Chương 1: Thu mua lô đất âm tà
“Alo, chú Khánh, chuyện tôi nhờ chú đến đâu rồi?”
“À, tôi lo được rồi cô Hỷ. Nhưng có thật là cô muốn mua lô đất đấy không? Nó có hơi… không ổn lắm đâu.”
“Chú cứ lo cho xong mấy thủ tục địa phương đi, tiền tôi sẽ đưa đủ, những thứ còn lại chú không cần bận tâm.”
Hỷ nói thêm với ông Khánh mấy câu rồi tắt máy cái rụp. Khóe môi anh đào cong lên thể hiện sự hài lòng. Giọng cô trầm khàn nghe có uy lực khiến cho ông Khánh có chút kính sợ. Chỉ nghe ông dạ vâng liên hồi. Cô hài lòng nhìn vào mảnh đất đang hiện lên trên bản đồ. Nó sẽ là của cô. Có kẻ muốn bán thì cô sẽ mua. Quan trọng hơn, Hỷ muốn xem thử kẻ đó rốt cuộc có mục tiêu gì.
Thực tế mà nói, cô đã thành công chốt một lô đất hiếm. Tuy những lời đồn thổi về lô đất rất là ly kỳ, cũng không ít chuyện linh dị xảy ra nhưng Khang Hỷ vẫn quyết định mua. Cô có một sở thích cổ quái, đó là vung tiền không chút ngại ngần chỉ để thu mua những “lô đất chết”. Nghe tên gọi thì cũng có thể đoán được những mảnh đất như vậy là không bình thường, nếu không phải nói là chúng đều liên quan đến chuyện tâm linh. Nhưng không chỉ có đất, mà nhà cửa, quán xá, kể cả đồ vật, hễ không ai dám mua thì chúng sẽ là của cô.
Nguyên Bảo cứ vẫn không hiểu Hỷ cất công đi mua mấy thứ kinh dị đó làm gì, toàn là rước họa vào thân. Anh ta chỉ biết nôm na là vì chúng rẻ mạt. Nói thật thì so với giá thị trường thì sẽ chẳng thể nào mua được mảnh đất lý tưởng với giá hời. Bảo ngẫm nghĩ bà chủ của mình thật là biết tính toán. Thế nên, anh ta chỉ đành nén nỗi sợ hãi lại mà làm tài xế đưa chủ đi xem đất.
Đất Lâm Đồng mấy năm nay lại rất được giá. Từ lúc sân bay Liên Khương đi vào hoạt động thì vùng xung quanh cũng dần được khai hoang, cải tạo. Chấn động hơn là tòa Đại Bảo Tháp Kinh Luân ở khu Samten Hills. Nó không chỉ được xác nhận kỷ lục Ginest mà còn mở ra tiềm năng du lịch tâm linh cho khu vực. Lần trước, lễ khánh thành được tổ chức rất long trọng, thu hút rất nhiều du khách nước ngoài ghé đến.
Có lẽ vì thế mà Khang Hỷ cũng muốn mua một lô xây dựng khách sạn.
Nhưng nếu như cô chọn một khu vực sáng sủa, gần đường lộ hoặc gần khu bảo tháp thì có thể hiểu được. Còn đằng này, cô lại chui tận trong đoạn gần rừng. Khu này đúng nghĩa hoang sơ, nếu không phải nói là chốn rừng thiêng nước độc. Nó vốn dĩ thuộc đất rừng mới đúng nhưng đo đạc làm sao mà lại thành ra thổ cư, lại còn có chủ đứng tên hẳn hoi. Cũng chính vì thế mà những chuyện kỳ bí đã liên tục xảy ra.
Ông Khánh là dân địa phương. Ông ta có cô con gái cũng đang mở một quán cà phê kiêm homestay gần khu Samten Hills. Nói tiếng là gần nhưng đi xe ô tô cũng mất cả 30 phút, cũng gọi là heo hút bóng người. Lần đó, nhóm của Khang Hỷ đến nơi là 3 giờ sáng. Nhìn cái không khí vắng lặng mà Nguyên Bảo cứ lo bị nhầm đường hay không, dù là gan lì thế nào thì Nguyên Bảo cũng không khỏi gai người.
Thoạt đầu, ông Khánh được người chủ đất nhờ rao bán, tiền hoa hồng rất cao. Nghe nói ông chủ và người nhà đều đi định cư ở nước ngoài, đất đó đang bỏ không, vị chủ nhân này cũng không có ý định về lại quê hương nên đăng tin rao bán. Ông Khánh vì muốn kiếm chút tiền lời phụ giúp con cháu nên đã nhận lời đứng ra làm cò đất.
Tin đăng chưa bao lâu thì có kha khá chủ đầu tư đã liên hệ. Bọn họ sao có thể để im cho miếng đất to lớn nhưng giá cả quá hời thế này. Khu đó còn đang làm đường, còn đang mở rộng, tương lai sẽ lại có nhiều nhà đầu tư đến xây dựng khu nghỉ dưỡng, khu du lịch sinh thái. Đây lại còn là nơi chưa khai thác, hoàn toàn giữ nguyên nét đẹp thiên nhiên hoang sơ. Bởi thế, sự cạnh tranh rất gắt gao, bọn họ đều cố gắng giành nhau cho bằng được.
Người ta cọc đất, chồng tiền đầy đủ, song tới ngày thi công thì máy móc không có cái nào là hoạt động được. Những người công nhân thì liên tục bị bệnh nặng, người thì sốt, người thì nhức đầu, tiêu chảy, những người không bị bệnh mà vẫn cố làm thì lại bị tai nạn lao động liên miên. Tuy không chết người nhưng cũng tổn thất nghiêm trọng, khiến cho người đến rồi lại bỏ chạy. Người chủ đầu tư đầu tiên cũng đột ngột bị tai nạn giao thông mà nằm liệt giường hơn 2 tháng.
Thế nhưng người thứ nhất vừa rời đi thì người thứ hai lại đến. Những người không tin tâm linh chỉ cho rằng chắc do đội thi công bị xui rủi không trang bị kỹ nên mới gặp chuyện không may. Có người còn bảo chắc là bị chủ đầu tư khác cố ý quấy phá để giành đất, những kẻ không mua được dễ gì chịu dằn lòng đố kỵ toan tính xuống. Bởi thế mà cứ hết tốp người này lại đến nhóm người khác thay nhau đến rồi đi. Người đến thì háo hức, người về thì hoá dại.
Mà cứ mỗi lần dẫn khách như vậy, ông Khánh lại được chia thêm một phần tiền hoa hồng. Người chủ đất lại rất rộng lượng. Số tiền được chia càng về sau lại càng nhiều, khiến cho ông Khánh cười lớn đếm tiền mỏi tay.
“Chú Khánh à, dạo này trông ông phất lên thấy rõ đấy nhé”. Bà Mai bán thịt vừa chặt sườn cho ông Khánh vừa tám chuyện.
“Chị Mai cứ nói quá, tôi thì có gì mà phất lên chứ”. Ông Khánh cười xòa chối biến nhưng trong ánh mắt không giấu được vẻ đắc ý.
“Mà này, tôi thắc mắc nhé, khu đấy chủ có bao nhiêu mẫu mà tôi thấy ông cứ dắt người lên đó suốt thế?”
“À… thì là…”
Ông Khánh có chút ngập ngừng. Ông không thể nói ra cái chuyện người đến gặp nạn phải bỏ chạy để rồi lại bán cho người khác. Suy nghĩ một chút thì ông cười bảo.
“À thì đúng là có nhiều khu mà.”
Ông Khánh nhanh chóng nhận lấy bịch thịt rồi chạy về nhà. Ông chỉ sợ nán lại lâu thì sẽ bại lộ. Chuyện này dù sao cũng là ông ta có tính toán.
Từ sự vụ đầu tiên, ông Khánh cũng có chút kinh sợ. Nhưng sau khi trao đổi với chủ nhà, được bên kia động viên, ông quyết định xua tan cái nỗi sợ trong lòng. Ông Khánh cứ đều đặn giới thiệu người, rồi đều đặn nhận hoa hồng. Ông cũng chưa thấy điều gì lạ lẫm cho đến khi đứa cháu gái của ông thường xuyên bị mộng du lúc nửa đêm. Con bé tên Mỹ, năm nay 6 tuổi. Con bé về đêm là lại gào khóc, tru tréo, co giật đến mặt mày méo mó làm cho ba mẹ nó thất kinh hồn vía.
Đáng sợ hơn là nó cứ chỉ về phía ông Khánh mà nói có rất nhiều người đang bu bám quanh người của ông. Bọn họ tím tái, mặt mũi bầm dập, người không có mắt, người không có mũi, thi nhau gặm cắn vào cổ, vào vai, vào tay của ông. Do đó, cứ mỗi lần thấy ông Khánh là nó lại khóc thét, xa lánh.
Chi là con gái ông Khánh, cô thấy con mình đang bình thường tự nhiên khi không lại dở dở ương ương, thần trí hỗn loạn, nói năng linh tinh thì vô cùng sợ hãi. Hai vợ chồng cũng chở con bé đến bệnh viện thăm khám, nhưng khi lên tới nơi thì con bé hoàn toàn tỉnh táo, ngoan ngoãn chẳng có gì bất thường. Vậy chứ vừa về tới nhà là nó lại sa sầm nét mặt, ngồi thu lu một góc không nói chuyện với ai, đêm đến thì mộng du rồi la khóc thảm thiết.
Ông Khánh bèn nghe lời bà con họ hàng mà đi mời thầy về coi cho con bé, nhưng mười người đến thì bỏ chạy hết mười người. Cao nhân ở đâu không thấy chỉ toàn thấy kẻ bịp bợm, giả thần giả quỷ, bị dọa ngược lại nên co chân chạy biến. Lúc này, ông Khánh ngờ ngợ đến việc mình làm cò đất cho lô đất quái dị khúc bìa rừng có thể chính là nguyên nhân dẫn đến sự kỳ lạ của cháu gái.
Ông phải gọi điện lại cho chủ đất để thông báo tình hình, đồng thời hoàn lại những tiền hoa hồng mà mình chưa tiêu, bày mâm cúng lễ xin lỗi các vị khuất mặt khuất mày. Tuy nhiên, ông đã thử đủ thứ cách mà vẫn không hề có chút khả quan, cả nhà ông phải sống trong hoảng loạn suốt ba tháng cho đến khi Khang Hỷ xuất hiện.
Thấy căn nhà có âm khí rất nặng nên cô đã lên tiếng giúp đỡ. Ông Khánh nửa tin nửa ngờ, nhưng ông đã không còn lựa chọn nào khác nên đành thử một phen. Vậy mà không ngờ Khang Hỷ lại có thể chữa khỏi cho bé Mỹ.
Cô trước là đi tham quan Đại Kinh Luân, sau cũng là hỏi mua lô đất âm tà mà ông Khánh làm cò. Mặc dù, ông đã trình bày về những sự lạ xảy ra nhưng dường như bài đăng rao bán vẫn còn đó, chủ nhân lô đất chưa hề có ý gỡ xuống. Ông Khánh không làm cò thì còn rất nhiều người khác nhảy vào làm. Bởi thế mà chuyện quái dị cứ vẫn còn tiếp diễn chứ chẳng thể yên.
Ông Khánh kể hết mọi chuyện cho Khang Hỷ, không giấu giếm điều gì. Dù sao cô cũng vừa là ân nhân của nhà ông, ông không muốn cô lại dính líu đến mấy chuyện đen đủi đó. Ngược lại với sự lo lắng của ông Khánh, Hỷ vẫn rất bình thản, thậm chí còn có ý chờ xem chuyện quái gở gì sẽ xảy ra.
“Chú làm vậy là đúng, nếu không e là sự vụ còn khó xử lý hơn. Tiền đó vốn không dành cho người sống.” Khang Hỷ vừa châm điếu thuốc vừa nói. Cô rít một hơi dài rồi lại căn dặn với ông Khánh mấy ngày tới nên làm những gì.
“Cô Hỷ, thật sự tôi rất biết ơn cô, nhưng mà cô thật sự muốn mua mẫu đất đó sao? Tôi đã kể hết những điều tôi biết rồi.” Ông Khánh ái ngại nói.
“Tôi muốn mua chỗ đó.” Khang Hỷ nói ngắn gọn rồi lại đứng lên ra xe đi mất.
Cứ cách vài ngày cô lại đến chỗ homestay của Chi, thăm nom tình trạng cho bé Mỹ cho tới khi thấy cả nhà ông Khánh thật sự an toàn. Cô cũng bảo ông Khánh cho mình số điện thoại của chủ nhà nhưng quái lạ là người này chỉ nhận điện thoại của ông Khánh, Hỷ có gọi thế nào cũng chỉ nhận lại là những tiếng tút dài.
Đúng ngày hẹn, Hỷ đến nhận giấy tờ từ ông Khánh để tiến hành cho xây dựng. Cô chuyển tiền cho chủ nhà và tiền hoa hồng cho ông Khánh. Trước khi đi, cô còn lấy một cái thùng thiếc to, loại hay dùng để đốt vàng mã, sau đó đốt rất nhiều giấy vàng. Ông Khánh ngạc nhiên hỏi cô làm vậy để làm gì. Hỷ chỉ mỉm cười nhẹ nhàng rồi bảo.
“Thanh toán cho chủ đất.”
Bình luận
Chưa có bình luận