Chương 4. Lão Luật nhà tao ấy, không chỉ thiếu mất nửa quả tim, mà nửa còn lại cũng hóa thạch từ đời nào rồi.



Sáng nào ở tòa Tiền Phong cũng như cái chợ vỡ. Tiếng giày dép chạy nhảy cùng với âm thanh gọi nhau í ới vang lên khắp các hành lang, khi đi lướt qua các phòng học, Trình Du vẫn nghe loáng thoáng mấy đứa đang túm tụm so đáp án bài kiểm tra hôm qua.

Đang đi thì cậu giật nảy mình vì một giọng oang oang như loa phường từ tầng ba dội xuống, chẳng cần nhìn cũng biết là của đứa nào:

– Ôi này, bạn ơi! Bạn làm thế là giết tôi đấy! Mau đem về đi!

Một giọng nữ sinh trong trẻo đáp lại, nghe vừa bối rối vừa kiên quyết:

– Sao lại không được? Hôm qua rõ ràng cậu còn nhận lời giúp đứa kia bên Xã Hội-4. Giờ đến lượt tôi thì lại từ chối à?

– Giống nhau được ư?! – Phùng Phan la lối. – Hôm qua là người ta nhờ gửi cho thằng Du. Còn cậu... cậu bắt tôi chuyển thư tình cho ông anh của tôi á? Xin đấy! Hay cậu đổi đối tượng đi, viết cho Trình Du thử xem?!

Trình Du vừa lết lên đến đầu hành lang: "..."

Ba đứa nhìn nhau, cậu chỉ kịp thấy gáy mình lạnh toát.

Theo bản năng, cậu tăng tốc. Ba mươi sáu kế, bỏ chạy là thượng sách! Cậu xốc lại ba lô, cúi đầu, ắm đầu cắm cổ lướt qua. Phùng Phan thấy thế liền gọi với theo:

– Ơ Du, đợi tao với, làm gì mà đi nhanh như bị đòi nợ thế?!

Cô bạn kia vẫn không chịu buông tha, nắm chặt áo hắn không nhả:

– Giúp tôi đi mà! Tôi không dám đưa thẳng cho anh Luật đâu, nhờ cậu lần này thôi!

– Cậu nghĩ tôi dám chắc? Đấy là Nghiêm Luật đấy! Là cái người sẽ đấm tôi nếu thấy tôi cầm cái này đấy! Tôi chưa muốn lên thiên đường đâu!

Mãi mới thoát được, Phùng Phan chạy hộc tốc theo Trình Du, thở không ra hơi:

– Mày dậy từ mấy giờ thế? Sát giờ mới tới, tao tưởng hôm nay mày lại lên bảng đếm số rồi chứ.

– Năm giờ.

– Năm giờ cái gì? Sáu rưỡi tao gọi mày đã thèm nghe máy đâu!

– Thì lúc đấy tao ngủ lại.

– Vãi...

Cả hai bước về cuối dãy, Phùng Phan vẫn chưa thôi lắm lời:

– Mày thấy không, mấy đứa con gái bây giờ lá gan toàn bơm bằng bình ôxy không đấy. Viết thư tình cho ai không viết lại đi viết cho ông anh tao, khác gì tự ngược đãi!

Trình Du "ừ" một tiếng qua loa lấy lệ. Hắn vẫn lải nhải không ngừng:

– Tao méo hiểu anh tao có gì mà tụi nó mê dữ vậy. Mở miệng ra là mắng mắng mắng. Mấy đứa bên lớp Xã Hội còn thích viết lách văn vẻ bay bướm, chúng nó nghĩ anh tao đọc hiểu được chắc?

Trình Du liếc sang:

– Chắc không thiểu năng đến mức đọc không hiểu chứ?

– Thế mày lại chẳng hiểu rồi. – Phùng Phan cười bảo. – Điểm môn văn của anh tao có thể sánh vai với mày luôn đấy.

Trình Du – đứa vừa lết qua mức trung bình môn Văn ở kỳ khảo sát trước – lập tức im re.

Phùng Phan khoác vai cậu, hạ giọng thầm thì:

– Vấn đề không chỉ ở kỹ năng đọc hiểu đâu. Lão Luật nhà tao ấy, không chỉ thiếu mất nửa quả tim, mà nửa còn lại cũng hóa thạch từ đời nào rồi.

Hắn nhớ rõ mồn một cái lần đầu tiên ngu dại đi giúp người ta, cầm thư tình mang về nhà đưa cho Nghiêm Luật hồi cấp hai. Kết quả, cậu bị anh trai úp nguyên cái cặp lên đầu, bắt đứng phạt trong góc tường một tiếng đồng hồ, vừa chỉ tay vừa mắng như tát nước:

– Ốc không mang nổi mình ốc lại còn mang cọc cho rêu.

– Cái hay cái đẹp không học, suốt ngày chỉ biết ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng.

– Dăm ba cái tuổi đầu, yêu đương nhắng nhít.

Phùng Phan rất oan, nhưng Phùng Phan nào dám cãi.

