Lãnh địa Anachoma - một vùng ven Đế Quốc - nơi nổi tiếng với thời tiết ôn hòa nhưng khó lường. Buổi sáng thi thoảng sẽ se lạnh như mùa đông, buổi trưa thì nắng chói như sang hè, chiều lại mát mẻ như thu đến, và khi đêm xuống thì sương giăng dày đặc.
Hôm ấy, khí trời vẫn thất thường chẳng khác gì mọi ngày. Con trai út của Hầu tước Provata Ditra - một gã lùn bụng phệ - nhận được mệnh lệnh quay về dinh thự để tiếp đón khách quý.
Vào lúc cổ xe sang trọng chạy xập xình với tốc độ khó tin, băng qua phố xá đông nghẹt——
“KHÔNGGGG!”
Tiếng thét chói tai truyền đến với chất giọng chưa vỡ. Liền sau đó, chuỗi âm thanh ùng ục rõ to vang lên khi bánh xe gỗ nghiền nát qua vài đoạn xương. Con vật xấu số nằm vật ra giữa đường mà không kịp kêu rên một tiếng…
Có cậu bé chừng bảy tám tuổi hớt hãi chạy ào ra, cùng với một tràng chữ “không” kinh hoàng trong cổ họng. Mặt mũi cậu bé đã lem luốc sẵn, giờ nước mắt nước mũi chảy xuống càng khiến cả người cậu trông bẩn thỉu gấp đôi.
Con vật nọ vốn có bộ lông rất trắng, rất xù. Ôm trong lòng ngực rất ấm, rất mềm… Giờ bộ lông đó lại dính nhớp đất bùn, từ mũi và đỉnh đầu chảy xuống dòng chất lỏng đỏ tươi. Nó nằm oặt ra trong vòng tay run rẩy của cậu bé, hơi thở cực kỳ mong manh. Trước khi lịm đi, nó cố vươn chiếc lưỡi thô ráp liếm ngón tay cậu… như lời từ biệt cuối cùng.
Nơi diễn ra tai nạn là một khu phố buôn bán, thường ngày ở đây đều rất ồn ào náo nhiệt. Thế mà lúc này, khu phố ấy như bị ngưng đọng giữa biển thời gian, mọi âm thanh rút sạch, sự căng thẳng và hãi hồn như sắp hóa thành thực chất.
Cũng nhờ thế, tiếng động lục đục trong con ngõ nhỏ phá lệ vang đội…
Từ bóng tối ẩm ướt và bốc mùi, một thiếu niên gầy sọp ba chân bốn cẳng lao ra. Cậu ta gần như không thèm nhìn tới cái xác đã lạnh trong vòng tay em trai, lập tức bày ra tư thế hèn mọn, quỳ sụp xuống. Cậu ta đưa tấm lưng áo lủng lỗ chỗ về phía em mình, còn đầu thì vừa dập về phía cổ xe vừa run lẩy bẩy lên tiếng.
“L-là lỗi của tôi… tôi… tôi không trông kỹ vật nuôi của mình.”
“Cầu xin sự rộng lượng của Ngài. Cầu xin Ngài thương xót tha thứ cho chúng tôi.”
Tiếng van xin gãy gập của thiếu niên nối đuôi nhau lấp đầy mọi tấc đất, làm cho phố xá đông nghịt thêm phần nghẹt thở nặng nề. Đáng thương thay, đáp lại những lời lẽ tha thiết ấy chỉ có tiếng ngựa hí và tiếng xuy xuy khịt mũi…
Rầm!
Bất thình lình, cánh cửa bên hông cỗ xe bị đạp tung. Va vào thành xe tạo ra tiếng động hệt như phát súng xử quyết nơi pháp trường.
Cái đầu rối bời đã lâu chưa gội của thiếu niên càng ép sát vào mặt đất. Nhìn từ xa, ai nấy đều thấy rõ hai bả vai cậu đang run đến điên cuồng. Nhưng sau lưng cậu là tiếng nấc nghẹn của em trai, dù có sợ hãi hơn nữa thì cậu vẫn quyết ở lại.
“Đồ cái thứ chó đẻ!”
Tiếng chửi rủa the thé vang lên trước cả khi đám đông xung quanh kịp nhìn thấy người.
Từ bên trong cổ xe có chạm trổ gia huy của Provata, một gã lùn bụng phệ chao đảo bước xuống. Gã mặc một chiếc áo lụa, cổ áo phanh rộng, mép áo bị màu rượu nhuộm ố, loang lổ. Tạo hình đầy “dầu mỡ” ấy khiến các thiếu nữ vừa nhìn đã thấy buồn nôn. Trong tay gã còn nắm khư khư chiếc ly thuỷ tinh, giọt rượu sót lại bên trong văng ra ngoài khi chiếc ly ấy bị ném mạnh xuống đất.
Choang!
Mảnh thuỷ tinh văng tung toé.
Mặt mũi gã đỏ phừng phừng, chẳng rõ do tác dụng của rượu hay do cơn tức giận đã dâng đến tận óc. Gã cướp lấy roi ngựa từ tay người đánh xe, chân nam đá chân chiêu đi tới. Gã lê bước, chẳng nhanh. Nếu muốn trốn, từng ấy thời gian là đủ. Khổ nỗi, ở con phố này, chẳng có mấy ai sở hữu được lá gan ấy…
Gã đạp lên đỉnh đầu thiếu niên, đay nghiến đế giày như đang đối mặt với lũ côn trùng bẩn thỉu.
Thiếu niên không dám gồng lên dù chỉ là cần cổ. Tiếng van cầu của cậu chưa từng ngừng, nhưng giờ lại khàn khàn trong nỗi tuyệt vọng.
Gã béo không thèm nghe lọt một chữ, gã vung roi quất thẳng vào lưng cậu. Tiếng “đét” xé lòng đâm xuyên qua tai, đám đông xung quanh nín thở nhìn trân trối. Dù đã đoán trước kết quả này, nhưng sự thỏa mãn khi đoán trúng lại không hề tới, chỉ có nỗi chua xót bi ai dâng lên.
Khi gã chuẩn bị quất roi xuống lần thứ hai, phần lớn đám đông quay mặt đi không tiếp tục nhìn. Tiếng roi chẻ gió rít gào, nhưng tiếng va chạm giữa đầu roi và da thịt lại không hề xuất hiện… Đám đông khó tin ngoái đầu lại, thiếu niên đang quỳ sọp - cảm nhận được lực dẫm trên đầu biến mất - cậu ngẩng cao mặt trong sự ngỡ ngàng.
Mọi chuyện diễn ra chưa tới cái nháy mắt, bóng áo choàng đen lao đến như quạ. Người đó hất ngược đầu roi bằng một một động tác đẹp đẽ thuần thục, khiến cho gã béo lảo đảo ngã ngửa ra sau.
“Thằng khốn nào!” Gã béo gầm rú, hai mắt trợn lớn đỏ gay.
Nhưng gã không nghe được câu trả lời, chỉ nhìn thấy áo choàng đen tuốt thanh gươm đeo bên hông, chậm rãi bước từng bước vững chãi như tử thần…
Tưởng chừng mọi chuyện sẽ kết thúc chóng vánh, nhưng đó chỉ mới là khởi đầu, ba tên lính hộ vệ và cả người đánh xe bất thình lình xông ra chặn đứng. Gã béo đến lúc này mới kịp phản ứng, nhìn thấy đám đông đang xì xầm như bầy ruồi, mặt mũi gã biến sắc vì sự hổ thẹn, vừa chỉ tay vừa la oang oang: “Chém nó! Chém chết nó!”
Một cuộc giao tranh diễn ra ngay lên phố, tiếng sắt thép ma sát kêu lên chát chúa. Theo từng lần áo choàng đen vung cổ tay, cuồng phong bạo loạn càn quét bốn phương tám hướng, phả vào mặt lên béo, tạo ra những vết xước nông sâu như có dao cứa qua.
Bốn tên lính hộ vệ căng thẳng đấu chiêu, chúng đánh kiếm theo bài bản - đâm, đỡ, quét ngang. Số lượng áp đảo mà bọn chúng có dường như đã vô dụng trong tình huống này…
Dẫu lấy một địch ba, kiếm thức của áo choàng đen vẫn vô cùng hoàn mỹ, không một động tác thừa, không có bất kỳ sơ hở để đột phá. Chưa kể đến sự linh hoạt và nhanh nhạy, dù đã bị bao vây mọi hướng, người nọ vẫn cứ trơn tuột như con lương, không có cách nào để thành công kìm hãm.
Choang! Choang!
Rầm!
Cuối cùng, tên đánh xe bị hất văng vào sạp hàng, bật ngửa bất tỉnh. Ba tên hộ vệ còn lại - kẻ ôm bụng, kẻ khập khiễng, kẻ che lấy cánh tay đã nửa phế - mồ hôi trượt dài từ trán xuống sống mũi, chúng từng bước từng bước lùi về phía sau.
Chứng kiến mọi chuyện từ đầu đến cuối, gã béo bỗng tỉnh cả rượu, từ đáy lòng gã dâng lên một cơn hoảng loạn chưa từng có. Gã đá vào ba tên lính hộ vệ đang lùi, “Lũ vô dụng! Còn đám lùi! Giết chết nó cho tao! Chúng mày phải giết chết nó!”
Nhìn thấy áo choàng đen sắp áp sát tới trước mặt, gã cố lôi đầu óc mình ra khỏi cơn say, “Mày, mày biết đây là đâu không?! Mày biết tao là ai không?!”
Áo choàng đen bước thêm một bước.
“Mày, nếu mày dám tới gần thêm nữa, cha tao, cả nhà tao, gia tộc Provata chắc chắn sẽ khiến mày sống không bằng chết!!”
Áo choàng đen bật cười, lại thêm một bước.
“Giết mày, tao chắc chắn sẽ giết mày. Không chỉ giết mày, tao còn sẽ giết sạch đám tiện dân này!! Tao sẽ đốt rụi con đường này, tao sẽ nhốt hết tất cả chúng mày vào nhà lao!!”
Ngay khi câu nói hậm hoẹ đó chấm dứt, một tiếng “ồ” kéo dài vang lên từ trên đầu. Ngữ khí lười biếng được gió cuốn theo, nghe vào tai sẽ thấy pha chút ý cười.“Mạnh miệng thật đó Nhị thiếu gia Batra. Cha của ngươi hẳn sẽ tự hào về ngươi lắm nhỉ?" Người đàn ông đứng khoanh tay trên nóc nhà, mái tóc vàng kim phất phơ trong gió, trên môi anh treo một nụ cười tủm tỉm.
Đám đông xung quanh ắt hẳn sẽ không nhận ra, nhưng dù gã béo có đui mù cả hai mắt, gã vẫn sẽ nhớ rõ chất giọng ấy. Biểu cảm hung hăng trên mặt gã tan vỡ, tái mét. Mồ hôi tuôn ra như suối, gã dường như đã quên mất cách hành lễ, hai đầu gối tức khắc khuỵu xuống, đập phịch trên mặt đất: “C-cung kính… Tam… Tam điện hạ.” Cũng chính là vị khách quý mà gia tộc Provata sẽ tiếp đón hôm nay.
Tam điện hạ nhẹ nhàng đáp xuống từ mái nhà, nhìn đám lính hộ vệ đang cúi đầu hành lễ, anh hoà nhã nói, nhưng ngữ khí lại lạnh nhạt: “Còn không mau dọn dẹp? Choán hết cả đường đi rồi.”
Gã béo Batra vẫn quỳ tại chỗ như pho tượng, trong bụng lúc này đã loạn thành một đống, rối tung rối mù. Gã không hiểu, cũng không muốn hiểu: Chẳng phải bây giờ mới chỉ là buổi trưa thôi sao? Gã đã tính sai, gã đã quá chủ quan, gã vốn ngỡ Tam điện hạ còn ở ngoài thành…
Bất thình lình, một bàn tay to lớn đặt xuống vai gã, cắt đứt dòng suy nghĩ miên man. “Nhị thiếu gia Batra, ngẩng mặt lên mà nhìn xem. Chậc chậc… đều là tác phẩm của ngươi đó.”
Con đường này trước đây tuy bừa bộn bởi vô số sạp hàng, nhưng chí ít vẫn còn sót vài miếng trật tự. Mà giờ thì hết rồi, rất nhiều gánh hàng bị húc đổ do xe ngựa, do trận giao tranh… Càng quan sát, hai hàm răng của gã béo càng va vào nhau mạnh hơn, đến mức nói năng lắp bắp: “Tôi, tôi sẽ bồi thường.”
Vừa nói, gã vừa vội vã dâng túi tiền có thêu gia huy Provata lên bằng cả hai tay.
Tam điện hạ hừ cười, “Chỉ nhiêu đây làm sao mà đủ?” Nói đoạn, anh miễng cưỡng cầm lấy túi tiền, quay đầu tìm người. Nhưng đáng tiếc, áo choàng đen bí ẩn kia đã bỏ đi mất. Chỉ còn lại đôi anh em đang ngơ ngác nhìn, sự bàng hoàng nơi đáy mắt vẫn chưa rút khỏi.
Trên cơ thể gầy gò của cả hai, không chỉ vết roi dữ tợn được chữa trị mà toàn bộ vết bầm xanh bầm tím cũng bị xoá mất như một phép màu.
Nhìn thấy ánh mắt dò hỏi từ Tam điện hạ, người thiếu niên run run, chỉ tay về một hướng. “Chị… chị ấy bỏ đi mất rồi.”
Tam điện hạ nhìn theo hướng thiếu niên chỉ, thấp giọng cười xuỳ một tiếng. Anh ta quỳ ngồi trước mặt hai đứa trẻ, dúi túi tiền vào lòng bọn chúng. “Phải giấu cho kỹ, nhanh chóng rời khỏi đây. Tuyệt đối không được để con heo béo vô học đó và đám người của nó tóm lại.”
“… Có hiểu không?”
Nhìn thấy hai đứa trẻ ôm xác vật nuôi thất tha thất thểu rời đi, Tam điện hạ mới có chút thời gian quan sát kỹ chiến trường. Anh ta lướt đầu ngón tay qua từng vết cắt bén ngót, trong tâm trí chợt hiện lên loại kiếm thức quen thuộc mà chính mình từng đối đầu, lẩm bẩm một cái tên:
“Ingrid Ferreira.”
“Ingrid Ferreira!”
Giọng nói của Phương Oanh hòa cùng lời thoại trong trí nhớ, vang lên sinh động mà hào hùng…
“Đây là phân đoạn yêu thích nhất của tôi!” Phương Oanh đan chéo những ngón tay vào nhau, hào hứng kể với giọng say mê. Trong đôi mắt xinh đẹp tràn ngập ánh sáng, hiện hữu một sự cuồng nhiệt khó lòng miêu tả. “Là phân đoạn tôi yêu thích nhất trong bộ tiểu thuyết hay nhất. Tôi vừa mới đọc lại nó lần thứ 12 vào tối qua!”
Sự tồn tại trên cao nghiền ngẫm quan sát Phương Oanh. “Ngươi… không cần nhấn mạnh. Ta có thể nhìn ra điều đó.”
Phương Oanh khúc khích cười, “Ingrid quả nhiên rất ngầu, Ngài có thấy vậy không?”
Ingrid Ferreira - con gái lớn của một gia đình Tử tước thuộc nhánh phụ của gia tộc Ferreira.
Cha của Ingrid là một thân sĩ có tiếng tăm trong giới thương gia, ông đang làm việc tại thương đoàn Bạch Hổ với vai trò cố vấn tài chính. Còn mẹ cô, một gia sư quý tộc tinh thông nghi lễ và phép tắc. Bà thường được các gia đình quyền quý mời về để dạy dỗ các lứa thế hệ trẻ hơn.
Gia tộc Ferreira là một gia tộc có lịch sử lâu đời trong việc duy trì cũng như phát triển truyền thống quân sự và nghề kỵ sĩ. Quyền hành của gia tộc hiện đang nằm trong tay người bác ruột - Công tước Dean Ferreira, một quý tộc có quyền lực chính trị lớn. Nổi danh cả về trí tuệ trong lãnh đạo quân sự đến sức ảnh hưởng khổng lồ trên chiến trường.
Gia đình của Công tước Dean sinh được ba người con trai. Chính vì thế, dù Ingrid chỉ là con cháu nhánh phụ, nhưng kể từ khi cô chào đời, cô đã được Công tước Dean cưng chiều và chăm lo không khác gì con gái ruột. Tình yêu thương đặc biệt đó đến với cô không đơn thuần là nhờ mối quan hệ máu mủ mà con bởi sự thông minh cùng bản lĩnh tự cô có.
Được nuôi dạy bên cạnh ba người anh trai là kỵ sĩ xuất chúng, Ingrid sớm thấm nhuần tinh thần hiệp sĩ cao quý và những phẩm chất đạo đức tốt đẹp. Chẳng những hàm dưỡng ra một lòng dũng cảm quả quyết mà cô còn rèn luyện nên tính kỷ luật đối với tất cả mọi thứ xung quanh.
Cô là hiện thân của một vị tiểu thư quý tộc danh giá, tinh tế, tao nhã, tự tin và cũng rất khôn ngoan. Cô xinh đẹp, mạnh mẽ như một bông hồng gai - kiều diễm, thơm ngát nhưng chẳng dễ hái…
“Tôi thật sự rất thích bộ tiểu thuyết đó - Hoa Hồng Vàng Giữa Màn Đêm - cực kỳ, cực kỳ thích.”
Sự tồn tại thần thánh trên cao gật gù, “Có thể nói, đó là một hình thái khác của Sách Vận Mệnh.”
Hoa Hồng Vàng Giữa Màn Đêm - một bộ tiểu thuyết mạng thể loại phiêu lưu, nó kể về cuộc hành trình của vị tiểu thư quý tộc Ingrid Ferreira với sức mạnh trị liệu hiếm có.
Câu chuyện đó diễn ra trên đại lục Rem, xoay quanh những sự kiện chính trị nhân loại, những vấn đề nội bộ hoặc giữa các chủng tộc với nhau. Nữ chính Ingrid cùng bạn bè không chỉ phải đối mặt với các tai họa thiên nhiên mà còn cần vượt qua những thảm họa nhân tạo, những cuộc chiến tranh phi lý, chiến tranh vì tự do,… Từ đó vạch trần vô số tội ác núp bóng chính nghĩa, lan tỏa ánh sáng và công lý thật sự đến mọi nơi, trở thành biểu tượng của niềm tin và hy vọng.
Ý Vy rũ thấp tầm mắt, hàng lông mi dày khẽ run lên. Trong đầu cô không ngừng lặp đi cái tên Hoa Hồng Vàng Giữa Màn Đêm như một cuộn băng cát xét hỏng.
——Mình trở lại rồi sao…?
Cô lặng lẽ nghĩ.
Nhưng…
——Đây là đâu?
Ý Vy gõ nhẹ vào thái dương, ký ức của cô hiện tại đang rất hỗn loạn.
Cô từ lâu đã sớm nhận ra, bản thân luôn có những giấc mộng mị rất khác thường, hoàn toàn không giống bất cứ ai. Nhưng ngặt nỗi, nỗi sớm mai khi tỉnh dậy, càng cố nắm bắt thì những ấn tượng về chúng càng trở nên mờ nhạt… Nhiều phần trong đó bị che đậy, giống như có từng đụm cát chảy lọt qua kẽ tay, không cách nào giữ chặt được toàn bộ. Chỉ khi cơn buồn ngủ lần nữa ập đến, Ý Vy mới bắt được vài mảnh ký ức quen thuộc chập chờn - mùi hương cũ, vệt màu nhạt, âm thanh xưa - tất cả đều mong manh như sương khói.
Tuy nhiên, khoảng không gian này là ngoại lệ.
Nó hiện ra trước mắt cô, nhưng ấn tượng về nó trong cô lại trống rỗng đến lạ lùng, chẳng có chút dấu vết quen thuộc, chẳng có chút dư vị hoài niệm…
Đột ngột, chủ đề nói chuyện chuyển hướng sang cô, cắt ngang những dòng suy nghĩ đang bay xa tận chín tầng mây. “Còn ngươi thì sao? Đã từng đọc qua quyển Sách Vận Mệnh đó chứ…?”
Ý Vy lặng thinh một thoáng trước câu hỏi, rồi cô gật nhẹ đầu... và cũng chỉ kịp gật nhẹ đầu. Giọng nói chen ngang của Phương Oanh khiến cô phải nuốt ngược những lời đã đến bên môi: “Tôi thật sự đã đọc nó tận 12 lần, thuộc làu làu từng sự kiện.” Cô ta vỗ ngực đầy tự tin: “Từ mở đầu cho đến kết cục, nếu tôi chỉ nhớ rõ thứ hai thì chắc chắn không ai thứ nhất!”
Ý Vy nhìn cô em gái, mặt mũi là một màu vô cảm. Cô không biết tại vì đâu mà em gái có thể xuất hiện trong giấc mơ của mình. Cũng không để tâm mấy đến những lời lẽ hàm hồ vừa nghe, song, hành vi gây rối của cô ta thật sự—— rất phiền.
“Nếu cả hai ngươi đều đã thấy qua nội dung của Sách Vận Mệnh, thế thì dễ nói chuyện rồi.” Sự tồn tại thần thánh kia vẫy vẫy tay, nhiều hình ảnh mông lung hiện ra như một trò ảo thuật thần kỳ.
“Đại lục Rem hiện tại đã trật khỏi đường ray vận mệnh vốn có… Kết cục của nó chỉ có hai chữ suy vong.”
Màn ảnh trình chiếu đầu tiên là cảnh đất đai khô hạn nứt toác, cây cối héo hon, mọi dấu hiệu sống bị rút cạn. Sang đến cái thứ hai, chân trời nhuộm trong ánh lửa, vạn vật gào thét trong tiếng tí tách cách quãng, dần bị thiêu rụi… đến khi không còn lại gì. Màn ảnh thứ ba là một cơn đại hồng thuỷ: nhà cửa đất đai chìm nghỉm trong cái sắc xanh lạnh lẽo; cây cối trôi nổi lềnh bềnh; đỉnh núi cao chót vót lúc này chỉ còn trông như những hòn đảo tí hon. Rồi trong một màn ảnh xa xa sau đó. Bầu trời bị bụi bặm che phủ, thành phố bị bão cát vàng bao vây, kiến trúc đổ nát bị gió cắt xẻ, chẳng khác gì một thế giới cận kề tận thế,…
Vô số màn ảnh chuyển động nối tiếp nhau kéo đến như hành quân. Trong từng khung hình, thảm cảnh trải dài, không viễn cảnh nào là trùng lặp. Khắc họa ngày tàn của đại lục theo nhiều cách riêng. Đau khổ và chết chóc như hoá thành thực chất, cuồn cuộn bốc lên từ mặt đất cháy xém, từ biển khơi thăm thẳm, từ sa mạc nóng hầm hập,…
Ý Vy không rõ bản thân đã nhìn bao lâu, cũng chẳng biết đã chứng kiến được bao nhiêu… Những màn ảnh trình chiếu vô thanh trước đó giờ đây bắt đầu phát ra tiếng, từng giọng nói chồng chéo - nam nữ, già trẻ, cao trầm - chúng cộng hưởng với nhau, vang lên như thể đang hát, cùng xướng to một khúc thơ ca kỳ lạ…
Mộng dệt thế gian
Ủi an Thần hồn.
Nhưng mộng úa tàn
Vỗ về dở dang.
o
Mắt ngọc thẫn thờ
Ngắm vầng trăng sáng.
Tay liễu lặng thầm
Níu giữ tan hoang.
o
Mây tan gió lặng
Ánh dương chờ sẵn.
Ngàn năm huy hoàng
Thần hoá tro than…
Khúc thơ trầm bổng vang lên như nhịp đập đều đặn của một trái tim khổng lồ. Bắt đầu từ hai bên tai, nó cuốn lấy và nuốt chửng mọi giác quan. Không hề gào thét, cũng chẳng ầm ĩ, nhưng từng câu từng chữ lại tràn đầy sức nặng. Nhịp điệu đó không ngừng lặp lại, mang theo thứ ma lực kỳ diệu ùa và tâm trí, khiến cả Ý Vy lẫn phương Oanh phải lắng nghe đến mê mang…
“Đó… là một trong những khúc sấm truyền phổ biến nhất đại lục.” Ngữ điệu của sự tồn tại thần thánh thổn thức, mang theo vài phần buồn rầu. “Thế giới này đã không còn đủ sức để tự mình cứu mình được nữa… Không mong phồn thịnh ngàn năm, chỉ ước suy vong đừng đến.”
Ánh mắt của Ý Vy dần lạc lõng, Ý thức cô như thể đã tê liệt. Cứ mãi nhìn theo màn ảnh hư ảo đang trình chiếu, chẳng rõ có nghe thấy lời nói bi tráng cạnh bên không…
Người em gái thu hồi tầm mắt, cô ta ngước mặt, đối diện với sự tồn tại khổng lồ trên trời. “Vậy nên Ngài mang chúng tôi từ Địa Cầu đến đây, muốn nương nhờ ngoại lực để sửa chữa lại đường vận mệnh cho thế giới này?”
“Phải,” Sinh vật thần thánh gật đầu “cũng chỉ có cách đó là ta chưa từng thử.”
ooo
Hết chương.
Ghi chép tạo mộng…
>> Ingrid:
‘Ingrid’ là cái tên bắt nguồn từ tiếng Scandinavia thuộc các nước Bắc Âu cổ.
Là dạng rút gọn của ‘Ingiríðr’.
Trong đó:
Danh từ ‘Ing’ ám chỉ một vị thần gắn liền với sự sinh sôi, hoà bình và thịnh vượng của người Bắc Âu.
Và ‘ríðr’ nghĩa là ‘xinh đẹp’ hoặc ‘được Thần (Ing) yêu mến’.
Bình luận
Chưa có bình luận