– Má, nàng Diễm ác như gì á. Hôm qua mới bị bài kiểm tra khảo sát cho ăn hành ngập mồm, sáng nay lại quất thêm bài 15 phút. Nàng ấy có thù với nhân loại hay sao ấy, ra đề kiểu này sống sao nổi?
Tiết cuối, cả lớp đứa nào đứa nấy rệu rã như tàu lá héo, một phần vì mệt, một phần vì dư chấn từ bài kiểm tra Lý hồi sáng.
Trình Du lười đến mức chẳng buồn lên tiếng. Cậu vừa mới lê cái thân từ phòng thay đồ về chuẩn bị cho tiết Thể dục thì đã bị Vũ Công Quân chặn ngay cửa lớp.
Ông anh này thuộc khối 12, cũng trong Đội Cờ Đỏ, nhìn cái tướng là biết cùng một thuyền với Nghiêm Luật. Chẳng đợi Trình Du lên tiếng, anh ta chỉ ngón cái về sau ra hiệu:
– Cô Diễm cho gọi cậu xuống phòng giáo viên.
Nhớ lại vụ hồi sáng, Trình Du cũng lờ mờ đoán ra chuyện gì, gật đầu một cái rồi đi theo. Lúc đi ngang qua cửa lớp bên cạnh, một cái đầu bất ngờ thò ra hỏi:
– Này, đi đâu đấy? Trà sữa sắp tới rồi, lượn đi đâu lát tôi gọi bằng niềm tin à?
Trình Du liếc mắt, mãi mới nhận ra tên nhóc thua cờ caro hôm qua, cậu uể oải đáp:
– Phòng giáo viên. Lên lãnh án tử.
– Tự hào gớm nhỉ? – Công Quân bước lên trước, ra hiệu cậu đi nhanh lên, miệng không quên châm chọc. – Phải công nhận, từ ngày cậu chuyển về đây, KPI của đội Cờ Đỏ bọn anh đúng là ổn định phát triển bền vững.
Trình Du cười ruồi:
– Chuyện nhỏ, không cần quá cảm kích.
...
Trình Du ngồi đối diện với chiếc bàn trống của cô Diễm trong phòng giáo viên, trước mặt là một chén trà hoa cúc vẫn còn bốc khói nghi ngút.
Đãi ngộ cho học sinh vi phạm giờ lại cao cấp đến vậy sao?
Nhưng mà đã gọi cậu tới nghe mắng thì thôi đi, cần gì huy động thêm ba thành viên thuộc Đội Cờ Đỏ? Định mở phiên tòa xét xử, ba bên bốn mặt đối chất tội danh rồi xử lý một lượt luôn hay gì?
Giờ trong phòng có đúng bốn người. Ba người kia mặc đồng phục Quốc phòng xanh rêu, tóc tai gọn gàng, tác phong nghiêm chỉnh. Riêng Trình Du một mình một cây đỏ chót, trông lạc quẻ như học sinh cá biệt bị ném vào giữa đội duyệt binh.
Có vẻ tất cả đều bị mượn đi trong giờ học. Giáo viên trường Thời Đại đúng giỏi tính toán, cứ nhằm mấy môn phụ nhẹ nhàng mà thản nhiên bốc học sinh đi. Hỏi ra mới biết, cô Diễm và các giáo viên khác đang bận họp, thế là cả lũ đành ngồi không nhìn nhau, chờ các sếp quay về.
Trong ba người này, ngoài Nghiêm Luật, Trình Du còn lờ mờ nhận ra Thế Khải, người từng sát cánh cùng anh trong vòng đấu nhóm Chiến Toán năm ngoái, chỉ tiếc là bị loại sớm ở vòng cá nhân.
Thế Khải ngoài đời không khác mấy so với trên video, vẫn là gương mặt điềm đạm và thái độ khiêm tốn đó, đứng cạnh Nghiêm Luật mới thấy rõ sự tương phản, một người tĩnh lặng như nước, một người sắc bén như lửa. Vậy mà khi thi đấu, lại phối hợp ăn ý đến khó tin.
Nhắc đến Công Quân thì miễn bàn. Cái con người tăng động này ngày nào chẳng chạy như ngựa ngoài sân, nhìn thôi đã thấy mệt.
– Uống được trà không? Hay muốn nước ngọt? – Công Quân vừa lách cách mấy cái chén vừa hỏi, giọng nửa đùa nửa thật.
Trình Du liếc cốc trà trước mặt:
– Có nước ngọt thật à?
– Đương nhiên là không có! – Anh ta nhún vai.
– Thế anh còn hỏi?
– Thì hỏi cho có lệ thôi. Mười đứa bị lôi cổ lên đây thì cả mười đứa đều xác định tinh thần nghe chửi rồi, đứa nào còn tâm trạng mà đòi hỏi đồ uống? Anh cứ tưởng ông em cũng thuộc dạng "sao cũng được" chứ.
Trình Du cạn lời.
Cậu còn chưa kịp đáp trả, bàn tay Nghiêm Luật đã vươn tới nhấc cốc trà đi, anh đặt xuống trước mặt cậu một ly nước lọc mát.
– Không muốn đêm mất ngủ thì uống cái này thôi.
Trình Du ngước lên nhìn đối phương, không có băng Cờ Đỏ, không cầm sổ ghi tội, tay áo sơ mi xắn lên gọn gàng, ra dáng một người bình thường rồi đấy.
– Cảm ơn đàn anh đã quan tâm nhé. – Trình Du miệng cảm ơn nghe rất chân thành, nhưng tay thì đẩy cốc nước sang bên cạnh, ánh mắt hướng ra ngoài cửa chính.
Bên ngoài, Hiếu Dũng lấp ló sau khung cửa kính, tay xách một ly trà sữa size L, đầu cậu ta cứ nhấp nhổm, mắt láo liên như đang tính xem nên ném cái thứ này vào góc nào cho hợp lý, trông đần thật sự.
– …
– Làm cái trò gì đấy? Vào đây! – Nghiêm Luật nhíu mày, lớn giọng nói.
– Á! Dạ thôi ạ! – Hiếu Dũng giật nảy mình, suýt nữa thì làm rớt ly nước. Hắn vội vàng bắn tín hiệu cầu cứu về phía Trình Du:
– Ông lười nó vừa, ra mà lấy! Còn đòi dâng tận mồm à?
Trình Du lười biếng đẩy ghế đứng dậy, lúc lướt qua còn không quên chặc lưỡi với ai đó:
– Xem xem, chỉ dọa con nít là nhanh.
Nghe vậy, Công Quân và Thế Khải ngồi sau không nhịn được mà bật cười.
Trường Thời Đại vốn khá thoáng, ngoài giờ học chính quy thì học sinh muốn ăn vặt hay giải trí cũng chẳng ai cấm, miễn là đừng đi quá giới hạn.
Trình Du thản nhiên cầm ly trà sữa vào phòng, cắm ống hút kêu một tiếng rõ to rồi mới ung dung đi ngang qua Nghiêm Luật. Cậu ngồi xuống ghế, giọng điệu tiếc nuối giả trân:
– Tiếc thật, tấm lòng của đàn anh coi như bỏ sông bỏ bể rồi.
Nghiêm Luật cũng chẳng so đo, anh ngồi xuống ghế, cầm ly nước lọc ban nãy lên uống một ngụm:
– Anh chỉ thấy thương cho cô Diễm phải gồng lưng gánh một học sinh ưu tú như cậu. Một tháng ngủ gật trong lớp sáu lần, trèo tường đi học muộn bốn lần. Không nói rõ, người ta lại tưởng anh cố tình ghim cậu. Nửa đêm cậu không ngủ mà đi hành nghề ăn trộm à?
– Không trộm ở nhà anh là được.
Trình Du ngả người lên ghế, hút một ngụm trà sữa, nói bằng giọng hết sức thành khẩn:
– Thật ra chuyện này dễ giải quyết lắm. Anh và hai ông anh này chỉ cần làm như không nhìn thấy tôi là xong, đôi bên cùng có lợi, nhà nhà hạnh phúc.
– Làm như không thấy? Trình Du, em nghĩ hay quá nhỉ? – Một giọng nói quen thuộc vang lên từ ngoài cửa.
Cô Diễm bước vào, đảo mắt một lượt khắp đám học trò rồi cất giọng:
– Nghiêm Luật, Công Quân, Thế Khải! Mấy đứa là thành viên Đội Cờ Đỏ, cứ đúng luật mà làm. Thằng bé này dám ngang ngược, mấy em cứ mạnh tay cho cô. Phạt đứng, phạt chép, đọc kiểm điểm trước cờ... tùy các em quyết, cô duyệt hết!
– Rõ! – Công Quân và Thế Khải đồng thanh dõng dạc.
– Vầng! – Chỉ có đội trưởng Đội Cờ Đỏ là đáp lại miễn cưỡng hơn.
Trình Du: "..."
Hay quá! Đồng chí Kiều Diễm, cô đang bán con đúng không?
Mấy giáo viên đi sau cô không nhịn được mà bật cười khúc khích. Bên cạnh cô Diễm còn có thầy Hoà chủ nhiệm lớp 12 Tự Nhiên-1 và vài thầy cô khác, xem chừng mọi người vừa mới đi họp về.
Học sinh lớp nào tự động tìm về bàn giáo viên chủ nhiệm lớp đó. Bàn của thầy Hoà lại đặt sát rạt bàn cô Diễm, thành ra bên kia nói to nói nhỏ gì, bên này cũng nghe không sót chữ nào.
Cô Diễm khá đủng đỉnh, trong khi mọi người đã bắt đầu lầm rầm thì cô vẫn còn khoan thai lật giở xấp giáo án, trông chẳng có vẻ gì là sốt ruột. Trình Du đành ngồi im một chỗ, tai vểnh lên hóng chuyện xung quanh, nội dung vừa vặn xoay quanh mùa thi Bảy Chiến.