Từ đó về sau, ai nhờ gửi thư, Phùng Phan đều lắc đầu nguầy nguậy. Còn ai cố nhét vào tay, hắn vứt luôn không nể nang. Thương người trước hết cũng phải thương thân cái đã.

Còn Trình Du thì khác. Ai đưa thư cậu cũng nhận tuốt, còn cảm ơn người ta rất lịch sự. Thoạt đầu, hắn tưởng cậu thuộc kiểu boy ga lăng ấm áp, về sau mới vỡ lẽ, lúc rảnh rỗi, cậu lôi mấy cái phong bì màu mè ra làm giấy nháp, nháp kín mặt giấy rồi thì tiện tay vứt thẳng vào sọt rác.

Thành ra thư tình chưa kịp chạm đến trái tim ai, đã chết chìm trong một đống phương trình bậc hai.

Trống vừa vang ba tiếng, học sinh trong khối lùa nhau về lớp, bắt đầu mười lăm phút sinh hoạt đầu giờ..

Lớp học 11 Tự Nhiên-2 vẫn rất lộn xộn. Một đám cởi áo khoác buộc vào cổ, cầm thước kẻ với chổi rơm phang nhau loạn xạ. Có đứa còn trèo hẳn lên bàn múa quạt, mở điện thoại đệm nhạc xập xình. Góc kia thì có hội xúm vào xem bói tarot. Trình Du vừa ló đầu vào cửa đã nghe một giọng phán như thánh:

– Trải bài này ra cho thấy, hai hôm nữa có điểm kiểm tra. Mày chuẩn bị tinh thần ăn đòn đi là vừa.

– Bổ quả cau này, lằn mông của mày thêm một đường nữa là thành hình bông tuyết.

May mà vẫn còn vài gương mặt tử tế níu lại danh dự lớp. Khánh Khiêm, Việt Hà và mấy học sinh giỏi đang chụm đầu tranh cãi kết quả bài toán hôm qua. Vừa thấy cậu, Việt Hà vẫy tay rối rít:

– Du! Mau qua đây! Bọn này chờ ông từ sáng!

Cả đám lập tức ngoảnh ra cửa.

Trình Du mặc áo sơ mi trắng, ba lô đeo lệch một bên vai, với chiếc áo khoác đồng phục vắt ngang khuỷu tay thong thả bước vào. Theo sau cậu là một bé Phùng Phan Baymax phiên bản lắm lời, miệng vẫn đang lải nhải chưa dứt.

Trình Du đưa mắt nhìn quanh lớp, theo phản xạ nở một nụ cười ôn hòa.

– Bớt diễn! – Khánh Khiêm chạy đến khoác vai cậu lôi vào. – Nhanh tới giải bài này coi!

Cậu đặt cặp xuống bàn cuối cạnh cửa sổ, vừa ngồi xuống đã bị cả đám đông bủa vây. Chẳng chịu nổi cảnh chen lấn, cậu dứt khoát leo thẳng lên mặt bàn, xoay cây bút một vòng điệu nghệ rồi bắt đầu ban phát kiến thức.

Năm phút sau, nhóm hiếu học mãn nguyện rút lui, nhóm mượn bài về nhà lập tức ào ào kéo đến. Lúc Phùng Phan đi vệ sinh một lượt trở về chỗ, hắn chỉ còn thấy Trình Du đã thản nhiên gục mặt xuống cánh tay, tay kia luồn vào tóc, cứ thế ngủ chẳng biết trời trăng mây gió.

Đống bài tập đã hoàn thành của cậu đặt ngay ngắn trên bàn, đám bạn tự nhiên như ruồi lấy đi gần hết. Xung quanh vẫn người chạy qua, người chạy lại nhốn nháo lộn xộn.

Mãi sau Việt Hà mới nhớ ra vai trò của mình, cô nàng đập bàn nghe rầm một cái:

– Trật tự! Mấy người không nhớ tiết đầu là của ai à?

Một tên ngồi bàn đầu giật mình ngẩng lên, mắt lờ đờ:

– Ê, nay tiết đầu của ai thế?

– Hình như của nàng Diễm?

Hai chữ "nàng Diễm" vừa thốt ra, cả lớp như bị bấm nút tạm dừng.

Phạm Kiều Diễm là giáo viên chủ nhiệm, tuy dạy Vật Lý nhưng lại sở hữu một tâm hồn đậm chất văn chương triết học. Mỗi lần cô mở miệng là một bài diễn thuyết về nhân sinh, nghe vừa thấm lại vừa nhột. Lũ học trò vừa nể vừa sợ, gọi cô bằng danh xưng "nàng Diễm".

Chỉ trong nháy mắt, cả lớp như hoàn thành một cuộc tiến hóa thần tốc: từ bầy động vật hoang dã trở về với hình hài con người. Ai nấy cuống quýt nhét đồ chơi vào cặp, bày sách vở ra bàn. Tóc tai vuốt lại cho chỉnh tề, ánh mắt ngây thơ vô tội, một cảnh tượng ngoan ngoãn vâng lời diễn đến là chuyên nghiệp.

Ở cuối lớp, cậu học sinh ban nãy còn gục mặt ngủ chẳng biết từ bao giờ đã ngồi ngay ngắn với chiếc kính gọng bạc gác trên sống mũi.

Tiếng giày cao gót nện xuống hành lang đều đặn, mỗi lúc một gần. Cô chủ nhiệm Kiều Diễm bước vào, dáng người cao gầy, phong thái thanh lịch. Vừa đến cửa lớp, giọng cô cũng vang lên theo:

– Tôi đã nói với các em bao nhiêu lần rồi, "chân thật" là một trong những giá trị cốt lõi của cuộc sống.

Cô đặt cặp tài liệu lên bàn, ánh mắt lướt một vòng xuống lớp:

– Nó không đơn thuần là việc nói ra sự thật, mà còn là cách ta thể hiện bản thân ra ngoài thế giới. Sống chân thật là dám chấp nhận bản thân, kể cả những điều chưa hoàn hảo. Khi đó, các em sẽ thu hút những người có cùng giá trị và tạo nên những mối quan hệ bền vững.

– Ví dụ như Phùng Phan. Em có thể ôn tập bất kỳ môn nào trong hoạt động đầu giờ, nhưng ít nhất cũng phải tôn trọng người biên soạn sách chứ?

Cả lớp đồng loạt quay lại nhìn về bàn thứ hai từ dưới lên. Phùng Phan mặt đỏ bừng, luống cuống lật ngược cuốn sách giáo khoa đang cầm trên tay.

Lớp học lập tức bùng lên một tràng cười lớn.

– Huy Hùng, em cũng không cần phải làm khó mình như vậy. – Cô Diễm đưa mắt sang dãy bên kia – Thay vì vừa dịch từng chữ vừa chép, lại không chắc chép đúng hay không, chi bằng dành vài phút đọc hiểu công thức. Khi em thực sự hiểu, chữ là của em, kiến thức cũng là của em.

Huy Hùng – đứa vừa đứng múa quạt ban nãy – lập tức cúi gập người, bẽn lẽn gấp vở. Cậu bỏ một cuốn vào ngăn bàn, cuốn còn lại trả về cho Trình Du. Như hiệu ứng dây chuyền, vài người khác cũng tự giác hai tay cung kính dâng vở trả chủ.

Chỉnh đốn xong đám nhất quỷ nhì ma, cô Diễm tiếp tục đi dọc lớp, cuối cùng dừng lại trước bàn cậu học sinh bỏ sỉ bài tập về nhà cuối lớp:

– Em gì đó. Nãy giờ ngủ có ngon không?

Hôm nay trời không nắng gắt, cũng chẳng oi bức, vậy mà đầu cậu vẫn âm ấm. Những giấc ngủ chập chờn thế này chỉ làm người ta thêm uể oải, chẳng thể tỉnh táo nổi.

"Em gì đó" đẩy gọng kính đáp:

– Dạ không ngon lắm ạ.

– Thế thì đừng ngủ. Đứng lên! – Giọng cô đanh lại. – Cô nghe nói dạo này em qua lại khá thân với Nghiêm Luật khối 12 à?

Hai chữ "Nghiêm Luật" hệt như một gáo nước lạnh, tạt cho Trình Du tỉnh cả ngủ:

– Ai lại đồn ác thế ạ?

– Phải thân lắm thì tên em mới xuất hiện dày đặc trong sổ trực ban của người ta đến thế chứ. Em xem, điểm thi đua tháng này của lớp sắp bị một mình em quét sạch rồi đấy.

– ...

Phía dưới, vài tiếng cười khúc khích bắt đầu vang lên.

Cô Diễm lại gõ bàn, lộ ra vẻ mặt vừa bất lực vừa bao dung:

– Có những chuyện nói nhiều mất hay, cần thay đổi thì phải thay đổi. Hiểu chứ?

– Hiểu ạ! – Trình Du ngoan ngoãn đáp.

Cô Diễm nhìn vẻ vâng lời của cậu, suýt nữa thì tin sái cổ.

Cái cậu học trò này ngoại hình sáng sủa, tối ngày vâng vâng dạ dạ xoen xoét cái mồm, nhưng cứ hễ quay lưng đi là lại chứng nào tật nấy. Nó vừa là đứa khiến cô tự hào vì thành tích, lại vừa là đứa làm cô đau đầu vì kỷ luật. Khiến cô vừa không thể không khen, lại vừa không nhịn được muốn mắng.

– Chỉ một mình Trình Du hiểu thôi sao? – Cô hướng mắt về cả lớp.

Lúc này cả lớp mới đồng thanh:

– Dạ hiểu ạ!

Cô Diễm cuối cùng cũng gật đầu hài lòng:

– Chiều nay Trình Du xuống phòng giáo viên uống trà với cô. Còn bây giờ, tất cả gấp sách lại, kiểm tra mười lăm phút!

12

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bình luận

Chưa có bình luận
Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout