Xây dựng khách sạn


 

 

Chương 2: Xây dựng khách sạn


Nguyên Bảo lái xe vượt đèo trong cơn mưa mà không khỏi bực mình. Sớm không đi, muộn không đi, sao lại chọn đúng cái lúc thời tiết oái ăm lúc này. Mưa lớn và gió lốc làm cho chiếc xe rung lắc dữ dội. Họ lại còn đang leo đèo. Nguyên Bảo thì mới học lái xe gần đây, tình huống lắc léo thế này thật đúng là thử thách lớn đối với anh ta. 

Khang Hỷ chỉ ngồi ghế sau mà dửng dưng. Cô dường như không quan tâm bọn họ đến nơi có an toàn không, chỉ chăm chú nhìn tin nhắn trên điện thoại. Nguyệt Hồng ngồi ghế phụ mà nhắc nhở Nguyên Bảo, cô ta chốc chốc lại hét toáng lên khiến Nguyên Bảo đang rối lại càng thêm rối.

Uyển Mỹ ngồi sau cạnh Khang Hỷ, cô thích thú nhìn hai người phía trước đang diễn tuồng oan gia ngõ hẹp mà cười khúc khích. Nhưng như đoán biết được gì đó, Uyển Mỹ bấm đốt tay vài cái rồi lên tiếng. 

“Chị mau hỗ trợ Nguyên Bảo đi, với cái đà này thì chúng ta trễ giờ lành đấy.”

Hỷ lúc này mới rời mắt khỏi điện thoại. Cô nhìn ra màn mưa xám trắng bên ngoài, rồi lại cúi nhìn đồng hồ, sau đó búng tay một cái tách. Chiếc xe của họ loé sáng sắc tím rồi tăng tốc lướt đi như được gắn thêm tên lửa phía sau.

Chỗ công trường đang rất hoảng loạn. Mưa gây sạt lở ảnh hưởng đội thi công. Những người công nhân đang gào khóc thảm thiết. Có thứ gì đó đang đe doạ họ. Rồi có những người thì đột nhiên phát rồ, mắt long sòng sọc, đuổi cắn đồng đội, cảnh tượng hết sức quỷ dị. 

Ngoài tiếng mưa thì hình như còn có tiếng con thú hoang nào đó đang kêu gào giận dữ. Những người công nhân còn tỉnh táo thì co rúm, chen chúc nhau trốn trong những xe máy xúc, xe tải chở đất đá, khoá chặt cửa kính, run lẩy bẩy. Vậy là nhóm thi công của Khang Hỷ cũng không tránh khỏi ngoại lệ. Bọn họ thật sự đã gặp mấy điều quái dị, người điên kẻ loạn. 

Khang Hỷ đến nơi đã khịt mũi vài cái, âm khí nặng nề khiến cô khó chịu vô cùng. Nguyên Bảo tấp xe vào chòi canh. Hỷ bước xuống, tay chống chiếc ô đen làm gậy. Cô tháo mắt kính để lộ đôi mắt phượng lạnh lùng với đôi con ngươi tím sẫm. Hỷ nhìn cảnh tượng hỗn loạn, vô thức chửi tục một câu. 

Đám người điên như phát hiện con mồi mới liền lao tới. Hỷ đợi bọn chúng đến gần thì bật tung chiếc dù tạo một lực đẩy rất mạnh hất văng họ ra xa. Cú đánh tạo nên một tiếng uỳnh vang vọng chốn núi rừng. Đám người bị hất tung lại bật dậy như có gắn lò xo trên người, họ lao đến với vẻ mặt đầy hung hăng, miệng há to để lộ bốn chiếc răng nanh đã dài ra tự lúc nào. 

“Chị Hỷ cẩn thận. Bọn họ bị Oán Linh nhập rồi.” Uyển Mỹ hét lên.

Khang Hỷ xoay người né một tên đang muốn cắn lấy cổ cô. Uyển Mỹ cũng tranh thủ nhào đến, ghim lên đỉnh đầu người đó một cây kim dài. Một cột khói đen nhanh chóng thoát ra, cây kim chuyển từ trắng sang đen nhẻm. Người kia hét ầm lên rồi đổ gục xuống, toàn thân giãy giụa như bị giật điện.

Cô xoay ô đánh thêm vài cái vào không trung. Tiếng đất đá vụn vỡ vang lên. Âm thanh gào rú của thú rừng cũng thảm thiết ngân dài. Hỷ cầm cái bát đồng đựng muối gạo mà ném ra xung quanh, vừa rải cô vừa lầm rầm đọc chú. Màn mây đen từ từ tan đi, mưa cũng tạnh hẳn. Không gian bỗng chốc sáng lên được một chút. Nguyên Bảo và Nguyệt Hồng thở phào đi đến dìu những người công nhân vào trong chòi nghỉ ngơi. 

Nguyên Bảo giúp mấy người bị cắn xử lý vết thương. Những dấu răng nanh sâu hoắm đó dường như không phải của con người mà là từ một con mãnh thú, cũng có khi của quỷ dữ. Chỗ thịt bị cắn thì tím đen, nhầy nhụa máu, Nguyên Bảo vừa rắc bột thuốc vào thì liền sôi lên xèo xèo, bốc khói đen ngòm. 

Trong lúc đó, Hỷ đi ra giữa khu đất để làm pháp sự. Bàn lễ đã được Uyển Mỹ bày biện, dọn đủ lễ vật, nhang đèn thắp sáng, khói tỏa nghi ngút. 

Cô mở dù, xoay tròn ba vòng rồi hất tung nó lên trời. Cây dù vậy mà lại lơ lửng, quay tròn, không ngừng phát ra ánh sáng. Nó tỏa ra một cột sáng tím tím, cứ thế bay vòng quanh khu đất. Kỳ lạ là nó bay đến đâu thì tiếng gầm gừ, rên thét vang lên đến đó, như thể có kẻ nào đang bị đánh thảm mà tru tréo. Những tia sét xanh đỏ cũng lẹt xẹt như phụ hoạ cho đàn phép thêm phần ly kỳ. 

Cô lẩm nhẩm đọc chú một lúc. Hai tay kẹp chặt hai lá linh phù rồi thực hiện một điệu múa cổ quái. Cô vừa múa vừa đọc to một bài văn khấn. 

“Thiên linh, Địa linh, Âm Dương linh.

Thần Rừng, Quỷ Núi, Yêu Linh ngự.

Nghe lời triệu thỉnh mau quy tụ.

Linh Lực Thuần Âm thoải mái xơi.


Khai hoang Đất Thánh xin mạng phép. 

Thành vững Trời yên gọi đến chơi.

Hợp lực làm nên Công Đức Quả.

Bảng nhãn đề tên chẳng thiếu người


Sân si chấp niệm không buông bỏ.

Đừng trách hồn tan gãy nát tơi.

Mau mau nghe lệnh tuân chấp đủ

Mộng cảnh hoang tàn sẽ chóng vơi.” 

Tiếng của Hỷ hòa vang cùng tiếng mưa rả rích trên những lá rừng tạo nên một không gian trầm hùng, linh thiêng. Ánh sáng xung quanh thì ma mị huyền ảo. Vô số cái bóng đen và bóng đỏ trong rừng và từ trong nền đất thi công bay ra đông đặc. Chúng vây quanh Hỷ tạo nên lớp lớp vân mây tím đỏ rợn người. 

Hỷ không run sợ mà dang hai tay như đón chào chúng. Cứ như vậy tầm hơn một tiếng sau thì mấy đám khói cũng tản ra. 

Cô thu lại cây dù, nhìn đồng hồ vừa đúng 6 giờ chiều.

Đám công nhân đã há hốc, bắt đầu nhốn nháo bàn tán. Hỷ đành phải xoá ký ức của họ. Tiếng búng tay vang lên, cả nhóm người liền nhìn nhau ngẩn ngơ. Họ hô hào đào đất đổ móng, khẩn trương cho kịp tiến độ. Hỷ bước vào trong chòi ngồi xuống uống trà. Nguyên Bảo liền đón lấy cây dù dựng nó vào trong góc tường. Anh chau mày nhìn ra ngoài sân rồi lên tiếng. 

“Thật không ngờ, ngay giữa ban ngày mà bọn chúng dám quấy nhiễu.”

“Cũng thường thôi, đây là nhà của họ mà.” Hỷ giải thích. 

Nguyên Bảo lấy ra cái khăn lớn khoác lên thân người đang ướt sũng của Hỷ. Cô lạnh nhạt cảm ơn rồi rót thêm một ly trà nóng uống cạn một hơi.

Nguyệt Hồng chợt lo lắng hỏi.

“Chị Hỷ, chị nghĩ tên chủ của mảnh đất này có phải là con người không? Dường như hắn cố ý dụ người ta đến đây để bắt hồn phách.”

Uyển Mỹ cũng đồng tình quan điểm này, cô ta nói thêm vào. 

“Vong linh ngự nơi rừng sâu vốn dĩ chẳng dễ siêu thoát, bọn họ cũng là nhờ linh khí mà tu tập, nhưng nếu gặp người sống thì khó tránh việc nổi lòng sân hận mà đọa tà hoá quỷ. Dường như kẻ đó muốn lợi dụng điểm này để trục lợi. Càng nhiều người đến đây, sự mong cần tham - sân - si sẽ càng nhiều.”

Nguyệt Hồng thảng thốt:

“Trời ơi, chẳng lẽ nào hắn ta muốn luyện ra Oán Linh?”

Khang Hỷ xoa trán nhận xét:

“Tôi e không chỉ dừng lại là Oán Linh. Rất có thể hắn muốn luyện Ngạ Quỷ, muốn mở cổng Quỷ Vực, biến nơi này là Địa Ngục Trần Gian.”

Ba người đi theo cô liền im bặt. Họ ý thức được sự nghiêm trọng trong câu nói nhẹ như gió thoảng của Hỷ. 

Từ việc cháu gái ông Khánh bị ám cũng đủ thấy tâm địa của bọn chúng nham hiểm thế nào. Những người đi về nếu không bệnh chết thì cũng thần trí mơ hồ, điên loạn, biểu hiện chắc chắn đã bị bắt mất vài phần hồn phách. Chưa kể đến việc nếu gặp người hợp mệnh thì sẽ có thể theo về để quấy nhiễu. 

Hỷ chợt càu nhàu. 

“Bởi vậy mới nói không phải tự dưng Đại Bảo Tháp Kinh Luân được xây dựng gần đây. Nhưng lý do là gì thì tính sau, còn bây giờ chúng ta lo xây cho xong khách sạn này đã. Phải gấp rút cho kịp ngày trăng máu.”

“Chị Hỷ, sắp tới lúc đặt móng rồi.” Anh thầu công trình chạy vào báo cáo. 

Hỷ ừ một tiếng rồi đứng lên cùng Nguyên Bảo đi ra ngoài làm phép đóng cọc. Cô dùng 8 thanh sắt lớn dài 2m, hai đầu bén nhọn, trên thân quấn đầy bùa tím, mà nêm vào xung quanh nền, 4 cái ở 4 góc móng, 4 cái còn lại trãi đều tứ phía tạo thế gọng kìm chắc chắn. Cứ như là cô đang tạo kết giới bảo vệ lô đất của mình. Cọc sắt cắm xuống, trong rừng lại truyền ra tiếng rú đinh tai.

Cô lại mở cây dù, lắc nhẹ cho vành chuông bạc leng keng, tựa như để dẫn nhập, để triệu hồi. Hỷ lại đứng ra một góc mà đọc Chú Đại Bi theo nhịp điệu tiếng chuông. Uyển Mỹ đếm đủ 108 hồi kinh chú thì liền phất tay làm hiệu lệnh. 

Người cai thầu lập tức hô vang. “Đào!” 

Mọi người bắt đầu xấn xẻng xuống đất, móng thép nhanh chóng được đặt xuống. Các bước xây dựng tiếp theo lần lượt được thực hiện. Sau một lúc thì móng nền cũng làm xong. Hôm nay, họ phải hoàn thành cho tổng cộng là 18 tòa nhà trong khuôn viên được thiết kế nên áp lực rất cao. Cũng may cuối cùng cũng đã được suôn sẻ. Đội thợ cũng thở phào nhẹ nhõm. 

Cô đứng quan sát đội công trình thêm một lúc rồi đi đến dặn dò cai thầu vài câu. Sau đó, cô lên xe về lại Sài Gòn. Khang Hỷ vừa ngồi vào trong xe liền ôm ngực ho lên liên hồi. Uyển Mỹ vội rót nước ấm cho cô. Cơ thể cô run lên, da thịt đã bị cháy xém nhiều mảng, bỏng đỏ bốc khói. Hỷ tái mặt ngồi im cắn răng chịu đựng cơn đau, mồ hôi vả đầy trên trán ướt đẫm tóc mai.

Nguyên Bảo đạp ga nhanh nhất có thể. Chiếc xe luồn lách, vượt qua dòng xe cộ, hối hả trở về. Uyển Mỹ niệm chú để giữ linh khí không bay đi, những cánh hoa phong lan trên người cô lần lượt rả ra, hòa cùng không khí mà biến mất. Hỷ đuối sức khủng khiếp, cô lại ho ra một ngụm máu đen kịt.

Nguyệt Hồng đặt vào miệng cô một lát nhân sâm. Hỷ nhờ đó mà duy trì sức lực. Trận pháp vừa rồi có lẽ quá lớn. Là cô quá chủ quan rồi. Thế nhưng, có lẽ chính vì thế lại khiến cho tên chủ đất kia nơi lỏng cảnh giác. Hỷ đang nghĩ trong lòng chắc hắn đang tức điên khi phát hiện bùa chú của mình đã bị cô phá giải.

Uyển Mỹ rơm rớm nước mắt, nghẹn ngào trấn an.

“Chị Hỷ, ráng một chút, sắp về tới rồi.”

1

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bình luận

Chưa có bình luận
Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout