Chương 1: Chào mừng đến với đại lục Rem, Nhân loại.



.:Quyển 1:.

Nhập môn

Mọi thứ đều bắt đầu từ một giấc mơ

ooo

Tiết 1: Sinh tồn cơ bản.

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!
  • Chương 1: Chào mừng đến với đại lục Rem, Nhân loại.


——Tôi sẽ lấy lại tất cả…

Ý Vy cảm thấy hết thảy tế bào thần kinh trong đầu mình đang lỉnh kỉnh va đập vào nhau, đến mức mọi giác quan đều trở nên tê liệt. Cảm tưởng như cả người cô đang đứng tha thẩn trên mây, hơi xê dịch một chút là mặt đất dưới chân sẽ sạt lở như cát chảy, chôn vùi toàn bộ thể xác lẫn linh hồn cô vào một miệng hố sâu không thấy đáy.

Mất ngủ 266 tiếng liền khiến tinh thần và thể chất của cô kiệt quệ, không còn phân biệt rõ bây giờ là ngày hay đêm. Chỉ mơ hồ nhận thức được thời gian đang trôi qua một cách vô cùng bất thường…

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Ý Vy nhập nhèm mở mắt, bản thân cô đang chìm nổi giữa một khoảng không nửa mờ nửa tỏ. Bên cạnh cô lại đặt một mặt gương giấu viền vô cùng lớn. 

Khoảnh khắc nhìn rõ khuôn mặt được phản chiếu trên gương, một cơn bão ký ức bất thình lình đánh úp vào đại não, mang theo vô số hình ảnh nhoè nhoẹt nhồi đầy cả đầu, giống như đang cố nhắc nhở cô về một điều gì đó: vải trắng cùng vải đen; mùi nắng lẫn mùi nhang; tiếng khóc nghẹn làm nền cho tiếng gõ mõ… 

“Ực…” Ý Vy nghiến răng ôm lấy đầu, cả người cô đổ sụp xuống. Cơn đau đớn bất ngờ này vượt xa những gì cô từng chịu đựng, cô vươn tay ra mò mẫm như một thói quen. 

Thuốc, lấy thuốc… 

Thế mà những gì cô chạm tới lại là một bàn tay khác, chai sạn nhưng đầy đặn và ấm áp cực kỳ. Đầu óc Ý Vy chưa thôi hỗn loạn, cô siết chặt bàn tay ấy đến mức người bên cạnh phải rít lên khe khẽ.

Văng vẳng trong ốc tai là chuỗi tiếng ồn mà cô không tài nào giải mã nổi, cơ hồ như có ngàn vạn người đang vừa thì thầm vừa gầm rú. Duy chỉ có giọng nói hoảng hốt vang lên rõ mồm một, tựa đang kề sát bên vai: “Chị! Chị làm sao thế?! Tỉnh táo lại!” 

Cách xưng hô thân thuộc ấy vô tình khiến Ý Vy càng lầm tưởng nặng hơn. Bởi vì người luôn miệng gọi cô là ‘chị’ đã chẳng—— A?

Cách xưng hô thân thuộc… nhưng chất giọng không đúng.

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Ý Vy ngẩng phắt đầu lên một lần nữa, cứ ngỡ như mình đang soi gương mỗi buổi sáng. Đường nét gương mặt y hệt, ngũ quan cũng không sai, nhưng ánh mắt sáng ngời và có hồn đó đã nhanh chóng nhắc nhở, người phụ nữ này không phải cô…

Cô không thể nào sở hữu cặp mắt xinh đẹp đó.

Trước khi mắc chứng mất ngủ trầm trọng, Ý Vy cũng hiếm khi ngủ đủ 8 tiếng một ngày. Do đó mà hốc mắt của cô hơi trũng, chưa kể đến nước da nhợt nhạt bệnh tật, bọng mắt thâm xanh đã sớm trở thành một đặc điểm nhận dạng không thể bỏ qua.

Ý Vy điếng người quan sát gương mặt giống mình như đúc, chết máy ngay tại chỗ. Thậm chí cô còn quên béng mất cơn bão ký ức đã khuấy động đầu cô ban nãy. Nó biến mất một cách dứt khoát và sạch sẽ, không để lại chút dư âm nào chứng minh nó đã càn quét qua…

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Trông thấy biểu cảm như trời sập của Ý Vy, người bên cạnh cúi mặt bật cười, hàng lông mi dài rủ xuống che đi sự chế giễu đang quanh quẩn nơi đáy mắt. “Chị à, ba mẹ nuôi của chị chưa từng đề cập về việc chị là sinh đôi sao?”

Ý Vy giật thót, cô đảo mắt một hồi rồi ngượng ngùng cười. “Xin lỗi, chị có biết…” Nhưng quên mất rồi.

Nếu không có viễn cảnh hoang đường hiện tại, Ý Vy gần như đã sống mà bỏ qua sự thật cũ kỹ đó. Điều này chẳng thể trách cô được, dù sao cả hai chị em đã bị tách ra từ thuở còn mặc yếm quấn tã.

Mãi đến khi ba mẹ qua đời thì cô mới biết.

Đó là vào lúc Ý Vy sắp xếp lại di vật, cô vô tình tìm thấy một bản cam kết viết bằng tay. Nội dung bản cam kết đó rất đơn giản, là ba mẹ nuôi sẽ không đem cô trả về và ba mẹ ruột sau này cũng sẽ không đến tìm cô. Sự tồn tại của cô em gái sinh đôi cũng là từ những dòng chữ trong bản cam kết đó nói cho cô hay.

Thời điểm cô phát hiện ra sự thật ấy là giữa giai đoạn cô đang chênh vênh nhất. Dù phát hiện ra rồi thì cũng có gì còn thay đổi được nữa đâu…

Nếu ba mẹ vẫn sống, có lẽ họ sẽ chọn giấu cô đến cuối đời.

Thấy Ý Vy mơ màng như đang chìm trong hồi ức xa xăm, cô em gái sinh đôi hờ hững nở nụ cười, từ tốn chống tay lên gối để đứng dậy, kế đó thì hạ mắt nhìn xuống cô. “Chị không định đứng dậy à?” Nói đoạn, cô ta phủi tay phủi váy, thái độ rất thong dong tự nhiên.

Ý Vy không đáp lời, chỉ nhìn chằm chập vào em gái rất lâu.

Thoạt đầu, cô còn nghĩ người em gái này là sản phẩm tinh thần trong cơn hoang tưởng của cô. Dù sao cô cũng được chẩn đoán là có khuynh hướng tâm thần phân liệt. Tuy nhiên, nếu tất cả chỉ là hư cấu thì sự ác ý mơ hồ cô vừa cảm nhận được là từ đâu?

Chờ Ý Vy đứng dậy, người em gái liền tủm tỉm cười. “Em là Phương Oanh - Đỗ Phương Oanh. Chị được ba mẹ nuôi đặt tên là gì vậy?”

Ý Vy ém xuống cảm giác cáu kỉnh khi nghe thấy lời lẽ nặng tính ám chỉ đó, đáp trả bằng một nụ cười tiêu chuẩn. “Chị là Ý Vy - Lê Bùi Ý Vy.”

Sau câu nói đó là một sự im lặng nặng nề. 

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bất chợt, khoảng không tờ mờ tối xung quanh xuất hiện biến hoá. Nơi chân trời ở xa tít dần tỏa ra ánh rạng đông. Hào quang màu vỏ quýt đó kéo dài đến tận đỉnh đầu, hệt như một cuốn sách từ trạng thái đóng kín lật mở ra trang đầu tiên, để ánh sáng tràn vào từ mọi nẻo. 

Ý Vy vươn tay che mặt, đôi mắt bất ngờ bị kích thích không khỏi nhói lên. Rồi lại nhanh chóng được xoa dịu bởi làn gió mát lạnh cùng hương gỗ nhàn nhạt dịu êm.

“Hừm, thật là sơ suất…” Chất giọng vừa non nớt vừa trong veo như thể phát ra từ một đứa trẻ, nhưng cảnh tượng sắp xuất hiện lại không được hồn nhiên và ngây thơ như thế.

Âm thanh lanh lảnh ấy dội xuống từ thiên không, một bóng hình khổng lồ hiện ra trên nền trời vô tận, lặng lẽ áp sát mặt đất mà chẳng gây nên bất kỳ tiếng động nào… Nó có làn da tối màu, thăm thẳm như gói gọn cả dải ngân hà bên trong, ánh lên những đốm sáng mờ ảo mỗi khi cử động. Vô tình làm bật lên cái sắc trắng bạc của mái tóc, ngỡ như có ngàn vạn vì tinh tú đang rơi.

Khuôn mặt của nó phúng phính tròn đầy, mang đến cảm giác non nớt nhưng lại xen lẫn một loại khí khái cổ xưa. Còn có hai vành tai nhọn dài, từ giữa chân tóc mọc ra cặp sừng trắng muốt.

Khó lòng bỏ qua nhất là ba con mắt rực rỡ đến lạ. Dù không có đồng tử lẫn mống mắt, chúng vẫn chói sáng một cách dữ dội, như thế ẩn chứa khả năng nhìn thấu mọi việc trên đời.

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Cái đầu của nó chợt nghiêng nghiêng, nó dòm ngó đôi chị em sinh đôi đầy vẻ tìm tòi. “Vì là song sinh nên mới xuất hiện sai sót ư…?”

Cả Ý Vy lẫn Phương Oanh chẳng ai lên tiếng. Khiến cho sự tồn tại thần thánh trên cao ấy chỉ đành tự thở dài. Nó đang nhìn thẳng vào hai luồng tâm trạng vừa giống cũng vừa khác nhau: Một chấn động rồi chuyển thành dè dặt; một rúng động rồi chuyển sang tò mò.

Nó hừ thầm, cố gắng khiến cho giọng điệu của mình thân thiện hơn vài phần. “Chào mừng đến với đại lục Rem, Nhân loại.”

ooo

Hết chương.


0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Trang nhật ký thất lạc giữa biển thời gian…


>> Bảo tàng ký ức (1/3):

[1] Phải nói rằng tôi cảm thấy vô cùng vinh hạnh khi là 'đứa con' duy nhất được chọn để tiến đến thế giới của Người thông qua giấc ngủ.

Thì ra… thần linh cũng từng có một cuộc sống hết sức bình thường.

Người vẫn phải ăn - không phải cao lương mĩ vị - mà chỉ là vài bát cơm nguội được nấu vội thành cháo.

Người vẫn phải ngủ - trong tư thế bào thai - kê gối thành một vòng xung quanh, tựa như nếu làm thế thì sẽ không còn cô độc trong mỗi giấc mộng.

Người vẫn phải dậy sớm, quay cuồng với bốn chữ ‘cơm áo gạo tiền’, nỗ lực sống sót…

Ngoài những điều đó, Người dĩ nhiên cũng có riêng cho mình một ngôi nhà.

Ngôi nhà ấy có tuổi thọ không hề nhỏ, tầng trệt được sửa sang thành một quán ăn đơn giản. Một nơi mà mọi thực khách sẽ vô tình để lại những mẩu chuyện đời, những tiếng cười lời than,… Toàn bộ dấu vết nhân gian ấy thấm đẫm vào mảnh gạch vách tường, trở thành một phần linh hồn của cả căn nhà.

Lên đến tầng trên, sự cô tịch trở nên đáng sợ.

Chiếc đồng hồ treo tường không biết từ khi nào đã ngừng chạy, như thể đang tuyệt vọng tưởng niệm một đoạn thời gian nào đó. Trong tủ kính, vài bức ảnh gia đình loáng bóng không nhiễm bụi, nhưng nụ cười của những người đã khuất vẫn nhạt màu dần theo dòng chảy tháng năm.

Thi thoảng, Người tựa như cảm nhận được điều gì đó mà quay đầu nhìn lại, ngỡ như có ai đang nói cười với Người từ phía sau. Nhưng phía sau, ngoài bóng tối lặng lẽ thì chẳng còn gì…

Ngôi nhà của Người, giống như một ‘Bảo tàng ký ức’.

Người không sống ở đấy… Người chỉ đang canh giữ để nó không bị huỷ hoại.

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bình luận

Chưa có bình luận
Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout