Nước thảo mộc dưỡng thương


 

 

Chương 3: Nước thảo mộc dưỡng thương

 

Bách Hoa và An Tĩnh đã chuẩn bị xong nước thảo mộc trong bồn tắm. Xe vừa về tới là Nguyên Bảo gấp gáp bế Khang Hỷ đặt vào nhà.

“Được rồi, còn lại để chúng tôi lo.”

Bách Hoa đẩy Nguyên Bảo ra khỏi phòng. Anh ta sốt sắng đi ra quầy lễ tân chờ đợi. Bốn cô gái thay nhau chăm sóc cho Khang Hỷ. Người thì giúp cởi quần áo, người đắp thuốc, người thì xem xét vết thương. 

Bách Hoa bất giác thốt lên, ánh mắt chứa đầy vẻ kích động, giận dữ.

Miệng vết thương có màu tím đen, da thịt như thể bị phân huỷ nhiều ngày, bốc mùi tanh nồng. Máu chảy ra cũng là máu đen, sệt đặc như hắc ín. Chúng chi chít trải dài trên từ vai xuống tay chân. Riêng phần thân thì không có vết cắn nhưng lại hằn lên những lằn đỏ như roi đánh. Ở chân thì có vài chỗ như bị cháy, mùi thịt khét vô cùng đặc trưng.

“Là nanh của Quỷ Rừng. Chị ấy rốt cuộc đã đi đâu về vậy?”

An Tĩnh không kìm được nước mắt mà thút thít. Ai chứng kiến sự thảm hại của Khang Hỷ lúc này đều không khỏi xót xa.

Nước thảo mộc dưỡng thương lập tức phát huy công dụng. Nó là sự kết hợp của 18 loại cây thuốc có tác dụng chống viêm, trị bỏng và lở loét, tiêu biểu như oải hương, trà xanh, cúc tím, cây phỉ, lô hội… Mỗi loại đều được tính toán đong đếm theo một định lượng nhất định. Công thức bí truyền do Khang Hỷ viết ra. 

Bách Hoa kết hợp thêm kháng sinh và vài loại vitamin như C, E, B5 để hỗ trợ phục hồi. Đông Tây y kết hợp may ra cứu được.

Được một lúc, Hỷ dần tỉnh táo lại. Cô liếc nhìn những dấu răng mà rít lên.

“Mẹ kiếp, bọn nó cắn ác thật, đúng là một lũ tham lam.”

Trong pháp trận pháp, Hỷ đã dùng chính bản thân làm vật tế, dùng chính máu thịt và linh lực để thiết đãi những Oán Linh nơi chốn rừng thiên. Đây thật sự là một việc nguy hiểm, nhưng cũng chỉ có cách này mới chiêu dụ được những Oán Linh quỷ quyệt kia đồng ý hợp tác. 

Mặc dù thể trạng đặc biệt, Hỷ còn cảm thấy khó nhằn khi đối phó với chúng. Huống hồ những người dân bình thường, đi đến đó chẳng khác nào là làm mồi cho quỷ đói. Càng nghĩ, Hỷ càng cảm thấy tức giận. Kẻ đã đăng tin rao bán mảnh đất oan nghiệt đó thì biến mất, các bài đăng cũng được gỡ xuống. Chủ nhà sau khi nhận tiền của Hỷ cũng cắt liên lạc với ông Khánh. Giống như trên đời này không hề tồn tại người nào như thế. 

An Tĩnh nhỏ nhẹ hỏi ý.

“Chị Hỷ, em cho thêm tinh dầu oải hương nhé?”

“Ừ, em lấy đi.” 

An Tĩnh nhanh nhẹn lấy ngay. Mùi oải hương đúng là làm cho tâm trạng của cô khá hơn. Cô thả lỏng, ngâm người trong làn nước.

Bách Hoa xem xét đâu ra đó thì lên tiếng. 

“Những vết thương này khá sâu, chị còn phải đắp thêm thuốc đấy nhé. Em sắp có ca phẫu thuật nên phải trở về bệnh viện, em dặn An Tĩnh cả rồi, con bé sẽ giúp chị.” 

Hỷ nhẹ giọng đáp lại.

“Ừ, cảm ơn mọi người. Chị muốn ngâm nước ấm thêm một lát.”

Bốn cô gái nghe giọng điệu này thì liền thở phào vì nó báo hiệu Hỷ đã trở về là con người hiền hòa, điềm đạm. Họ lui ra ngoài, để cô yên tĩnh tịnh dưỡng. 

Cô ngồi thêm một lúc thì ra hiệu cho Nguyệt Hồng và Uyển Mỹ đỡ mình đứng lên. Hỷ khoác áo choàng tắm về lại giường ngủ. An Tĩnh cẩn thận đắp thuốc cho cô. Con bé rất có năng khiếu, Bách Hoa chỉ nói qua một lần mà nó làm rất vừa ý. Xong đâu đó thì nó lui ra để Hỷ nghỉ ngơi. 

Bách Hoa trở lại bệnh viện. Nguyệt Hồng về lại khu vực bếp. Uyển Mỹ và An Tĩnh thì trở ra quầy lễ tân giúp Nguyên Bảo kết chuyển sổ sách. Bọn họ chia nhau công việc, sắp xếp để di dời. Dù rằng khuôn viên ở Sài Gòn cũng khá rộng nhưng đúng là nơi phố thị đông đúc này muốn làm pháp sự uy vũ e là rất khó. 

Thiện Tâm cũng trở về sau khi làm lễ cầu siêu cho nhà Nguyễn Phó. Cậu nghe Khang Hỷ bị thương nên cũng muốn xem thử nhưng bị An Tĩnh vội ngăn lại. Nguyên Bảo thấy có Thiện Tâm làm đồng minh nên anh ta cũng rất tò mò tại sao lại không được. An Tĩnh đỏ mặt bảo Khang Hỷ phải đắp thuốc trên vết bỏng nên có hơi bất tiện. 

Hỷ nằm trong phòng, cơ thể trắng sứ lấp đầy những miếng băng gạc gồm thuốc và thảo mộc. Cô nằm sấp ôm gối, tuy không ngủ nhưng mi mắt liễu rũ vẫn nhắm hờ. Cơ thể rệu rã, không chút sức lực. 

Chợt, cô cảm nhận được một làn gió lớn lùa vào trong phòng, mang theo hương hoa ngọc lan nồng nàn, quyến rũ. 

“Da thịt của cô dần hồi phục nhanh hơn rồi đấy.” Giọng một người đàn ông vang lên, âm trầm, mạnh mẽ. 

“Ừm, nhờ anh cả thôi.” Hỷ lười biếng đáp lại. Cô không thèm quay nhìn xem người đến là ai.

Đại Bạch thủng thẳng đi lại chỗ Hỷ. Hắn ta ngồi lại bên giường, bàn tay lạnh lẽo lướt dọc trên sống lưng. Hắn dừng lại những chỗ vết thương mà kiểm tra độ nặng nhẹ. Nét mặt càng lúc càng khó coi. 

Giọng hắn có chút xót xa:

“Sao lại để bị thương nặng như vậy?” 

Cô cười lạnh, lười biếng đáp:

“Lô đất đó rất đẹp. Hy sinh một chút.”

Hắn chợt cười:

“Cho dù có thể tự tái sinh, nhưng nếu tần suất quá dày thì cũng không hồi phục kịp. Cô nên cân nhắc trước khi hành động.”

“Tôi biết.” 

Bàn tay lạnh lẽo ấy lại di chuyển. Hỷ thoáng ngại ngùng khi hắn lướt qua những điểm nhạy cảm. Đại Bạch âu yếm, nâng niu thân ngọc, như chính hắn đang tiếc thương cho một kiệt tác bị phá hỏng. 

Cũng phải thôi, phải mất biết bao nhiêu lâu, biết bao nhiêu công sức, hắn mới có thể tạo cho cô dáng vẻ hoàn mỹ này. Cô thì quen thói liều lĩnh, hễ chút là lại bị thương. Đại Bạch rất muốn mắng cô nhưng không biết dùng lời lẽ thế nào để cô tỉnh ngộ. Bỏ mặt thì không nỡ, nhưng khuyên can thì cũng chẳng xong.

Cô bị sự trêu ghẹo của hắn mà trở nên mẫn cảm, nhẹ nhàng nhích người nhưng chỗ bị thương lại khiến cô đau đớn, bất giác suýt xoa, chốc chốc lại rên khe khẽ.  

“Cô như vậy là muốn mời chào tôi sao?” Hắn ta ghé sát tai cô thì thầm. 

“Tôi đang đắp thuốc đấy, phiền anh tránh ra cho.” Hỷ gừ nhẹ đáp lại. 

Môi hắn nở ra nụ cười ẩn ý, rồi hắn tháo giày mà ngồi hẳn lên giường. Đại Bạch giở từng miếng băng gạc, kiểm tra kỹ lưỡng từng vết bỏng, từng vết cắn. Những nơi tay hắn lướt qua, vết thương kéo da non nhanh chóng, hồi phục như chưa từng có gì xảy ra. 

Động tác của Đại Bạch vô cùng từ tốn, như thể là sợ cô đau nhưng cũng như thể đang vuốt ve, trêu đùa. Cô biết hắn đang giúp mình nên đành nằm im chịu trận.

Không có gì che chắn, đây hoàn toàn là sự tiếp xúc của làn da. Đại Bạch thoáng thấy đôi gò má ửng hồng của cô thì cười ẩn ý. Hắn cố ý áp sát người, tạo ra tình cảnh ái muội mập mờ. 

“Đại Bạch!” Hỷ chợt hét lên, nhanh chóng ngăn cản bàn tay kia của hắn đang xâm nhập nơi cấm địa ấm mềm. 

Cô run rẩy đáp lại hắn:

“Ngài… ngài định… Tôi… Hôm nay, tôi không khoẻ.”

Hỷ ngập ngừng run sợ. Cô rất muốn từ chối người đối diện nhưng lại sợ hắn nổi giận. Sắc mặt của hắn u ám đến mức cô phải đổi cách xưng hô sao cho cung kính hơn. Đại Bạch cười khẩy, hắn lại thì thầm bảo, chỉ là đang kiểm tra. Hỷ đỏ mặt lí nhí nói chỗ đó đảm bảo không bị thương. 

Nhưng hắn nào có tin lời, đã trực tiếp kiểm chứng. Hỷ bất giác rùng mình, dáng vẻ yểu điệu, diễm lệ. Đại Bạch chợt cất tiếng cười lanh lảnh đến rợn người. 

Xoẹt! 

Hắn bất ngờ giương vuốt bén nhọn. Bàn tay vô tình đã đâm xuyên qua lồng ngực của cô. Hỷ trợn tròn mắt nhìn hắn, gương mặt bàng hoàng lẫn tức giận. 

Đại Bạch dứt khoát kéo phăng quả tim đang đập nóng hổi, ánh mắt dại đi nhìn nó thích thú. Máu đỏ nhuộm đẫm ga giường, nổi bật ngọc thể đang cứng đờ vì sự tấn công bất thình lình. 

“Đại Bạch, ngài…” Hỷ mấp máy môi như muốn nói gì đó.

Hắn lãnh cảm lấy khăn tay lau sạch máu, sau đó, cẩn thận đặt quả tim vào trong hộp gỗ. Kỳ lạ là trái tim ấy vẫn còn đập đều đặn, như thể nó chưa từng bị bứt ra khỏi sự sống đang hiện hình.

Hỷ thất kinh mà nhìn hắn, khoé mắt chảy ra dòng huyết lệ bi thương. Bị phản bội. Hay cô phải gọi đây là sự trả giá.

Đại Bạch nhìn cô lạnh nhạt, hờ hững nói:

“Có phải tôi đã từng nói, nếu cô không biết quý sự sống này thì tôi sẽ lấy đi quả tim của cô. Hôm nay, cô đã để bị thương gần như vong mạng. Khang Hỷ, là cô đã vi phạm khế ước. Trái tim này, tôi sẽ lấy đi. Tạm biệt.” 

Khang Hỷ tức điên nhưng cô không có sức để phản kháng. Cô muốn lao lên giành lại trái tim của mình nhưng hắn đã đi mất hút. Hỷ quằn quại nằm giữa vũng máu, mắt hướng thẳng lên trần nhà, nói rõ ba chữ “không cam tâm”. 

“Tên Đại Bạch khốn khiếp. Chờ đó.” Hỷ rít lên. 

Được một lúc sau, từ trong không trung xuất hiện rất nhiều cánh hoa lan trắng, chúng bay đến bồi đắp cho lỗ hổng trên ngực của Hỷ. Rất nhanh sau đó, một trái tim mới được hình thành, mạch máu nối lại liền lạc. Da thịt dần khép lại, trả cho cô một cơ thể sống hoàn toàn bình thường. 

Hỷ kêu hớt lên một tiếng rồi bật người ngồi dậy. Cảnh tượng kinh hoàng lúc nãy vẫn còn in sâu trong tâm trí. Nụ cười quái gở, móng tay bén ngót, ánh mắt vô tình, tất cả cô sẽ đều ghi nhớ. Cô run rẩy nhìn lại vũng máu trên giường, nó vẫn còn chưa kịp khô đi. Cô siết chặt tấm ga, thề nhất định phải đòi món nợ này. 

Cô rời giường tìm quần áo mặc vào. Sức lực đã hồi phục đến tám, chín phần. Cô triệu hồi linh lực, có vẻ mọi thứ đều ổn. Ngoại trừ việc, cô đang dùng một trái tim giả thay thế. Nó chính thức báo hiệu rằng, cơ thể này của cô đều là từ ngải thuật tạo thành, mất đi trái tim, cô coi như không còn là con người nữa. 

“Tại sao hắn lại làm như vậy? Mục đích của hắn là gì chứ?” Hỷ vừa búi lại tóc vừa nghĩ. Càng suy luận, lại càng đau đầu.

Thôi kệ, dù sao cô vẫn còn thở được, vẫn có thể đi đứng, nói chuyện. Nhịp thở cũng khá bình ổn. Xem ra trái tim mới đã nhanh chóng bắt nhịp với những bộ phận cơ quan khác. Cô sờ tay còn có thể thấy tiếng đập bụp bụp, rất giống thật. 

Hỷ chợt bật cười, tiếng cười không rõ đang vui mừng hay đang hờn trách. 

Cô sực nhớ mình còn việc quan trọng hơn nên tạm gác lại tên quỷ ngải lươn lẹo kia sang một bên. Hỷ bước đi ra quầy lễ tân xem bọn người Nguyên Bảo đã làm việc tới đâu. Mọi người thấy cô khoẻ mạnh đi ra thì reo mừng hân hoan. 

Nguyên Bảo bấm dừng đồng hồ, nét mặt phấn khởi. 

“Là 1 tiếng 15 phút, nhanh hơn rất nhiều rồi.”

1

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bình luận

Chưa có bình luận
Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout