5. Ngoài kia, dòng sông đã tràn bờ


Buổi chiều ngày 16 tháng Mười có một cơn mưa bụi khi trời còn chút nắng. Bầu trời oằn xuống các đám mây đen. Nàng lái xe đến một cửa hàng tiện dụng, mua bánh ngọt, táo và súp đóng lon cho người bạn của mình, dù hiểu rằng phần nhiều trong số chúng sẽ bị bỏ đi. Khi trở ra ngoài, nàng đã tắm mình trong những làn mưa im vắng. Ngồi vào xe, nàng ngắm dãy phố trước mặt như trườn ra từ đêm sâu tối, loang lổ ánh sáng còn sót lại và bóng xám đen của mây. Nàng cố giữ nhịp thở chậm lại, đến khi nàng nghĩ mình đã trở lại bình thường.

 

Nàng đến cư xá chỗ anh nhà văn, bước lên nhà và dùng chìa dự phòng anh bạn cho nàng để mở cửa. Anh chưa về. Nàng vào trong, kéo rèm cửa sổ cho bụi mưa bắn tí tách vào trong. Nàng bỏ giày, để chân trần và cuộn người nằm trên giường của anh. Nàng thiếp ngủ.

 

Lúc bảy giờ tối, mưa ngừng rơi và anh nhà văn về tới, người ướt đẫm, gấu quần còn rỉ nước. Anh phát hiện ra cô bạn mình đang ở trong nhà, khuôn mặt nàng lịm vào bóng tối. Trên bàn trà là túi đồ ăn nàng mua. Anh thay áo, rồi ăn nhanh vài mẩu bánh.

 

Khoảng hơn chín giờ, nàng tỉnh dậy trong tiếng lộc cộc của máy đánh chữ. Anh thắp vài chiếc nến leo lét và chỉ mở đèn chỗ bàn làm việc. Anh đang viết tiếp cuốn tiểu thuyết dang dở, đến đoạn đôi giày bị nguyền rủa.

 

Trong tiểu thuyết, nhân vật nam chính mời người ông ta yêu dự một dạ tiệc. Cô giáo không có giày cao gót, thế là cô đi mua. Họ đã đi bên nhau trong một buổi tối hạnh phúc. Trong không khí náo nhiệt của thành phố về đêm lùa vào trong phổi, họ đi bộ qua nhiều con phố, thân mật như những người mới yêu. Cô bước những bước uyển chuyển nhất trên gót giày cao, đến nỗi cô không tin đó là đôi chân của chính mình. Sâu trong lòng, cô sợ hãi nhỡ đâu chuyện này có bất cứ gì sai lầm. Và sai lầm thật. Đôi giày đẹp ấy mới và cứng quá, cô giáo trẻ không quen. Cô thường chỉ mang xăng đan hoặc các loại đế mềm. Gót cô cấn, đau điếng và da chân cô bỏng rát. Người đàn ông tiếp tục nhìn thẳng về con đường phía trước, trong khi cô giáo cảm thấy bàn chân mình bị cứa ra. Họ tiếp tục cho đến khi ông cảm thấy mình không đi được nữa. Ông đưa cô về nhà, vì ông cũng sợ hãi rằng nếu nhìn sang cô thì tay lái của mình sẽ lệch, nên ông cứ bắt mình nhìn thẳng. Khi về tới nhà cô, bóng tối đã dày đến mức che phủ đôi chân. Cô chào ông, không rên rỉ một lời. Nhưng vừa vào trong nhà, cô thét lên khi thấy chân mình đầm đìa máu.

 

Anh viết: “Cô giáo ôm lấy cơn đau của mình và không ra khỏi nhà nhiều ngày sau đó. Chân cô mãi mãi có sẹo, vì hiến sinh cho nữ tính.”

 

-

 

“Anh về khi nào vậy?”

 

“Bảy giờ. Anh dầm mưa, ướt như chuột lột.”

 

“Em mang đồ ăn cho anh rồi mệt quá ngủ quên mất. Vì sao thế nhỉ? Em luôn là người ở bên cạnh anh chỉ trong những chuyện thế này: Mua thức ăn, mua thuốc, giúp anh mang quần áo đi giặt là. Nhưng em không hề có cảm giác sẻ chia gì, em thấy chuyện này quá mức hiển nhiên.”

 

“Người ta chỉ có cảm giác sẻ chia khi trước đó họ không biết gì về nhau. Còn anh và em gần như là một vậy. Anh nghĩ thậm chí chúng ta có thể hoán đổi và sống phần đời của người còn lại. Hiểu nhau đến mức ấy thì còn gì sẻ chia đâu.”

 

Nàng lặng im, đi ra khỏi giường, rót cho mình một cốc nước và đến ngồi trên sofa, vừa uống vừa nghe anh nói: “Hôm nay, anh đã đi tìm Nâu Trầm.”

 

Nàng ngẩng nhìn lên tấm lưng anh: “Có gặp được không?”

 

“Anh không biết. Đến đúng địa chỉ, thấy những gì anh phải thấy, nhưng anh không biết.”

 

“Anh thật đáng thương.” Nàng cười nhạt.

 

“Lẽ ra anh phải nhận ra lâu rồi nhỉ, rằng anh không nên ép buộc cô ấy nghe anh. Xét về mọi mặt, cô không có nghĩa vụ còn anh thì không có quyền. Nhưng trong sát na ấy, anh tìm được cảm giác rằng dù anh có làm gì, cũng có người để anh nói ra và tất cả mọi nỗi buồn đều trở nên nhẹ nhàng đi. Vì em biết anh nhiều đến mức gần như chính anh vậy, nên với cô ấy anh nghĩ: sự sẻ chia là thế này đây. Chao ơi, anh thật là ngu.”

 

“Em biết mà.”

 

“Hôm nay anh đã thấy một thiếu nữ, trạc hai mươi tuổi. Anh không dám hỏi rằng cô ấy có phải người anh đang tìm không. Nhưng trong một tích tắc, cô nhìn sang hòm thư trước nhà với một thoáng đau buồn. Rồi cô ấy biến mất, nhẹ nhàng hoà vào bóng tối sau cánh cửa ngôi nhà vườn. Anh tin chính là cô ấy đấy, là người mà anh muốn giữ lại để sẻ chia. Nhưng cô ấy đã lựa chọn rồi, cô là một người lạ và anh đã không còn làm gì được nữa.”

 

“Đó là lý do cho cơn khủng hoảng của anh sao?” Nàng ngả người nằm dài ra sofa, hai hôm nay nàng uể oải quá, không thể nào tỉnh táo quá lâu.

 

Anh ngưng đánh máy. Nàng ngắm bóng lưng im lìm của anh mà tự cười giễu nhại. Chính bản thân nàng cũng không thể làm gì được. Nàng cũng đang rơi xuống giếng kia mà, làm sao có thể giúp anh được? Nàng uống hết cốc nước, rồi chậm chạp kể:

 

“Anh này, hôm qua em gặp một người đàn ông rất lịch lãm và ân cần. Ông ta bảo ông yêu em và sẽ giết em.”

 

“Sao cơ?”

 

“Điều kỳ lạ là em nghĩ tất cả những chuyện này là thật. Em có cảm giác là mình sắp chết. Em không quá sợ, và từ trưa nay em đột nhiên không muốn hỏi tại sao nữa. Em chỉ rúng động. Ồ, tất cả sẽ kết thúc thế sao? Thật vô lý.”

 

“Em nghĩ thế thật sao?”

 

“Phải.” Nàng gật đầu và vuốt mớ tóc xõa trên trán mình ngược trở về sau. “Thật vô lý hết sức. Ông ấy không thể yêu em được. Còn em sẽ chết chỉ bởi vì ông ấy yêu em? Yêu thương và diệt vong. “Yêu tôi hay là chết”, “yêu tôi và chết”. Lãng mạn và tàn ác làm sao có thể đi cùng nhau nhịp nhàng như thế?”

 

Anh quay lại nhìn nàng, đồng tử tràn đầy hoảng sợ. Nàng miên man nói tiếp: “Vừa nãy mưa, nên em đang nghe thấy tiếng dòng sông ngoài kia đang tràn dâng, cuồn cuộn, xoáy rít. Dòng sông nặng trĩu, tuôn chảy và hứng lấy tất cả những cơn mưa trên đầu chúng ta. Anh có nghe thấy tiếng con sông thì thầm không? Mỗi đêm em đều nghe. Mỗi đêm em đều nghĩ đến việc mình sẽ lái xe đi qua hết tất cả những chiếc cầu bắt qua mặt nước dát bạc. Đêm khuya, không còn ai cản lối. Em có thể là bất cứ gì em muốn. Em có thể đẹp tuyệt như Sonata, bí ẩn như Ghost, đầy khoái cảm tự do như Ferrari. Em sẽ dừng lại ở chiếc cầu đẹp nhất, ngồi trong xe và lắng nghe dòng sông tràn bờ đến khi nào sông gọi em lao xuống. Em, cùng Elise của em, cùng Vivant, cùng Saab. Mỗi khi em đau đớn, em đều nghĩ như vậy. Nhưng thậm chí đến can đảm để ra khỏi nhà lúc đêm khuya em còn không có.”

 

“Và dòng sông thì cứ tiếp tục chảy mà thôi.” Anh trầm ngâm.

 

“Tất cả còn lại là sự tịch mịch vô biên. Ồ, một người như em làm sao có ai yêu thương được nhỉ? Một người mà lúc nào cũng mang những hình dạng giả dối như em…”

 

“Em có tin lời ông ấy không?”

 

“Ông ấy tên Lữ. Em không biết.” Nàng nói bâng quơ trong cơn mệt mỏi thấm sâu trong xương. Nàng vùi mình vào ghế nệm, thân thể không còn chút sức lực nào.

 

“Thật lạ.” Anh bước đến ngồi bên kia ghế.

 

“Hở?”

 

“Khi đang tuyệt vọng, anh nghĩ đến tất cả những gì anh có. Anh nghĩ đến em, người gần như sống hộ anh phần đời tự do ngoài kia. Vừa rồi nghe em kể, đầu anh chỉ hiện ra một dòng thôi: Thế là hết rồi. Anh bàng hoàng khi linh cảm em sẽ chết.”

 

“À.” Nàng run rẩy. “Em cũng biết thế.” Nước mắt nàng bắt đầu trào ra, tràn khỏi bờ mi thành lũ. Chiếc xáy xanh của nàng loang lổ ướt.

 

Anh thở dài, mở cửa ra ngoài ngoài ban công và ngắm nhìn cảnh trí u ám bủa vây. Anh nhắm mắt, nghe dòng sông quả thực đang tràn bờ dưới các tầng mây oằn xuống. Ngoài tiếng dòng sông, đó đây còn những tiếng đào đường của những người thợ sửa chữa đô thị ca đêm, những tiếng ngáp và tiếng thở của người chuẩn bị chìm vào giấc ngủ.Những gã thợ đào đường vẫn đang đào đường. Những người ngủ vẫn ngủ. Thành phố này vẫn mênh mông đến mức tất cả đều bị giam cầm.

 

“Em có nên hẹn Lữ gặp ngày mai và nói rằng em cũng yêu ông ấy không? Em sẽ chỉ yêu ông ấy duy nhất một ngày thôi?”

“Anh không biết.”

“Vì sao chúng ta lại thành ra thế này nhỉ?”

“Anh không biết.”

“Nâu Trầm có biết anh bi thảm thế này không?”

“Anh không biết.”

“Anh viết cuốn sách đến đâu rồi?”

“Đến đoạn vì để xứng đáng được người đàn ông yêu thương, cô giáo trẻ đã hy sinh sự lành lặn của đôi chân mình bằng một đôi giày cao gót.”

“Cô ấy ngốc quá.” Nàng khúc khích cười.

“Truyện của anh mà, em biết thừa nhân vật nào cũng ngốc.”

“Ừ nhỉ.”

“Đôi chân của cô giáo không đẹp. Nhưng cô đã luôn giữ gìn chúng khoẻ mạnh, lành lặn. Giờ thì, sau trang anh vừa viết, cô ấy không còn giữ gìn theo kiểu ấy được nữa.”

“Buồn quá.”

Anh lặp lại trong bóng tối: “Ừ, buồn lắm.”

 

Họ không nói gì thêm nữa. Anh mở rộng cửa sổ, cho tiếng dòng sông tràn vào nhà và đẩy hết mọi thứ bên trong xuống bốn tầng lầu.




Bình luận

Chưa có bình luận
Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout
}