dừng lại một chút rồi hạ giọng kết luận:
– Nhưng xét tình huống lần này có điểm đặc thù, thầy quyết định sẽ không kỷ luật nặng hai em. Nhưng vẫn phải viết bản kiểm điểm như thường. Không phải vì tội đánh nhau, mà là vì cái tội tự ý giải quyết, không báo cáo cho người lớn, không lường trước hậu quả.
– Dạ. – Cả hai đồng thanh đáp.
– Viết cho cẩn thận rồi thứ hai lên đọc trước trường. Riêng Trình Du...
Thầy Vĩnh chỉ tay vào cậu:
– Học giỏi không có nghĩa là có đặc quyền. Mấy lỗi lặt vặt trước đây thầy mắt nhắm mắt mở cho qua. Nhưng nếu trong tháng này mà còn vi phạm thêm bất cứ lỗi nào dù là nhỏ nhất, thì thầy sẽ mời phụ huynh em lên đây làm việc.
– Dạ. – Trình Du mỉm cười lễ phép. – Cảm ơn thầy bao dung ạ.
Nhưng trong đầu cậu thì đang gào thét: Cứ gọi đi, gọi luôn cho nóng. Em cũng đang muốn gặp phụ huynh lắm đây. Thầy mà gọi được họ lên trường, em bao thầy chầu trà sữa full topping size L luôn.
Khi mọi người đã đi hết.
Bốp!
Trình Du giật nảy mình vì cú đập bất ngờ từ phía sau. Chẳng biết cô Diễm đã vòng ra từ lúc nào, phang thẳng cuốn sổ vào mông cậu, kèm theo tiếng mắng:
– Thái độ! Hở ra là thái độ! Em nói năng đàng hoàng, trình bày có đầu có cuối thì em mất miếng thịt nào à?
Trình Du sững sờ một giây, rồi trố mắt nhìn cô:
– Cô... hôm nay cô còn đánh em?
– Sao nào? Em là vàng là bạc, cô không rèn nổi chắc?
Trình Du cạn lời:
– Lớn đầu rồi ai lại đi đánh vào mông? Mất mặt chết đi được!
Cô Diễm nhướng mày:
– Mất mặt? Mặt của em nằm ở mông à? Mặt mũi của một học sinh nằm ở bảng đánh giá nền nếp đây này.
Cô gõ gõ vào cuốn sổ:
– Em xem, mới vào trường có một tháng mà giám thị đã nhớ mặt thuộc tên, em oan ức lắm hả? – Cô Diễm cao giọng. – Điều chỉnh ngay cách ăn nói, không được dùng thái độ trả treo đó nói chuyện với người lớn. Em đọc cho cô nghe khẩu hiệu của trường mình. Nhanh!
Trình Du nhìn cô, mấy ngón tay sau lưng vô thức siết vào nhau. Cậu im lặng một hồi rồi mới rành rọt đọc:
– Con người có trước, tri thức có sau. – Nói xong thì vô thức cúi đầu.
Cậu thuộc nằm lòng câu khẩu hiệu vì nó là một trong những lý do khiến cậu đặt cược vào ngôi trường này, thay vì vô số trường điểm danh giá khác.
Vẻ mặt cô Diễm dịu đi đôi chút. Có lẽ là vì câu khẩu hiệu, hoặc vì thái độ của cậu học trò ương bướng trước mắt cuối cùng cũng bớt đi vài phần. Cô ngồi xuống ghế, nhấp một ngụm trà.
Trình Du khoa chân múa tay chỉ vào cốc nước:
– Thôi mà cô, em sai rồi, cô đừng mắng nữa ảnh hưởng sức khoẻ. Mau uống nước cho ngọt giọng, em hứa từ mai sẽ nghiêm túc mà.
– Em hứa? – Cô Diễm tức đến mức bật cười. – Em họ Thề tên Hứa à? Hôm qua em cũng mới hứa xong đấy. Hôm nay chẳng phải còn nhân đôi bất ngờ hay sao?
Ngừng một lát, cô chốt hạ:
– Lúc nãy đứng ngoài cũng nghe các thầy cô khác phàn nàn rồi chứ gì? Từ mai mà còn tái phạm, đừng để cô phải nhắc nhiều, cứ tự giác kê bàn ra ngoài cửa mà ngồi.
Thật ra, ngồi ngoài hành lang cũng chẳng phải ý tồi, nhưng dĩ nhiên là Trình Du không dại gì chọc cho cô điên lên.
Từ trước đến nay vi phạm nội quy đều do bất đắc dĩ cả, cậu ngủ dậy muộn và đi học muộn là do buổi tối học bài quá khuya, ngủ gật trong giờ là do mấy môn lý thuyết quá nhàm chán, huống hồ dạo này tinh thần cậu không ổn, thường xuyên thèm ngủ vào ban ngày, còn chuyện đánh nhau hôm qua, rõ ràng là cậu không chủ động gây chuyện.
Chậc, cậu chẳng buồn nghĩ nữa.
Hết tiết, trống tan học vừa vang, hành lang ngay lập tức ồn ào học sinh cười nói. Trình Du chật vật viết xong bản kiểm điểm, cho vào cặp sách. Cậu lách mình qua dòng người ồn ào trở về, trong lòng có chút phiền muộn và mệt mỏi.
Cảm giác đó càng rõ rệt hơn khi cậu về đến con hẻm quen thuộc.
Dì Hồng đã không qua nhà hai hôm nay rồi. Căn nhà vốn đã vắng, nay lại càng thêm quạnh quẽ. Chẳng còn tiếng lạch cạch mở khóa quen tai mỗi chiều, cũng chẳng thấy bóng dáng người phụ nữ cặm cụi tưới đẫm nước cho cặp vạn tuế trước cổng.
Sáng trưa thì Trình Du ăn ở căng tin, tối về nhà chỉ có mấy gói mì ăn liền nằm chỏng chơ. Cậu đun vội ấm nước, xé tạm một gói. Cậu vốn chẳng phải đứa kiên nhẫn, bao bì ghi úp ba phút, nhưng hơn một phút là cậu đã lăm le cầm đũa.
Sợi mì chua cay dai giòn quờ ba đũa đã hết veo, cảm thấy có thể úp thêm một gói nữa, nhưng nghĩ đến cảnh không ăn hết, cậu lại thôi. Thế là cậu quẳng luôn cái bát vào bồn rửa, lê bước lên lầu.
Tối nay Trình Du chẳng có tâm trạng học hành, nhưng tắm xong vẫn theo thói quen ngồi vào bàn. Muốn phá vỡ một thói quen, người ta cần một cái cớ, và cái cớ hoàn hảo đã xuất hiện ngay tức thì.
Ngoài trời bỗng dưng đổ mưa rào, từng hạt nặng trịch gõ lộp độp trên mái hiên. Trình Du liếc qua thời khóa biểu, dọn qua loa mớ sách vở và đề cương trên bàn rồi bật máy tính. Cậu kéo tấm chăn mỏng quấn quanh người, nằm co ro trên ghế. Trước mặt là ly sữa nóng đang bốc khói nghi ngút đựng trong chiếc cốc sứ trắng có quai hình đuôi mèo.
Cái thói quen phổ biến của đám trẻ thời nay chính là thích dùng máy tính, xem phim, xem chương trình giải trí trong không gian tối. Trình Du nhà ta cũng chẳng ngoại lệ. Cậu khoái cái cảm giác cả thế giới như thu bé lại, chỉ còn quầng sáng hắt ra từ màn hình. Bên tai là tiếng mưa rả rích, còn trong đầu óc thì trống rỗng, chẳng cần phải suy nghĩ gì.
Chiếc máy tính trên mặt bàn học sáng đèn, vừa mới nhập mật mã mở khóa, video xem dở từ hôm trước tự động hiện lên toàn màn hình. Trình Du ngả người ra ghế, tìm một tư thế thoải mái rồi bấm nút play.
– Thí sinh số 14 – đại diện xuất sắc của trường Trung học Thời Đại vẫn đang dẫn đầu với 90 điểm. Nếu các thí sinh còn lại không nhanh chóng rút ngắn khoảng cách, e là sẽ không còn cơ hội lật ngược tình thế.
– Ai sẽ là người giành điểm ở câu hỏi tiếp theo?... Chuông reo rồi! Số 14 – Trần Nghiêm Luật của Thời Đại lại một lần nữa giành được quyền trả lời!
– Chính xác, số 14 trường Thời Đại cộng thêm mười điểm.
Trong video, nam sinh mang số 14 có gương mặt sắc sảo, đẹp trai, ánh mắt phảng phất nét kiêu ngạo. Mọi động tác của anh ta đều dứt khoát và tự tin, ngón tay lướt trên màn hình cảm ứng nhanh đến hoa cả mắt.
Qua bàn tay dựng phim chuyên nghiệp, khí chất áp đảo của Nghiêm Luật gần như hữu hình. Anh một mình thống trị sân khấu, không cần trợ giúp, cũng chẳng mạo hiểm cược điểm, cứ bình tĩnh càn quét hết câu hỏi này đến câu hỏi khác.
– Câu hỏi kế tiếp là một câu hỏi khó, các thí sinh có thể giành quyền cược điểm!
– ...
– Số 14, Trần Nghiêm Luật, đã cướp quyền trả lời... Em ấy có cược điểm không? Không cược điểm... Vậy đáp án của em là?
– ...
– ... Chính xác! Tiếp tục thêm mười điểm!
Ngoài kia mưa mỗi lúc một lớn. Tiếng bình luận viên trong video hòa cùng tiếng mưa rả rích ngoài cửa sổ, ánh sáng xanh từ màn hình cứ mờ dần sau đôi mi ngày một trĩu nặng. Giữa những lời tung hô và tiếng mưa rơi, Trình Du cuộn mình trên ghế, lim dim chìm vào giấc ngủ.
Bình luận
Chưa có bình luận