Chẳng mấy chốc, không chỉ bàn thầy Hoà mà cả cái góc văn phòng này đều sôi sùng sục, câu chuyện mỗi lúc một rôm rả. Tất cả đều xoay quanh mấy từ khoá như "Bảy Chiến", "vòng loại", "chọn team", "quay clip quảng bá"...
Bảy Chiến – Hệ thống thi đấu này Trình Du nghe quen tai lắm rồi. Đây là một game show học thuật toàn quốc cực kỳ nổi tiếng được rất nhiều bên xem trọng. Mỗi năm sẽ có bảy nhánh thi đấu riêng, ứng với các môn: Toán, Văn, Anh, Lý, Hoá, Sử, Địa.
Cũng là bảy môn mà trường này bắt thi lên thi xuống.
Thì ra ba người của Đội Cờ Đỏ bị triệu tập cũng là vì chuyện này. Hệ thống thi đấu Bảy Chiến sắp bước vào mùa tuyển quân mới, ban tổ chức mời các cựu quán quân của bảy nhánh về trung tâm thành phố để quay một loạt video quảng bá, dự kiến kéo dài khoảng một tuần. Thầy Hoà đang ra sức thuyết phục Nghiêm Luật khăn gói quả mướp lên thành phố một chuyến.
Suốt buổi, thầy hùng hồn diễn thuyết về tinh thần cống hiến, về việc thắp lửa đam mê cho thế hệ đàn em, Nghiêm Luật chỉ bình thản hỏi đúng một câu:
– Có thù lao không ạ?
Thầy Hoà bật cười, nhấp một ngụm trà rồi đáp:
– Trẻ thế này mà suốt ngày tiền nong. Yên tâm, có! Đến vai diễn qua đường còn có cát-xê, nói gì đến quán quân quay chính như em.
– Vậy thì em đi. – Nghiêm Luật gật đầu, không cần nghĩ ngợi thêm.
– Tốt. Chờ xem lịch phía bên chương trình như thế nào, thầy sẽ chốt lại thời gian với em. Việc vắng mặt nhà trường chắc chắn cho phép, bài vở bù lại là ổn.
Rồi thầy nói tiếp:
– Giờ đến chuyện thứ hai, liên quan đến đội tuyển thi đấu năm nay. Lớp mình có đứa từng thi Lý, đứa thi Toán nên thầy mới gọi cả ba đứa lên đây.
Nghe đến đây, Công Quân nhăn mặt:
– Thôi thầy ơi, lớp 12 rồi, bọn em lấy đâu ra thời gian mà cày đội tuyển nữa. Lệch tủ một phát toang cả kỳ thi Đại học chết em.
– Em cũng nghĩ vậy. – Thế Khải gật gù đồng tình.
– Em như trên. – Nghiêm Luật nhàn nhạt phụ họa.
Thầy Hoà vội xua tay:
– Làm gì phản ứng ghê thế? Ai bắt mấy đứa đi thi đâu? Nhà trường chỉ muốn mời mấy đứa làm trợ giảng, kèm cặp huấn luyện cho đội tuyển năm nay thôi.
Thầy Hoà đứng dậy, chắp tay sau lưng đi đi lại lại trong phòng, giọng nói không giấu được kì vọng:
– Năm ngoái lớp mình có Luật với Khải đánh tới vòng sâu Chiến Toán, Quân cũng vào được tứ kết Chiến Lý, toàn là người có kinh nghiệm thực chiến cả. Giờ chỉ cần mấy đứa truyền lại kinh nghiệm, mài giũa cho lứa năm nay là ổn. Các khối khác cũng đang rục rịch hết rồi, khối Tự Nhiên mình không thể chậm chân được.
Công Quân nghe tới đây thì hiểu vấn đề rồi. Anh ta nhấp một ngụm trà, gật đầu:
– Làm trợ giảng thì được ạ. Miễn lịch không dày quá là ổn, em không có ý kiến.
Nói xong, anh ta liếc mắt sang người ngồi cạnh. Bắt được tín hiệu, Thế Khải tiếp tục ngữ điệu nước chảy bèo trôi:
– Em cũng không có ý kiến. Nhưng bạn này thì...
Hắn nói nửa chừng thì nghiêng đầu nhìn về phía Nghiêm Luật, ánh mắt rất gian, khiến cho Trình Du đang hóng chuyện cũng phải tò mò nhìn theo.
Bạn này thì làm sao chứ?
Bạn này là quán quân Chiến Toán cơ mà? Vấn đề gì à?
Rồi cậu nghe thấy giọng trầm trầm quen thuộc vang lên. Nội dung không khác câu vừa rồi là mấy:
– Có thù lao không ạ?
Một giây, rồi hai giây. Căn phòng rơi vào trầm mặc.
Bình luận
Chưa có bình luận