Cứu hay không?


Cô thở dài, thân thể nặng trĩu, cô thả người xuống đi bằng bốn chân về ổ của mình, cuộn tròn: “Xin lỗi nhé bé con, có vẻ như chị không giúp được gì cho em rồi”.

Cửa hàng Mượt chuyên may đo và chế tác lông thú của cô mèo Sphy nằm ở rìa trung tâm hành chính hiện tại. Trước Bước Ngoặt, nơi đây là thành phố sầm uất bên sông, bên kia sông là khu công viên rộng nhất thế giới khi đó. Chính quyền và các nhà đầu tư hồi đó đã tự tin tuyên bố khu công viên này sẽ trở thành nơi lưu trữ các loài lớn nhất trong lịch sử. Họ đã thực sự làm được. Hiện tại, những giống loài trong công viên đang phát triển rất ổn định dù đã trải qua Bước Ngoặt hay Đại Biến Đổi. Nhưng trớ trêu thay, ngày đó “loài người” đã bị bỏ quên ngoài danh sách lưu trữ của công viên. Vì thế mà diễn ra cảnh tượng như hiện giờ, bên kia sông, phía công viên khi trước đã trở thành khu hành chính điều hành cả lục địa, bên này sông, thành phố không ngủ năm nào đã vùi trong chăn khói gối bụi của đất trời.

Cư dân thành phố cũ hiện giờ chủ yếu là hậu duệ của những loài thú cưng mà người dân nơi đây nuôi khi xưa. Cô mèo Sphy có tổ tiên là giống mèo Nhân sư từng sinh trưởng lâu đời ở đây. Tiệm may Mượt cô đang làm chủ đã được truyền qua mấy đời. Hồi đầu, tiệm mở ra chỉ để phục vụ cho vài khách quen là bạn bè họ hàng chung gốc mèo Nhân sư, về sau những khách hàng như họ nhà chó Quán mao, chuột dũi không lông… cũng tìm đến giúp cửa hàng ngày càng làm ăn phát đạt.

Đội quạ bắt Sam là đội chuyên cung cấp nguồn lông thú cho cửa tiệm Mượt. Thường thì đội này sẽ thu lấy bộ da thú của những con vật đã chết, xử lý rồi mang về cho Sphy làm áo khoác, suit… Cứ túc tắc mua bán như vậy đã mấy đời, nhưng dạo gần đây nhu cầu lông của Sphy tăng nhiều, nguồn cung truyền thống không đủ ép lũ quạ phải bật ra sáng kiến đi nhổ lông mấy con thú còn sống để bù vào. Vì thế mới dẫn đến tình huống trong rủi có may của Sam lúc này.

Qua nửa ngày chao đảo trên không trung, đội quạ cuối cùng cũng đến tiệm Mượt.

Mọi khi, lũ này chân chưa chạm đất đã quàng quạc gọi Sphy váng cả góc trời, nhưng hôm nay, chân ôm một món hời bạc tỷ, mỏ của chúng như đồng loạt bị khóa, không một con quạ nào trong đoàn hô lấy một tiếng, vừa đến nơi đã im re chui tọt ngay vào trong tiệm. Lúc Sphy bước ra phòng tiếp khách, cô chứng kiến cảnh tượng mấy cục than đen xì đưa mắt láo liên dáo dác nhìn khắp làng trên xóm dưới, gầm giường gầm chạn trong nhà. Sững lại mấy giây, Sphy phì cười, mắng:

- Mấy thằng ranh này, muốn tìm hũ kim tuyến của chị hả? Giao đủ lông ra đây rồi chị cho mượn chơi một lúc.

Lũ quạ đang tập trung rà soát xem trong tiệm may này đủ an toàn để cất “bạc tỷ” một lúc hay không thì đột ngột nghe tiếng của cô mèo, chúng suýt nữa thì gào lên theo thói quen. Nhưng bí mật “bạc tỷ” đã phanh mồm chúng lại.

Nhìn lũ quạ mọi ngày quạc quạc inh tai đột nhiên biến thành trai sông sau mấy ngày không gặp, Sphy đâm tò mò. Nhưng mà cô không hỏi. Bản năng của loài mèo mách cô rằng khi thấy một cuộn len to trong tầm mắt, đừng vồ nó ngay, nó sẽ tháo chạy khỏi vuốt mèo ngay tắp lự. Cô không muốn làm cuộn len giật mình đánh rơi ra cọng len gầy guộc, cô muốn cả cuộn len béo tròn cơ. Vì thế cô duyên dáng nhẹ nhàng dựa vào cửa, lặng im quan sát xem mấy tên quạ ranh ma này muốn làm gì.

Sau một hồi tra soát cẩn thận, lũ quạ bấy giờ mới yên tâm đánh mắt ra hiệu cho nhóm trưởng Rav 12. Hắn ta quạc quạc hai tiếng đầu tiên từ khi bước vào phòng, rồi cười giả lả với cô mèo:

- Chị Sphy dạo này khỏe không? Làm ăn khá chứ?

Cô mèo quan sát nãy giờ đã phát hiện ra một bọc khả nghi được lũ quạ giữ chằm chặp, đảo mắt qua một lượt các thành viên trong đội quạ đen, cô cười đáp lời:

- Cũng tạm thôi các chú ạ. Mấy năm trở lại đây có vẻ dân tình làm lụng vất vả quá nên rụng lông hói lông tăng nhiều lắm. Khách của chị bây giờ ngoài mua cả bộ còn quay ra mua lông mảng để che bớt chỗ hói. Trước giờ bán mỗi lông thú, vậy mà hôm trước chị mới có đơn đặt hàng lông chim nữa. Nhưng hiện giờ trong cửa hàng chẳng có cọng nào. Các chú xem…

Chưa đợi cô mèo nói hết câu, mấy con quạ trong phòng đồng loạt lùi lại, xù lông lên:

- Chị đừng hòng động được cọng lông trên người ông đây!

- Chị chỉ định nhờ mấy chú đi nhanh một chuyến thu cho chị ít lông chim thôi. Chị sẽ trả hậu. Đơn này của mấy ông kền kền đặt làm mũ đội. Mà lông thú trong tiệm các ông ý chê hôi.

- “Hậu” như chị nói là bao nhiêu? 

- Chị cần sớm nên trả thêm 15% so với mọi khi nhé.

Rav 12 quẹt mỏ tỏ vẻ coi thường:

- Thôi, 15% đấy chị đem thí cho đám cô nhi già lão lấy thảo.

- Thế bao nhiêu thì các chú làm?

- 50%!

Mèo Sphy giãy nảy:

- Đây đây đây! Thịt trên người tôi đây các chú cứ lấy dao mà xẻo béng đi. Lấy hơn tận 50%. Làm ăn với nhau bao lâu, tôi biết các chú tham nhưng chẳng ngờ là đến thế này đấy. Thôi đi đi, để tôi tìm mối khác làm, cái trò nhặt lông này có phải mình các chú biết đâu.

Miệng nói tay làm, cô mèo lại gần lũ quạ xô đẩy ra chiều muốn tống chúng ra ngoài cửa. Ý định của cô là muốn dò xem cái bọc chúng mang là thứ gì mà có vẻ quan trọng thế. Nhưng cô không được như ý. Con quạ giữ cái bọc khả nghi kia cứ xòe cánh ôm rịt lấy. Mèo Sphy hậm hực mắng thầm: “Được ăn nhiêu lương trách nhiệm mà cảnh giác cao như còi báo trộm thế”.

Rav 12 hô 50% thật ra cũng chỉ để dò giới hạn giá của cô mèo. Đều là dân làm ăn, nào ai thật thà nói một thì bán một ngay cơ chứ. Huống hồ, chúng còn đang có việc cần nhờ đến cô. Thấy mèo Sphy thổi râu phù phù, đuôi bắt đầu đập mạnh lên sàn ra chiều giận lắm, quạ Rav 12 nháy mắt với đội phó Rav 13, đội phó hiểu ý bèn nhảy đến bên cô mèo cười:

- Anh Rav 12 đùa đấy mà. Chị đừng tin. Chỗ quen thân làm ăn chứ có phải phường cướp bóc đâu. Bọn em nhận đơn này của chị, chỉ lấy giá chênh lên 30% thôi. Chị cần thì bọn em đỡ, chứ giờ chị đi tìm luôn trong đêm nay cũng đâu chắc tìm ra ngay chỗ làm ăn uy tín như đội em. Rồi nhỡ giao hàng muộn, chị lại phải chịu phạt.

- 25%. Tôi chỉ cố trả được thế thôi, các chú không nhận thì tôi kể cả nộp phạt chậm đơn cũng đành chịu. Coi như đơn này làm không công.

- Không cố thêm được chút sao chị? 28%?

- Không!

- Chị cứng thế, bọn em đi kiếm cũng vất vả mà.

- Vào ổ quét một lượt đã được bao tải rồi còn vất vả nỗi gì? Các chú không làm để tôi kiếm đội khác.

Kì kèo một hồi để chắc chắn không thể thêm được đồng nào nữa. lũ quạ chấp nhận mức giá thêm 25%. Nhưng lại một vấn đề khác đặt ra cho chúng. Cô mèo Sphy cần lông vào ngày mai. Nếu là ngày thường thì thời khắc này, chúng đã nhảy vào mổ trụi lông nhau rồi. Tại sao ham trả giá cho cố để rồi há miệng mắc quai? “Bạc tỷ” còn đang nằm kia. Để cho chắc chắn, trước khi vào nhà mèo Sphy, Rav 12 đã chích cho “bạc tỷ” nửa ống thuốc mê. Thuốc này bọn chúng mang theo phòng khi không kiếm được con thú nào khờ khờ để nhổ trộm lông thì sẽ khiến nó ngủ một chốc. Thường thì sau khi con thú đó tỉnh dậy, nó sẽ phải chui vào hang khóc nửa năm mới có thể hồi phục lại dáng vẻ ban đầu. Theo lý thuyết thì “bạc tỷ” sẽ ngủ yên như thế sang hôm sau nữa, nhưng hiện giờ mang “bạc tỷ” đi kiếm lông cũng không phải cách hay. Mà để “bạc tỷ” ở lại tiệm Mượt này thì càng thất sách.

Ở bên này, cô mèo vừa mài móng vừa theo dõi lũ quạ khục khặc nhau. Quái nhỉ? Cô đã cố tình thảy ra một món hời như thế, như mọi khi lũ này sẽ sướng rơn mà lơ là cái bọc kia đi. Ấy vậy mà nãy giờ cô lượn quanh giả đò thúc giục chúng nó đi kiếm lông ngay, chúng chỉ ậm ừ rồi tụm đầu vào bàn tán gì đó. Cái bọc kia tuyệt nhiên không có kẽ hở để cô chạm móng vào. Đó là cái quái gì nhỉ? Tò mò ghê. Tò mò quá… Cái câu “tò mò giết mèo” không biết ai nói nhưng nói chuẩn đấy. Cô mèo sắp bị tò mò chọc ngứa ruột chết rồi. Phải làm sao để lại gần cái bọc đó đây? Ý tưởng chợt lóe khi cô mài xong chiếc móng cuối cùng. Tuy cô hơi tiếc cái giá phải trả nhưng cứ nghĩ đến cái bọc kia chứa thứ gì đó bí ẩn mà cô không-bao-giờ-được-biết thì chắc cô sẽ không ngủ được vài đêm mất. Mèo Sphy nhẹ nhàng uyển chuyển đi về phía tủ đồ, vừa đi vừa nói:

- À mà chị nhớ ra một chuyện, chị có cái này cho mấy đứa.

Vừa lục lọi tủ cô mèo vừa hậm hực. Tủ gì mà toàn quần với áo, chả được tích sự gì. Giá mà trong tủ này có cái súng gây mê hay khói mù gì đó như trên phim thì có phải tốt không. Bùm một cái là cả lũ nằm im. Mình chỉ cần ra ngó cái bọc một xíu rồi xin lỗi lũ quạ là xong. Cùng lắm trả thêm cho chúng nó chẵn 30% là huề cả làng. Lần sau phải hỏi mua ít đồ đó mới được. Tưởng tượng có tính chất phạm tội của cô mèo tạm dừng khi móng cô chạm vào thứ cần tìm. Cô vui vẻ kéo ra huơ huơ trước mặt lũ quạ:

- Đây là áo khách đặt mà cả năm rồi chưa qua lấy, tiền thì trả nửa rồi. Áo đính pha lê hạt cườm đẹp lắm. Mấy đứa có lấy không thì chỉ cần trả nốt nửa giá thôi.

Như mong đợi, mắt lũ quạ đồng loạt sáng quắc nhìn về phía tủ đồ, rồi mỏ chúng từ từ há ra khi cô mèo giơ chiếc áo. Sphy thầm đắc ý trong lòng, có thế chứ, cái áo này cô định thửa riêng cho bản thân nhân dịp năm mới, pha lê hạt cườm đính dày khắp áo, chỉ cần có ánh sáng chiếu lại, trông cô sẽ không khác gì một bông hoa làm bằng pha lê cả. Chỉ có mắt chó của đứa bạn cô mới dè bỉu cái áo này trông như cái đèn sàn nhảy mà thôi. Đấy, trông thấy lũ quạ đang chảy dãi nhìn cái áo chưa? Tốt nhất là thứ trong bọc kia đáng giá cho trí tò mò của cô một chút, nếu không sau này hễ nhớ đến hôm nay cô sẽ phải khóc cả tiếng mất.

- Nào nào lại gần đây xem chút đi. Vị khách kia khó tính nên chị lúc làm chị lựa các hạt kỳ công lắm, mấy đứa xem đi… Thấy không… viên nào viên đó sáng ngang ngửa kim cương chứ đùa…

Thấy lũ quạ đã hoàn toàn bị mấy thứ lung linh lóng lánh mê hoặc, cô mèo khẽ khàng luồn đuôi chạm vào cái bọc kỳ bí kia. Ấm, phập phồng. Giật mình, cô quay lại đếm kỹ xem quạ đã đứng hết về phía cái áo hay chưa? Đã đủ quạ rồi. Vậy vật trong bọc kia là vật sống ư? Còn ấm, còn phập phồng, nhưng sao không có tiếng động gì?

Chết thật! Lũ này bây giờ còn buôn bán động vật trái phép ư? Không phải cô không biết tổ chức đứng đằng sau lũ quạ này nồng mùi máu và thuốc súng. Có một quãng thời gian cô còn nghe chúng nói chuyện các sếp sòng trong tổ chức đang nuôi cấy các động vật quý hiếm. Mấy con vật vô phúc rơi vào tay bọn chúng thì cái chết là một ân huệ to bằng trời. Chẳng qua bọn này là lũ nít ranh nên được giao cho làm những việc tương đối sạch sẽ ở vòng ngoài. Ấy vậy mà bây giờ chúng cũng được giao thêm việc này?

Cái đuôi của mèo giờ đây như phải bỏng. Cái nóng ran bứt rứt ấy lan từ đuôi kéo lên tận tim cô. Cái sự tò mò chết tiệt kia giờ đẩy cô vào thế lưỡng nan: Cứu hay không cứu?

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Cứu hay không cứu?

Cứu hay không cứu?

Nếu không cứu… Nếu không cứu thì… Nếu không cứu thì cô sẽ yên thân thôi. Sẽ chẳng ai trách một thân mèo liễu yếu đào tơ như cô cả. Phạm vào mối làm ăn của băng đảng cơ mà. Nhưng mà… Nhưng mà chết tiệt! Nếu không cứu thì sau này, mỗi lần nghe thông báo về một cái xác không đầu hay khi báo chí đưa tin phát hiện căn hầm đầy nhúc những thân thể què quặt, liệu rằng cô có kìm được môi mình bật ra câu “giá mà…”, “nếu như…” không?

Nếu cứu thì… làm thế nào cho khéo? Cô vẫn còn một cửa tiệm, còn cha mẹ anh em ở nơi đây. Chẳng lẽ chỉ vì chút thoi thóp xa lạ kia mà lại đặt thân thích mình vào vòng lửa? Phải làm cho thật khéo! Để lũ kia không biết cô nhúng tay vào…

- Chị Sphy, trừ cái này vào tiền hàng cho em nhé… Ủa… mà chị đang làm gì thế?

Lũ quạ đồng loạt rời mắt khỏi chỗ hột xoàn pha lê, quay ra nhìn Sphy chằm chặp. Hai con quạ có trách nhiệm giữ bọc “bạc tỷ” sực tỉnh, vội vàng đảo mắt kiểm tra. Vẫn còn ổn. Sphy lúc này đang đứng huơ huơ một cục gỗ bốc khói bên cửa sổ, cách xa “bạc tỷ” cả gian nhà. Nhưng động tác của cô đã làm tổn thương nghiệm trọng tự tôn của lũ quạ. Chúng nhao nhao nhảy lên:

- Chị đang làm gì đấy? Em không ngờ chị lại là con mèo mê tín dị đoan như thế!

Sphy đang đốt một thanh gỗ ngọc am huơ qua lại trước cửa nhà. Thấy lũ quạ gào lên như vậy, cô nàng đâm giật mình lúng túng, nhưng rồi tích tắc sau cô mèo liền cười mỉm chi bẽn lẽn:

- Thì các chú cũng thấy mà, từ lúc đội nhà mình bước vào, tiệm chị chả thấy ai hỏi tới cả. Dân làm ăn mà. Cái này các cụ truyền lại, cũng linh lắm đó.

Hành động và lời giải thích của mèo Sphy đã trực tiếp cứa vào vết sẹo lâu đời của loài quạ. Từ trước thời kỳ Biến đổi, quạ vốn đã nổi tiếng với năng lực nhớ dai thù lâu. Khả năng này là một ưu thế loài, và cũng là một miếng sáp nến kẹt trong tim của chúng. Giống như lúc này, một thanh gỗ Sphy đốt vu vơ đã dễ dàng làm nóng miếng sáp kia lên. Nỗi đau đớn, tủi hổ khi bị khắp nơi xua đuổi, bị coi là điềm xui xẻo in sâu vào gen của loài quạ làm chúng nhảy lên như gà phải nước sôi. Một con hô cả nhóm phụ họa:

- Cái đấy là hủ tục của nền văn minh trước! Loài người đã diệt cả trăm năm rồi mà chị vẫn còn tin vào cái này!

- Tôi đi bao nơi có mỗi cái chốn nhà chị còn giữ cái hủ tục kì thị loài quạ như thế! Các chị xa xưa từng ở với con người, nhưng mấy trăm nay tách ra rồi, cũng phải suy nghĩ tân tiến thay đổi đi chứ!

- Lần sau chúng tôi đến tiệm mà chị còn làm hành động như thế, chúng tôi sẽ đệ đơn kiện chị tội phỉ báng đấy!

Thấy chúng nhao nhao bất mãn, cô mèo chỉ có thể cười làm lành, lấy móng phẩy phẩy miếng gỗ ra chiều muốn tắt mà thực tình càng thổi khói bay xa hơn.

- Rồi rồi… là lỗi của chị. Là chị nông cạn mê tín dị đoan làm ảnh hưởng tâm trạng mấy đứa. Đấy, trong tiệm có mấy món đồ chị may để làm mẫu, thích cái nào thì chọn một chiếc, coi như quà xin lỗi được chưa? Đừng kiện chị mà tội, nhé!

Dù gì cũng phải câu giờ chờ viện binh, mèo Sphy đành bấm bụng nhả thêm một chiếc áo ra cho lũ quạ. Nhưng lũ quạ vẫn đang cay cú vì bị coi là “nặng vía” chặn đường tài lộc của tiệm Mượt, chúng tỏ ý không dễ dỗ:

- Thôi, chị cứ giữ lấy mà dùng cho ấm thân, chúng tôi đây phận hèn không dám nhận. Kẻo lại mang tiếng gian-điêu-tham.

Sphy phải mím miệng để ngăn mình hỏi ngược lại chúng “câu đấy chúng mày oan chỗ nào?”. Cô mèo phải nhẩm ba lượt câu “hòa khí sinh tài” mới có thể cười giả lả xoa dịu đám quạ đang hậm hực kia. Dù gì cũng là mối làm ăn quen lâu năm, không nên trở mặt vì một thanh gỗ cháy được, và cũng vì sinh vật đang nằm trong bao kia nữa. Bắt đầu từ tò mò, nhưng đến hiện tại, mèo Sphy thực sự lo lắng cho nhóc đó.

Cuối cùng thì lũ quạ cũng chịu chấp nhận “thành ý” của cô mèo.

Nhìn lũ quạ vân vê mấy cái áo, mèo ta thầm mong tốt nhất gia đình nhóc con trong bọc kia khá giả chút, sau này quà cáp cảm ơn có thể bù đắp cho những gì cô phải bỏ ra hôm nay.

Nhưng bất ngờ là, lần chọn đồ này của lũ quạ lại diễn ra nhanh như cắt (dù chúng là quạ). Giống như đã thống nhất với nhau từ trước, chúng đồng loạt nhất trí chọn một chiếc jumsuit lông cỡ nhỏ. Sự nhanh nhẹn này của lũ quạ làm cô mèo hơi cuống. Không biết bên kia đã nhận được tin chưa. Giờ lũ quạ đã chọn đồ xong xuôi, bắt đầu xếp đồ chuẩn bị rời đi, lấy lý do gì để giữ chúng thêm chốc lát đây? Hít vào thở ra ba lượt để điều chỉnh lại tâm trạng bồn chồn, cô mèo uyển chuyển bước lại gần lũ quạ lúc này đã ra đến cửa:

- Này, đừng đi vội, để chị cắt cái mác ở áo ra đã.

Nhìn thấy mặt trời lúc này đã chuẩn bị chấm công tan sở, lũ quạ mới bàng hoàng nhận ra chúng đã mất thời gian lâu hơn dự kiến tại tiệm Mượt này. Chúng rất vội. Nếu chủ chúng biết chỉ vì mấy cái hột xoàn mà lỡ việc bạc tỷ thì có thể mai kia lông của chúng sẽ được treo lên mấy bộ cánh ở đây. Nên khi vội vàng ra cửa mà bị Sphy kéo lại, chúng đâm cáu:

- Đây tự cắt được. Thôi thôi dẹp ra để bọn này còn đi công chuyện cho sớm.

Miệng nói cánh tung, lũ quạ bay vèo đi trước khi cô mèo kịp đáp lời.

Mèo Sphy đứng ở ngưỡng cửa nhìn hút theo lũ quạ đến khi chúng biến thành mấy chấm đen trên bầu trời. Cô cứ thấp thỏm đứng ở đó nghe ngóng. Không thấy động tĩnh gì. Cô thở dài, thân thể nặng trĩu, cô thả người xuống đi bằng bốn chân về ổ của mình, cuộn tròn: 

- Xin lỗi nhé bé con, có vẻ như chị không giúp được gì cho em rồi.

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bình luận

Chưa có bình luận
Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout