Chương 2. Nghe xem, âm thanh phát ra từ miệng anh có phải tiếng người không?


 


 
 

Tại phòng kiểm tra khảo sát số 2.

– Chết tao rồi. Cứ đinh ninh mới kiểm tra xong được nghỉ xả hơi, ai dè bài mới chưa sờ vào chữ nào. Kiểu này toang chắc!

– Mới đầu năm học mà khảo sát tới hai lần. Cái mông tao còn chưa hết lằn đây này, mai lại in thêm dấu mới.

Trước khi giám thị đến, cả phòng vẫn còn đang túm tụm than thở. Trình Du ngồi ung dung một góc, tay chống cằm, định tranh thủ chợp mắt thêm vài phút thì một giọng con trai vang lên ngay trên đầu: 

– Ê ông, không ôn bài à? Hay làm ván caro cho tỉnh táo?

Trình Du nhìn lên, ánh mắt va phải một cái đầu đinh lạ hoắc. Dường như cậu bạn cà lơ phất phơ này quá đỗi lạc lõng giữa đám học sinh đang chụm đầu ôn tập, nên mới phải kiếm chuyện với một thằng ngáp tới lần thứ năm như cậu đây.

– Thôi. Không chơi. –  Trình Du nhắm mắt lại, gục đầu xuống.

Đối phương vẫn không bỏ cuộc: 

– Chơi đi. Ai thua mời trà sữa?

Trình Du lập tức ngẩng phắt đầu dậy, tay mò vào ngăn bàn lôi ra một cây bút: 

– Chốt!

Vấn đề không nằm ở ly trà sữa, vấn đề là cái cảm giác chiến thắng và giành được một thứ gì đó từ người khác mới thực sự kích thích khả năng chiến đấu của con người.

Húi cua xé nháp, gạch mấy đường xiên xẹo làm bàn cờ, rồi đánh dấu X đầu tiên: 

– Nói chứ, còn vài phút nữa thôi, ôn bài gì tầm này nữa. Tới đâu thì tới thôi ông ơi.

– Trừ tôi. – Trình Du điềm nhiên đánh O sang bên cạnh. – Không ôn vì thấy đủ rồi.

Húi cua nhướng mày, giọng cao lên một tông: 

– Gì mà tự tin thế? Ông ở bang phái nào đấy, cho xin cái name nào?

– Trình Du, bang 11 Tự Nhiên-2.

Cậu ta sững người vài giây, tự nhiên rú lên: 

– Vãi! Là ông á?! Có phải ông là cái thằng tháng trước đá bay tên top 1 môn vật lý của lớp tôi không?

– ...

– Ê, làm quen cái đi! Tôi là Hiếu Dũng, bên Tự Nhiên-3! – Cậu ta hí hửng chìa tay.

Trình Du lơ đãng đánh ô cuối cùng, nối năm dấu O thành một đường thẳng, rồi liếc đối phương: 

– Bớt mơ mộng đi, ông bạn. Tôi không có thói quen ném bài cho người khác đâu.

Nghe câu này xong, mặt Hiếu Dũng xìu xuống thấy rõ. Cậu ta chắp tay kiểu hiệp khách, cắp tờ nháp quay đầu: 

– Cáo từ!

Trình Du nói với theo: 

– Không tiễn! Nhớ nhé, trà sữa olong, full topping, 25% đường.” 

– Rồi, biết rồi.

Tùng! Tùng! Tùng!

Đúng lúc ấy, tiếng trống trường vang lên.

Giám thị bắt đầu đi xuống phân phát đề thi. Không khí trong phòng đột nhiên thay đổi, đám học sinh túa ra chạy về vị trí số báo danh của mình.

Trình Du ngồi ngay ngắn vào bàn, tay cầm bút, mắt nhìn đề, tỉnh táo như chưa hề thiếu ngủ. Không phải nói quá, cậu thật sự chẳng ngán mấy bài kiểm tra kiểu này.

Hồi còn ở trường Chuyên Danh Vọng, cậu vốn là học sinh top đầu. Ngoài giờ học trên lớp, cậu còn tự cày sách nâng cao, xem video bài giảng khó, rồi in cả núi đề về làm. Kiến thức cơ bản nuốt gọn đã đành, các dạng đề mở rộng đủ loại hóc búa cậu cũng từng sờ qua cả đống. Ngay cả khi chuyển về trường huyện Thời Đại, thói quen học hành ấy vẫn không hề thay đổi.

Với cậu, kiểm tra đột xuất chẳng có gì đáng sợ. Cậu chỉ ghét kiểu thi cử dồn dập, đánh úp không báo trước thế này thôi.

Thử tưởng tượng xem, bảy môn dồn vào một ngày. Văn thì 90 phút, các môn còn lại mỗi môn 45 phút, vùi đầu vào làm từ sáng sớm đến chiều muộn, chỉ được nghỉ trưa một tí, ai mà thích cho nổi.

Tiếng trống kết thúc môn cuối cùng vang lên, học sinh lũ lượt rời khỏi chiến trường với thân xác tàn tạ. Phùng Phan cũng không ngoại lệ, Trình Du vừa ra tới cửa đã thấy hắn lăn đến trước mặt mình.

Đúng như kịch bản, vừa thấy bạn mình, quả bóng kia lập tức nổ tung: 

– Du, tao thề luôn! Đề này chắc chắn bị nhầm! Tao đọc mà không hiểu cái quái gì hết!

– Mày nói đúng. Nhầm thật. – Trình Du gật gù, ra vẻ thấu hiểu lắm. 

Phùng Phan chưa kịp hớn hở, cậu dẫm thêm một phát lên nỗi đau tinh thần của hắn: 

– Câu cuối là kiến thức nâng cao lớp 10. Mày không hiểu là đúng rồi.

Phùng Phan chết lặng ba giây, sau đó gào lên: 

– Biến đi cho khuất mắt tao, cái dòng thứ kiêu ngạo vô nhân tính!

Trông hắn tức đến xì khói, cậu phá lên cười hả hê.

Phòng học giờ đã vãn người, chỉ còn vài đứa mọt sách nán lại so đáp án. Trình Du dĩ nhiên không thuộc hội đó. Với cậu, làm bài xong là reset não: không nhớ, không nhắc, không vương vấn, đem tất cả trả sạch cho đời.

Việc Trình Du muốn làm nhất bây giờ là về nhà, quăng người lên giường và ngủ một giấc quên trời quên đất. Nhưng khổ một điều là không có đồng hồ báo thức thì cậu ngủ không yên.

Mà cái đồng hồ báo thức thì toang mất rồi.

Đang tiếc hùi hụi cái đồng hồ xấu số, cậu chợt nghe tiếng cãi vã quen thuộc như cơm bữa vọng lại từ ngoài hành lang:

– Câu cuối đáp án là -1! Tôi bấm đi bấm lại rồi!

– Sai bét, tôi vừa hỏi mấy đứa lớp Tự Nhiên-1, đứa nào cũng bảo ra 0!

– Thế thì cả lò nhà chúng nó sai hết.

– Thế thằng Du thì sao? Bà nghĩ nó ra mấy?

Phùng Phan tai thính như tai chó, vừa nghe đến tên bạn mình liền quay phắt sang: 

– Ê có phải là...

– Nín! – Trình Du túm cổ áo hắn, kéo chạy thục mạng khỏi lớp. 

Ra mấy quan trọng lắm ư? Thằng Du của bọn nó bây giờ chỉ muốn ra về thôi!

Khỏi phải nói, Việt Hà và Khánh Khiêm hai cái máy dò đáp án của lớp, cứ mỗi lần kiểm tra xong là y như rằng sẽ réo tên cậu đầu tiên, Trình Du sợ hai con người này chết khiếp.

Và đúng như dự đoán, ngay khi hai cái bóng một cao một tròn vừa chuồn mất dạng dưới sân trường, cặp đôi lớp trưởng lớp phó đã lù lù xuất hiện với một xấp giấy nháp trên tay. Việt Hà ngơ ngác nhìn hành lang trống hoác:

– Ủa... Rõ ràng nãy tao thấy nó với Bé Bự đứng đây mà nhỉ?

Chiều xuống, học sinh tan học đổ ra đường tạo thành dòng người tấp nập. Chiếc xe Cub chở Trình Du và Phùng Phan lướt đi trên đại lộ. Gió lùa qua những tán cây lộc vừng hai bên đường, bầu trời đường Vĩnh Hằng qua những kẽ lá xanh trong như được gột rửa.

Sau khi thả Phùng Phan ở đầu ngõ, Trình Du một mình chạy xe thẳng tới Nhà sách Thành phố, cậu cần phải mua ngay một cái đồng hồ báo thức mới.

Nhà sách rộng thênh thang. Ngoài sách vở, bút thước, còn có đủ thứ đồ lưu niệm, gấu bông, sticker xinh xỉu. Trình Du lượn lờ giữa các kệ hàng, ngó nghiêng từng hộp đồng hồ. Cậu thích kiểu đồng hồ cổ điển, có kim giờ, kim phút, và nhất định phải nghe được tiếng “tích tích” của kim giây.

Thấy một chị nhân viên đang sắp xếp hàng đi ngang qua, cậu nghiêm túc hỏi: “Chị ơi, có mẫu đồng hồ nào lì đòn một chút không ạ? Kiểu lỡ tay đập một phát chưa hỏng ngay ấy.”

Nhân viên nhà sách sợ hãi nhìn cậu, tay đang cầm cây bút cũng khựng lại giữa không trung.

Loay hoay một hồi, cuối cùng Trình Du cũng cầm được một món ra quầy thanh toán. Chị nhân viên thu ngân liếc món đồ trên tay cậu, tủm tỉm cười: 

– Em không tìm được mẫu ưng ý à?

– Dạ có mà. – Cậu chỉ chỉ tay vào cái hộp trên bàn.

– Chị tưởng em mua đồng hồ?

Trình Du cúi xuống nhìn cốc sứ trắng với cái quai hình đuôi mèo cong vút trên tay mình, não bộ đình công hai giây.

– À...

Cái não cá vàng chết tiệt.

Chần chừ một lúc, Trình Du lại vòng ra kệ đồng hồ lượm thêm một cái hộp nữa, đặt cả hai lên quầy. Chị nhân viên phì cười: 

– Của em hết hai trăm mười lăm nghìn nhé!

– Em chuyển khoản. – Trình Du vừa mở app ngân hàng vừa hỏi. – À chị, cho em hỏi ở đây có bán thuốc lá không ạ?

– Nhà sách thì không bán rồi, nhưng tạp hóa bên kia đường có bán đó. Gần lắm!

Trình Du gật đầu cảm ơn rồi xách túi đồ bước ra ngoài, phát hiện mới đó mà trời đã sập tối rồi. 

Ánh chiều tan ra giữa những tầng mây xám nhạt. Phố xá lên đèn, hắt lên vai cậu một vệt sáng vàng vọt, Trình Du đứng cạnh gốc me xù xì nhìn sang bên kia đường. Cách đó vài căn, đúng là có một tiệm tạp hóa nhỏ, ánh đèn trắng nhờ nhờ hắt ra mặt đường. Cậu lên xe, chầm chậm lái về phía đó.

Tiệm tạp hóa Chú Mười nằm ngay ngã tư, biển hiệu gỗ phai màu lặng lẽ nép dưới tán lộc vừng cổ thụ. Thân cây thô sần, hoa đỏ buông từng chùm như đèn lồng, rủ xuống mái hiên trông càng thêm hoài cổ.

Hôm nay dùng não quá nhiều, trong người lại bí bách, mà cũng mấy ngày rồi cậu không đụng đến thuốc. Giờ đây, cậu thực sự cần một điếu để cân bằng.

Chủ quán là một người đàn ông trung niên,Trình Du nhận bao thuốc từ tay chú, rút một điếu ngậm lên môi: 

– Bao nhiêu tiền vậy chú? Cháu chuyển khoản ạ.

Nghe hai chữ "chuyển khoản", người đàn ông liền xua tay: 

– Ở đây chú không có chuyển khoản đâu con ơi, chú chỉ lấy tiền mặt thôi.

– Chú à, cháu không có tiền mặt nên mới phải chuyển khoản này chú.

– Thì chú cũng có tài khoản ngân hàng đâu mà chuyển, bé con à.

Hai người mắt to mắt nhỏ nhìn nhau, không khí vừa lúng túng vừa khó xử. Trình Du tặc lưỡi một cái, đang định mở miệng xin nợ, hẹn mai quay lại trả thì một giọng nói trầm thấp vang lên ngay sau gáy: 

– Bao nhiêu vậy chú Mười? Để con trả cho.

Giọng nói rất quen thuộc, cả Trình Du lẫn ông chủ tiệm đều giật mình quay lại.

Nghiêm Luật không biết từ đâu xuất hiện, đứng sát ngay sau lưng Trình Du. Bóng anh cao lớn gần như bao trùm cả người cậu. Khoảng cách cả hai gần đến mức cậu có thể ngửi thấy thảo mộc dịu nhẹ thoang thoảng từ áo anh.

Trình Du liếc mắt một vòng. Hóa ra Nghiêm Luật đã ngồi chình ình ở tiệm sửa xe kế bên từ lúc nào, nãy giờ vẫn im lặng nhìn sang đây. Cậu theo phản xạ lách người sang một bên, tạo một khoảng cách an toàn.

Thấy anh, chú Mười mừng như vớ được vàng:

– Bạn con hả Luật? May quá! Chú già rồi, mấy cái quét mã này chú thua.

Nghiêm Luật chỉ cười, rút ví đưa cho chú một tờ tiền mệnh giá cao. Chú Mười nhận tiền, miệng cười toe toét, lúc trả lại tiền thừa còn dúi cho anh mấy chiếc kẹo sữa mà trẻ con hay ăn.

Anh cũng không từ chối, nhét hết vào túi áo rồi mới quay sang nói với Trình Du: 

– Dân buôn bán nhỏ ở đây vẫn chưa quen chuyển khoản. Ra đường, cậu thủ ít tiền mặt thì tiện hơn.

– Biết rồi. – Trình Du gật đầu. – Anh đưa số tài khoản đây, tôi chuyển trả lại.

Nghiêm Luật ung dung quay về tiệm sửa xe, ngả người vào ghế chờ, đáp gọn lỏn: 

– Anh cũng chỉ nhận tiền mặt, cậu đưa tiền mặt đi.

Trình Du nghẹn họng.

– Nghe xem, âm thanh phát ra từ miệng anh có phải tiếng người không?

– Cậu nói xem liệu có phải tiếng người không? Nếu không phải thì sao cậu nghe lại hiểu?

– ...

– Không gấp. – Nghiêm Luật rộng lượng khoát tay. – Khi nào có thì trả.
 
– Được rồi. Mai đi học tôi nhờ thằng Phan mang qua cho.

Nghiêm Luật không ừ hử, Trình Du xem như anh đã đồng ý. Cậu tựa lưng vào yên xe, thong thả châm một điếu thuốc. Nicotin thấm sâu vào từng mạch máu, len lỏi vào từng tế bào thần kinh, xoa dịu mọi căng thẳng của một ngày dài như có phép màu.

Làn khói trắng lượn lờ trong không trung, vẽ thành một vòng rồi biến mất vào bóng tối. Khi Trình Du quay qua một lần nữa, cậu thấy gương mặt Nghiêm Luật đã xuất hiện một chiếc khẩu trang đen che kín mít, chỉ để lộ ra đôi mắt dáng đuôi cáo sắc bén lạnh lùng. 

3

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bình luận

Chưa có bình luận
Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout