Hai ngày sau buổi tối hôm ấy, Lâm Hải Đường vẫn không thôi bận lòng. Nhiều lần muốn tìm Vũ Thế Đình, muốn nhìn xem cậu có ổn không.
Cô có hỏi thăm Lê Anh Khôi vài lần, cậu bảo cha mẹ Vũ Thế Đình vẫn còn ở nhà, nghe thế Lâm Hải Đường cũng chẳng dám đến tìm cậu nữa. Cô chỉ gửi vài tin nhắn ngắn gọn hỏi xem cậu đã ăn chưa, học bài thế nào, ngủ có ngon giấc không. Tin nhắn đến nhanh nhưng câu trả lời thường chậm rãi, đôi khi chỉ một vài từ hoặc một biểu tượng cảm xúc nào đó.
Những ngày học trôi qua nặng nề nhưng cũng bận rộn, cho đến buổi chiều hôm thứ bảy. Khi cả nhà vừa ăn cơm xong, sự yên ắng bất ngờ bị khuấy động bởi một vị khách.
Người gõ cửa hôm ấy là Trần Tuyết - mẹ của Vũ Thế Đình.
Lâm Hải Đường thoáng bất ngờ, đã lâu rồi cô không nhìn thấy người phụ nữ này gần gũi đến thế.
Trần Tuyết lớn hơn mẹ của Lâm Hải Đường vài tuổi, gương mặt được chăm chút kỹ lưỡng, son phấn tinh tế.
“Trời ạ, con bé này mới ngày nào còn chạy lon ton sau Thế Đình giờ đã lớn thế này rồi. Xinh quá, dì nhận suýt chút nữa không nhận ra luôn.” Trần Tuyết kéo tay Lâm Hải Đường, giọng đầy thân tình.
Lâm Hải Đường lễ phép cúi đầu, mỉm cười đáp lại mấy câu thăm hỏi.
Ba của Lâm Hải Đường - Lâm Quốc Vĩ vừa kết thúc công việc ở bệnh viện sớm hơn thường ngày, đang ngồi xem ti vi cùng vợ con cũng vội ra cửa chào hỏi.
Cuộc trò chuyện ban đầu chỉ xoay quanh những lời xã giao.
Họ nhắc về công việc, sức khỏe, về chuyện con cái đi học, rồi lướt qua cả vài ký ức ngày xưa khi hai nhà còn thường xuyên qua lại. Nhưng sớm thôi câu chuyện đã đi vào điều mà tất cả đều ngầm hiểu - những rạn nứt không thể giấu trong gia đình của Trần Tuyết.
Bà khẽ thở dài, giọng nhỏ hơn. “Chuyện nhà tôi có lẽ cũng chẳng còn gì xa lạ trong khu phố này. Mỗi lần chúng tôi về không hiểu sao lại thành ra ầm ĩ như thế, tôi biết hàng xóm láng giềng chắc chắn mọi người cũng khó xử.”
Không khí thoáng trầm xuống, Lâm Hải Đường tay siết nhẹ mép váy.
Trần Tuyết mắt hơi đỏ như có ánh nước. Bà chớp nhanh mi mắt, lấy lại vẻ bình thản rồi chậm rãi nói tiếp. “Ngày mai tôi sẽ đi thành phố khác tiếp tục công việc, anh Vĩnh thì đã đi trước đó được mấy hôm, xa nhà một thời gian tôi thực sự không yên tâm để thằng bé ở lại một mình. Bình thường vẫn luôn là nhờ em gái tôi để ý chăm sóc Thế Đình, nhưng sắp tới nhà em ấy phải chuyển đi nơi khác. Nghĩ tới nghĩ lui tôi mới đánh liều đến đây, muốn nhờ gia đình anh chị... nếu tiện có thể để ý, quan tâm đến thằng bé giúp tôi. Tôi biết lời nhờ vả này có phần phiền phức nhưng thật sự tôi không còn ai để trông cậy.”
Lâm Thành và vợ nhìn nhau, rồi Lâm Thành gật đầu, giọng chắc nịch. “Chị yên tâm, mấy đứa trẻ lớn lên cùng nhau cũng coi như anh em trong nhà. Tôi và bà xã sẽ để ý đến Thế Đình, chẳng có gì phiền phức cả đâu.”
Trần Tuyết cúi đầu cảm tạ liên tục, bàn tay đan chặt vào nhau như vừa gỡ được gánh nặng.
Suốt từ đầu đến cuối, Lâm Hải Đường vẫn lặng lẽ ngồi một bên. Cô nghe từng lời, mà lòng cứ rối bời.
Hình ảnh cậu thiếu niên ngồi dưới ánh đèn đường tối lặng lẽ vào mấy hôm trước lại hiện lên rõ mồn một.
Một người trầm mặc, ít nói nhưng sâu thẳm bên trong lại cô đơn đến nhường nào.
Chỉ đến khi Trần Tuyết chạm vào tay cô, Lâm Hải Đường mới giật mình trở lại.
“Dì biết từ nhỏ đến lớn, con luôn là đứa trẻ thân thiết nhất với Thế Đình, dì cũng coi con như con gái trong nhà. Thằng bé có con bầu bạn, dì thật sự biết ơn con nhiều lắm.”
Lâm Hải Đường nhìn vào gương mặt người phụ nữ trước mặt, lớp trang điểm tinh tế không che nổi vết mỏi mệt hằn sâu nơi khóe mắt. Trong khoảnh khắc ấy, Lâm Hải Đường bất giác cảm thấy vừa thương, vừa trách.
Thương vì bà cũng chỉ là một người mẹ bất lực trước hôn nhân, trước cuộc đời của chính mình.
Nhưng cũng trách vì sao có thể bỏ con mình ở lại, hết lần này đến lần khác.
Cô mỉm cười, khẽ gật đầu rồi nhẹ giọng nói. “Dì ơi, dì nhớ thường xuyên về thăm cậu ấy nhé.”
Trần Tuyết hơi khựng lại, có lẽ bà không ngờ cô gái nhỏ này lại thốt ra câu ấy. Chạm thẳng vào nỗi day dứt sâu nhất trong lòng bà. Trong thoáng chốc, khóe mắt bà long lanh nước nhưng rồi bà khẽ gật đầu, nở một nụ cười mềm yếu mà hiếm khi để lộ ra trước người ngoài.
Bàn tay bà vỗ nhẹ lên mu bàn tay Lâm Hải Đường như một lời hứa mỏng manh, lại tựa như một sự ký thác thầm lặng.
Buổi chiều hôm sau, nắng vẫn còn vương trên những mái nhà ngói đỏ, trải một màu vàng dịu ấm áp xuống con phố nhỏ.
Cửa hàng tiện lợi Gia Ý mở cửa từ sáng sớm, đến giờ này ánh nắng xiên qua khung cửa kính rọi vào quầy hàng ngăn nắp. Tiếng leng keng quen thuộc vang lên mỗi lần khách đẩy cửa bước vào.
Ở quầy tính tiền, Lâm Hải Đường đang ngồi chống cằm, tay kia cầm cây kem que lạnh ngắt, vừa ăn vừa lim dim mắt, dáng vẻ có chút lười biếng. Tóc cô mới gội xong còn chưa buộc lại, mềm mại rủ xuống hai vai, vài sợi lòa xòa trước trán. Nhìn con gái mình như thế, Dương Thái Ân đi vào cửa hàng bất giác bật cười khẽ, rồi đưa tay xoa xoa mái tóc mềm của cô.
“Tóc đã khô chưa mà còn để xõa thế này, sao không buộc lên đi con?”
Lâm Hải Đường chu môi ngước mắt nhìn mẹ, vén mấy lọn tóc ra sau tai, giọng vừa lười biếng vừa nũng nịu. “Khô lâu rồi ạ, tại con lười quá.”
“Cái con bé này.” Dương Thái Ân lắc đầu cười, bà mở ngăn kéo tủ lấy ra mấy cọng thun sáng màu rồi hơi khom người xuống thắt tóc cho con gái. Động tác của bà vừa quen vừa thành thục, tựa như đã làm hàng ngàn lần từ khi cô con gái nhỏ vẫn còn bé xíu ngồi trong lòng mình. Lâm Hải Đường ngồi thẳng người, ánh mắt hơi cụp xuống yên lặng cho bàn tay ấm áp của mẹ tỉ mỉ thắt tóc thành hai bím gọn gàng.
“Xong rồi.” Dương Thái Ân khẽ vỗ nhẹ lên đầu con gái. “Đẹp lắm.”
Lâm Hải Đường đưa tay sờ thử, đôi mắt trong veo khẽ sáng lên, rồi nhoẻn miệng cười rạng rỡ. “Thật không mẹ?”
“Con gái của mẹ lúc nào chẳng xinh.” Bà cười hiền.
“À, đúng rồi.” Dương Thái Ân như sực nhớ. “Mẹ mới làm một mẻ bánh ngọt, con đem ít qua cho Thế Đình giúp mẹ nhé.”
Nghe đến cái tên quen thuộc, đôi mắt Lâm Hải Đường thoáng sáng lên. Cô vui vẻ gật đầu, vội ăn thật nhanh que kem rồi lon ton đi vào trong nhà giúp mẹ để bánh vào hộp giấy. Những chiếc bánh nhỏ thơm lừng được xếp ngay ngắn vào hộp giấy, mùi bơ, mùi sữa còn vương vấn lan khắp gian bếp. Dương Thái Ân vừa cẩn thận gói thêm một phần, dặn dò con gái.
“Cái này mang qua biếu nhà Anh Khôi nữa nhé. Sẵn tiện, con ghé cửa hàng lấy thêm ít đồ ăn vặt cho thằng bé.”
“Vâng ạ.” Lâm Hải Đường ngoan ngoãn đáp, xách trên tay túi lớn túi nhỏ, vừa ngân nga khe khẽ vừa đi ra ngoài.
Bên ngoài nắng vẫn còn chưa tắt, hắt lên tường vôi nhạt màu làm cả khu phố bình yên trở nên ấm áp lạ thường.
Khi đi đến nhà Vũ Thế Đình, cô thấy cậu đang cúi người dọn mấy bụi cỏ mọc ven tường. Ánh nắng rọi lên lưng áo thun sẫm màu của cậu, làm nổi bật dáng người cao gầy nhưng vững vàng.
Vũ Thế Đình ngẩng đầu lên, thấy Lâm Hải Đường xách lỉnh kỉnh túi hộp thì vội buông dụng cụ trong tay, bước nhanh ra mở cổng.
Lâm Hải Đường mỉm cười, đưa hộp bánh cho cậu. “Mẹ tớ mới làm bánh ngọt, bảo mình đem qua cho cậu ăn thử.” Giọng cô trong trẻo, mang chút vui vẻ nho nhỏ.
Nói xong, cô ngẩng đầu hướng về ban công nhỏ của ngôi nhà bên cạnh. Cô hít một hơi, gọi lớn. “Anh Khôi! Anh Khôi!”
Tiếng gọi trong trẻo vang lên, chỉ chốc lát sau Lê Anh Khôi đã từ phòng đi ra, nghe tiếng gọi cậu ló đầu ra khỏi ban công ngó xuống. Ánh mắt cậu sáng lên khi thấy Lâm Hải Đường đứng bên dưới đang nhảy nhảy, vẫy tay đầy sức sống.
Lê Anh Khôi cười hô lớn. “Gì thế Hải Đường?”
“Xuống đây đi, tớ có bánh cho cậu này!”
Lê Anh Khôi đưa tay ra hiệu "OK" từ trên cao, rồi không chần chừ xoay người chạy nhanh xuống nhà.
Bình luận
Chưa có bình luận