Chẳng lẽ cậu không bao giờ cãi nhau với bố mẹ sao?



"Cậu thi có tốt không?" Cuối cùng cậu ta cũng nhớ đến tôi.

"Tôi thấy bình thường, mọi người cũng thấy bình thường. Không ai quá quan tâm đến kết quả của tôi. Tôi không nỗ lực lắm, cũng chẳng quá lo sợ mình sẽ trượt, nhưng cũng nuôi một tia hy vọng biết đâu mình sẽ phát huy tốt hơn hẳn ngày thường. Cuối cùng thì điểm của tôi cũng ổn, như trong dự tính. Ai cũng cho rằng thế là ổn với tôi nhưng không hiểu sao tôi lại cảm thấy rất tiếc nuối, vì tôi thậm chí còn chưa từng cố gắng."

Cậu ta không nói thêm điều gì, đôi mắt trong trẻo cứ nhìn về phía trước, trông hơi bần thần: "Vậy tại sao cậu ra đây ngồi?" 

Giọng điệu của cậu ta làm tôi có chút khó chịu, tôi bèn trút hết sự dồn nén từ trưa tới giờ của mình lên người cậu ta: "Cậu tưởng ai cũng như cậu chắc. Ý tôi là, ngoài thành tích học tập để chứng minh cái sĩ diện hão của cậu, làm cho cậu có cảm giác mình thượng đẳng vì giỏi mà không cần cố, thì còn nhiều thứ khác làm một người có thể lo lắng đấy. Chẳng lẽ cậu không bao giờ cãi nhau với bố mẹ sao?"

Tôi bắt đầu cảm thấy hối hận. Tôi luôn luôn như thế, có vẻ cũng không khác gì mẹ, luôn trút sự bực dọc của mình sang người khác, miễn là có cơ hội.

"Tôi xin..." Lời xin lỗi mới thốt ra đã bị chặn lại. Cậu ta lại như bị kích thích, chẳng hề bận tâm mấy lời khiêu khích của tôi mà tiếp tục kể lể về đủ thứ chẳng hạn như:

".....bố tôi tát tôi một phát, tôi chẳng thể tin nổi. Tôi đã giải thích với ông ấy rằng lần này là do sự cố, ông ấy nên hiểu rõ thực lực của tôi chứ...."

"...tôi nhìn thấy tin nhắn của giáo viên chủ nhiệm rồi. Lúc mới biết điểm, cô ấy còn khuyên nhủ tôi phúc khảo điểm thử xem, nhưng giờ có lẽ ai cũng thất vọng về tôi rồi..."

"...mấy người hàng xóm bảo tôi tưởng giỏi thế nào hóa ra cũng chỉ như mấy đứa bình thường,..."

Có lẽ nhận ra tôi là đối tượng thích hợp để tâm sự, suốt phần còn lại của cuộc hội thoại ngày hôm đó là do cậu ta duy trì. Cậu ta nói hết cho tôi nghe về những uất ức mình phải chịu trong mấy ngày này.

Tôi nhận ra đó không chỉ là điểm số, mà còn là sự thất vọng khi không ai chịu tin vào thực lực của mình, rồi lại tự nghi ngờ về thực lực của bản thân.

"Vậy cuối cùng cậu bao nhiêu điểm?" Tôi tò mò hỏi.

"25,75." 

May mà tôi không uống nước nếu không thì giờ này đống nước đấy đã tung tóe trên mặt cậu ta rồi.

Thấy tôi không đáp, cậu ta cúi đầu nhìn xuống đất, giọng điệu chán chường: "Đấy, thấp lắm mà đúng không?"

"Bằng điểm của tôi. Tôi cũng 25,75."

Lời tôi thốt ra khiến bầu không khí đóng băng.

Bất chấp vẻ mặt sượng trân của tôi, cậu ta hỏi: "Vậy tại sao cậu lại khóc?"

"Cãi nhau với mẹ, chuyện thường ngày của tôi rồi."

Tôi ngồi kể cho cậu sự vô lý và soi mói của mẹ tôi, cậu ngồi bên cạnh thỉnh thoảng gật gù vài cái cho có. Chúng tôi nói chuyện đến chiều, đến khi hoàng hôn hiện lên và người dân xung quanh dần xuất hiện.

Tôi đứng dậy trước, để lại hai chữ "Tạm biệt" rồi bước đi. Lúc quay người lại, phía sau hình như cũng vang lên, "Tạm biệt"

Như một địa điểm gặp mặt bí mật, buổi trưa hè hay buổi chiều trước khi hoàng hôn ló dạng, tôi và cậu ta không hẹn mà cùng nhau trò chuyện ở góc quảng trường, nơi hiếm hoi được những tán cây che mát và vắng vẻ.

Hóa ra cậu ta tên là Minh Triết. Tôi nhận ra cậu là một người rất thích cười và cũng khá lạc quan. Cuộc sống của cậu luôn náo nhiệt, nhiều bạn bè trong đó có hai người bạn thân nhất là Hiếu và Quân, tên họ thường vô tình được nhắc tới khi cậu kể với tôi về một chuyện nào đó.

Cậu thường hay tập gym, thích chụp ảnh bầu trời và cũng từng rủ tôi đi chạy bộ vào sáng sớm. Dĩ nhiên là tôi từ chối, tôi thà đi bộ vào lúc 12 giờ trưa còn hơn thức dậy lúc 6 giờ sáng để đi chạy bộ.

Cuộc trò chuyện của chúng tôi nhiều khi là mấy lời tranh cãi nảy lửa, ai cũng muốn chia sẻ quan điểm và giành phần hơn, đôi khi lại chỉ là mấy câu nhạt nhẽo, vô nghĩa như:

"Sáng nay tôi ăn bánh mì."

"Sáng nay tôi ăn mì tôm."

"Sắp sang tháng 7 rồi đấy."

"Ừm." Tôi nhìn bầu trời đầy nắng, không biết bao giờ thì những buổi gặp mặt như này sẽ chấm dứt.

Có lẽ là sắp rồi.

"Cậu bắt đầu học thêm chưa?" 

Cậu đáp: "Chắc là tháng sau, mấy thằng bạn tôi đang lập nhóm, cậu muốn học cùng không? Tôi học khối A1?"

Tôi không trả lời, trầm ngâm hồi lâu.

Cậu thấy vậy cũng chẳng giục, chỉ bảo: "Bọn tôi học từ đầu tháng sau, nếu lúc đó cậu học thì bảo tôi vẫn kịp."

Tôi nhận ra được rằng câu không bao giờ phải lo về vấn đề xã giao. Còn tôi, ngay khi cậu vừa đề xuất, tôi đã nghĩ tới viễn tưởng ngồi một mình cô độc trong lớp học thêm náo nhiệt của các bạn trường khác nó kinh khủng như thế nào.


1

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bình luận

Chưa có bình luận
Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout