Chốn mới


Chào mừng em đến thành phố Cảnh.

Trong lúc cô mèo Sphy nằm cuộn trong ổ uể oải thì lũ quạ không được thoải mái như thế. Chúng bị đội an ninh bắt giữ.

Đội trưởng Dobermann quan sát cảnh sát viên đại bàng đang kiểm tra lũ quạ trong lồng. Chiều nay, trong lúc đang đi tuần quanh khu vực, anh ngửi được mùi gỗ ngọc am cháy thoảng trong gió. Gỗ này anh phát cho các cửa tiệm buôn bán trong thành phố cũ để đốt làm tín hiệu cầu cứu khi gặp cướp bóc, nguy hiểm. Đây là thử nghiệm mới của anh trong kế hoạch nâng cao trị an khu vực, nhưng có vẻ tin đưa hơi chậm, may mắn là đội của anh bắt gặp lũ này trên đường đào tẩu. Toàn thân chúng đều được đánh dấu bằng mùi ngọc am nên rất dễ phát hiện và truy vết. Tính toán thấy thời gian nhận được thông tin quá phụ thuộc vào tốc độ gió, đội trưởng tự nhủ nên nghiên cứu cách thức báo tin khác nhanh hơn, tránh trường hợp chỉ bắt được hung thủ mà không thể bảo vệ nạn nhân.

Suy nghĩ của Đội trưởng bị gián đoạn vì hai cảnh sát viên rà soát hiện trường đã trở về. Hai cậu cảnh sát viên tên Nhài và Cộc tiến lại gần Dobermann, vẻ mặt cả hai pha trộn giữa phấn khích và căng thẳng. Nhài tiến sát anh, thì thầm:

- Anh Đốp, vào phòng riêng đi, chúng ta cần bàn bạc.

Dobermann khẽ cau mày nhưng chân vẫn bước theo hai đồng nghiệp về phòng làm việc của mình, vừa đi anh vừa càu nhàu:

- Đã bảo ở chỗ làm không được gọi cái tên đó rồi cơ mà. Không chuyên nghiệp gì cả.

Nhài không vội vàng phân bua về việc vô ý gọi tên thân mật của anh như mọi khi mà chỉ chăm chăm kéo anh vào trong phòng rồi khóa trái cửa lại. Dobermann chưa kịp mở miệng mắng sự vô phép của hai đứa thì Cộc đã đặt một bọc đen xuống sàn nhà, mở ra. Đội trưởng khịt mũi gật gù. Trên bọc vải và con vật nằm trong này đều có cùng cái mùi được đánh dấu trên bọn quạ. Có vẻ như chúng đã kịp liệng bọc này trước khi đại bàng tung lưới bắt cả lũ. Nhài và Cộc được phân công rà soát xung quanh khu vực, cả hai đã lần theo mùi ngọc am và tìm thấy bọc hàng này. May mắn đối tượng của lần thử nghiệm này là lũ mũi điếc nên chúng mới mất cảnh giác, giúp đội anh được thuận tiện như vậy. Đội trưởng gãi gãi tai, bắt đầu cân nhắc chỉnh sửa lại hệ thống báo án. Đâu phải lúc nào cũng nhờ vào may mắn được.

Cộc mở bọc ra, chờ phản ứng ngạc nhiên của Đội trưởng nhưng thấy anh vẫn đứng yên thờ ơ. Lúc này cậu mới nhớ ra trên thân bạn nhỏ trong bọc vẫn còn cuốn một lớp áo lông, nhìn thoáng qua dễ nhầm lẫn là một giống động vật nào đó. Lúc tìm thấy bọc vải này các cậu cũng nghĩ thế. Thế nhưng gọi mãi không thấy con thú này động đậy, Nhài mới tìm mạch đập để kiểm tra, lúc này hai cảnh sát mới nhận ra con vật này được bọc ngoài một tấm da thú. Cộc đưa tay kéo tấm da phủ, nhấc thứ bên trong ra hướng về sếp mình, nói bằng giọng điệu phấn khích khó nén:

- Anh Đốp, anh nhìn xem!

Dobermann giật mình, tiến thêm mấy bước để nhìn cho rõ hơn. Mắt Cộc lúc này đã ngấn lệ, cậu thì thầm run rẩy:

- CON NGƯỜI đấy. Một CON NGƯỜI còn đang sống đấy.

Thật sự là Con Người. Một Con Người đang còn thở. Một Con Người có chân tay thân thể hoàn toàn lành lặn. Một Con Người khỏe mạnh, còn sống. Một con người giống hệt như trong sách ảnh mà tộc Cảnh các anh còn lưu giữ, chứ không phải những “con người” dị hình dị dạng anh đã gặp trong những lần truy quét trước kia. Dobermann cảm thấy bản thân đang mơ, anh ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn hai đồng tộc. Cả hai nước mắt đã chảy dài. Khung cảnh trước mắt anh cũng bắt đầu nhòe đi. Lạy Đấng Tạo Hóa, lần này chúng con đến kịp rồi!

***

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Sam tỉnh giấc do cảm giác bị nắng chiếu thẳng vào mặt. Con bé cau mày, đưa tay lên che, thế nhưng tay nó mới chỉ nhấc được một góc ba mươi độ thì đã bị đè xuống. Một giọng nói xa lạ vang lên bên giường:

- Đừng nhúc nhích, còn đang truyền nước.

Sam giật mình, nằm im, nhắm chặt mắt. Nằm im được mấy phút, nó lại nhúc nhích, nhăn nhó rồi phụng phịu:

- Chói mắt quá.

Vị ngồi bên cạnh phải mất vài giây mới hiểu được ý nghĩa câu nói của con bé. Một lúc sau rèm cửa sổ được kéo lại.

Khi cảm giác chói và nóng dịu xuống, Sam mới bắt đầu hé mắt nhìn xung quanh. Con bé đang nằm trong một căn phòng màu be xám. Có lẽ ban đầu phòng không hẳn mang màu này mà đây là tác phẩm của thời gian. Bên cạnh giường có một lẵng hoa rất lớn. Sam chỉ biết cơ bản đó là hoa mà thôi, bởi bình thường nó cũng không chăm chỉ học môn thực vật cho lắm, mỗi lần bị giáo viên phê bình nó lại trả treo:

- Không phải cô bảo dù học như vậy nhưng Hầm trú ẩn cũng không chắc hiện giờ thực vật đã biến đổi ra sao mà. Em hứa khi nào lên đó, em sẽ học.

Não của Sam dần dần thoát khỏi mộng mị của thuốc mê. Không gian này không phải ở trong Hầm. Dím… cái Dím đã chết rồi. Bà… Bà bị một lũ lông cam tha đi mất rồi. Sam hiện giờ… Lũ chim màu đen kia đâu rồi? Ký ức cuối cùng sót lại trong đầu Sam là hình ảnh một con quạ dùng mỏ rút ra một thứ giống như phi tiêu hay kim tiêm gì đó. Đó là cái gì? Sao chúng lại ngậm cái đó trong mỏ? Chúng có biết sử dụng cái đó không? Chúng nhặt được cái đó ở đâu? Khi trong đầu Sam đang chạy một ngàn câu hỏi vì sao thì con quạ kia tiến tới, tiếp đó cảm giác đau nhói ở cánh tay đã đánh gục ý thức của con bé sau vài nhịp đếm.

Vậy… thứ đó chắc là thuốc mê nhỉ? Giống thứ thuốc dùng cho những người phát cơn cuồng loạn. Hồi đó, sau khi bố trở về từ mặt đất, nghe nói người ta thường xuyên phải dùng thứ này cho ông. Bởi từ lúc trở về, bố không thể ngủ yên nổi, thỉnh thoảng ông ngồi bật dậy la hét mãi không ngừng, hoặc thẫn thờ một góc lảm nhảm những điều không ai hiểu nổi. Quản lý Hầm trú ẩn khi đó đã cố gắng khai thác người duy nhất còn tỉnh táo của Đội mặt đất nhưng cũng chỉ nhận được những câu trả lời mơ hồ. Sau đó, nhiều chuyện ập đến khiến Ban Quản lý không có thời giờ để điều tra thêm.

Ngày đó, Sam chỉ dám đứng nhìn bố sau cánh cửa phòng bệnh. Bố trước kia rất rắn rỏi, hay cười, thường xoa đầu nó mỗi khi gặp mặt. Nói rằng “mỗi khi gặp mặt” bởi Sam cũng không thường được gặp bố cho lắm. Nhưng ngày trước con bé chưa sợ bố như thời gian ông trở về sau nhiệm vụ cuối cùng, Sam sợ bố rồi sợ luôn nơi người ta gọi là “mặt đất”. Mỗi lần có người tỏ ý tiếc nuối việc không thể sống trên mặt đất như cha ông, Sam chỉ muốn lôi họ đến ngay trước phòng bệnh của bố để họ nhìn cho rõ rồi chột ngay mấy suy nghĩ nguy hiểm đấy. Nhìn đi. Mặt đất đáng sợ biết bao nhiêu! Trực tiếp trải qua rồi mới càng rõ, Sam đâu chỉ ôm nỗi sợ vu vơ của lũ trẻ con sợ ông Ba bị, mới rời Hầm trú ẩn chưa được bao lâu đâu mà con bé đã suýt mất mạng tận hai lần.

- Bé con sao rồi? Còn khó chịu ở đâu không?

Cùng với câu hỏi, trán và má của Sam được xoa nhẹ. Dễ chịu ghê. Êm êm, lại có cả lông nhung mềm mượt…

Khoan! Hình như có gì sai sai.

Sam hé mắt, cảm giác mình mở mắt chưa chuẩn góc độ dẫn đến tiếp nhận hình ảnh không chính xác. Mắt nhìn thấy ảo giác chăng? Hoặc… thuốc mê chưa tan hết?

- Bé con tỉnh rồi đó hả?

- ?!!!

Trước mặt Sam là một chú chó Pug. Sẽ không có gì đáng hoang mang nếu chú chó đó không nói cùng ngôn ngữ với con bé. Nó nghe hiểu toàn bộ. Sam nhắm mắt. Giấc mơ này cũng thú vị đấy, trừ việc trong mơ ánh sáng chói hơn mọi lần.

- Bé con này vẫn chưa tan hết thuốc à? Phản ứng trông ngố nhỉ.

Lại một giọng nói khác mà Sam có thể hiểu. Mở mắt ra, đôi mắt xanh dương của một con mèo trắng bông xù đang gí sát mặt Sam.

- Hello em bé…

Có vẻ như mèo trắng đang cười, nó híp mắt lại rồi tiến gần hơn, liếm má Sam một cái, dùng hai chân trước nựng má con bé. Lúc này Sam đã hoàn toàn đơ ra vì sốc, giống như một cái máy không thể phản hồi tương tác của người dùng.

Sam tự nhéo một cái vào đùi. Đau. Vậy là nó vẫn đang trong trạng thái hoàn toàn tỉnh táo. Tỉnh táo để hiểu hết lời nói của chó mèo trong phòng. Tỉnh táo để nhìn rõ mèo trắng kiểm tra dây truyền nước cho mình. Tỉnh táo để thấy chó Pug đang chỉnh lại chăn rồi xoa trán cho mình. Tỉnh táo để có thể nhận ra ngón tay (chân) của chó mèo trong phòng này không tròn như trong sách ảnh Sam thường xem. Ngón tay họ tách ra dài thuôn thuôn nhưng vẫn ngắn và dày hơn so với ngón tay con người. Như thế… là nhận thức vẫn tỉnh táo, nhỉ? Nhỉ?!!!

Sam chìm trong hoang mang. Nó nhớ trước kia cũng đã từng được nghe thầy cô và các anh chị trong Tổ nghiên cứu nhắc đến việc thế giới trên mặt đất có lẽ sẽ thay đổi rất nhiều khi vắng bóng loài người. Trong bài học trên lớp, nó cũng đã được xem hình ảnh về quá trình hồi sinh của vùng đất Chernobyl* sau vụ nổ hạt nhân. Cô giáo nói có thể dựa vào đây để mường tượng về sự phát triển trên mặt đất hiện giờ. Sam nhớ bài tổng kết buổi học nó nộp cho cô có ghi rõ ràng một câu: “Cây và con ở Chernobyl đều rất to, rất rất to.”

Nhưng, mở to mắt mà nhìn nơi này đi. Đây đâu chỉ là “rất to, rất rất to”. Còn biết nói nữa kìa. Một chó một mèo trong phòng hỏi mấy câu, thấy Sam không đáp lời thì quay ra nhẹ giọng nói chuyện với nhau. Chó Pug nhìn Sam rồi thở dài:

- Vừa rồi có thấy con bé nói rồi mà. Còn kêu chói mắt. Chứng tỏ nhìn được nói được. Sao giờ hỏi mấy câu mà lại ngẫn ra như thế? Kết quả kiểm tra máu của con bé có phát hiện vấn đề nào không?

Mèo trắng nghiêng mặt quan sát Sam rồi quay ra đáp:

- Hay là bị điếc? Hoặc như ngôn ngữ nơi con bé sống khác với chúng ta. Theo lời khai của lũ quạ thì chúng mới bắt được con bé ở khu đồng cỏ cách đây hơn ngàn cây. Mang về tiệm Mượt vốn định mua lông thú để che giấu thân phận con bé hòng qua chốt kiểm tra. Cả kết quả kiểm tra lẫn lời khai đều thống nhất rằng chúng chưa kịp tác động gì ngoài một mũi tiêm gây mê.

Chó Pug gừ gừ mấy tiếng trong họng:

- Bọn bẩn thỉu! Lần này ta quyết xới tung cái ổ đấy lên. Lũ khốn đấy làm khổ bao sinh mạng rồi.

Mèo lắc đầu cười:

- Mỗi lần phá được một phòng nghiên cứu đen ngài đều nói thế. Nhưng nào đã suy chuyển được gì. Bên đảng Tiến hóa vẫn chiếm số đông ở lục địa này mà.

Sam nghe một chó một mèo nói chuyện đến choáng váng cả người. Thế giới này đúng là đã thay đổi quá nhiều so với sách vở rồi. Nhớ hồi xưa thầy cô nói “học phải đi đôi với hành”, “lý thuyết phải đi đôi với thực tiễn”… Thời điểm Sam chứng kiến khoảng cách giữa “thực tiễn” và “sách vở”, nó mơ hồ nếm được vị nước mắt của các anh chị trong phòng nghiên cứu.

Chờ cho chó Pug và mèo trắng đều thở dài rồi chìm vào im lặng, Sam mới dè dặt lên tiếng:

- Có thể cho cháu biết đây là đâu không ạ?

Nghe tiếng Sam hỏi, chó Pug đang đứng ở cuối giường không khỏi mở to hai mắt. Tích tắc sau, đôi mắt tròn xoe ấy đã ầng ậc nước, ông vội lại gần Sam nắm tay con bé:

- Cháu… nói chuyện được hả? Cháu có thể hiểu được lời ta nói hay không?

Sam gật đầu khẽ đáp:

- Không vấn đề gì ạ.

Vệt nước mắt đọng trên lông chó Pug chưa khô đã thấy ông cười to, vẫy đuôi:

- Tốt rồi… tốt rồi… Ta cứ lo cháu bị khiếm khuyết gì hoặc không hiểu bọn ta nói. Dù gì cũng đã qua mấy trăm năm rồi.

- Mấy trăm năm gì ạ?

- Thời gian thảm họa xảy ra đó.

Nhìn Sam câu hiểu câu không, mèo trắng đứng bên ngắt lời:

- Hàn huyên chuyện đó thì mất nhiều thời gian lắm. Giờ để em ấy đi kiểm tra tổng quát cái đã.

Chó Pug ồ một tiếng rồi gật đầu với mèo trắng, đoạn quay ra cười với Sam:

- Cháu vừa được cứu khỏi tay bọn quạ, chúng đánh thuốc mê cho cháu mà không rõ liều lượng, không biết có ảnh hưởng gì không. Cháu đi theo chị Tuyết để chị dẫn cháu kiểm tra sức khỏe nhé.

Sam ngoan ngoãn xuống giường. Con bé phải vịn vào thành giường để đứng vững, chân nó vô thức run rẩy. Ngước mắt lên bắt gặp ánh mắt lo lắng của một chó một mèo trong phòng, Sam nhoẻn cười, chìa tay ra:

- Cám ơn vì đã chăm sóc cháu, cháu tên là Sam ạ.

Chó Pug vẫy tít cái đuôi, khẽ nghiêng đầu rồi đặt chân trước lên tay Sam:

- Chào cháu, ta tên là Phúc. Mừng cháu đến đây khỏe mạnh.

Mèo trắng tiến lại gần Sam, bế bổng Sam lên, híp mắt cười:

- Chị tên Tuyết. Chào mừng em đến thành phố Cảnh.

***

Chú thích *: Thảm hoạ Chernobyl là một vụ tai nạn hạt nhân xảy ra vào thứ Bảy ngày 25 tháng 4 năm 1986 khi nhà máy điện hạt nhân Chernobyl ở Pripyat, Cộng hòa Xã hội chủ nghĩa Xô viết Ukraina bị nổ tại lò phản ứng số 4. Nó được coi là thảm họa hạt nhân tồi tệ nhất trong lịch sử cả về phí tổn và thương vong. (Nguồn: Wikipedia)

Tham khảo thêm về sự hồi phục của Chernobyl sau gần 40 năm https://vnexpress.net/thien-duong-hoang-da-gan-40-nam-sau-tham-hoa-hat-nhan-chernobyl-4739563.html


0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bình luận

  • avatar
    klyn

    Ban đầu, đọc giới thiệu xong mình đã nghĩ rằng câu chuyện sẽ khá tàn khốc và tăm tối. Đúng là chương 1 có chút đượm buồn nhưng cuối chương lại bất ngờ mở ra hy vọng về một chuyến phiêu lưu mới ở thế giới bên ngoài. Đặc biệt là cốt truyện từ chương 3 hoàn toàn ngoài dự đoán của mình, không ngờ lại không phải là chủ đề tận thế mà là thế giới động vật. Mình còn vô cùng... rất rất rất thích cách mà Sam phản ứng với những điều mới lạ mà cô bé chưa từng biết, hay đã biết nhưng lại ngoài sức tưởng tượng. Cười chết mất, "sách vở phải đi đôi với thực tiễn", suy nghĩ của cô bé được viết ở ngôi thứ ba thật sự hài hước. Mình mong chờ những chương kế tiếp và chúc tác giả Nguyễn Tâm sẽ hoàn thành tác phẩm này ạ.

Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout