Bóng trăng mờ


Thân em như bóng trăng mờ,
Mượn hình trai trận, hẹn chờ ngày quang.

“Đa Cấu, vào đây!”

        Tôi sững người khi người bước vào chính là người đàn ông da ngăm gặp ban sáng. Cấu nhìn tôi, không giấu được vẻ nghi ngờ.

 Còn có cả Nhuế nữa, có vẻ bọn họ tới đây để xem trò vui.

“So quyền với cậu ấy một trận.”

         Tim tôi muốn nhảy khỏi lồng ngực. Là đánh thật ư?

         Tôi chưa kịp phản ứng, thì đã bị đưa ra bãi đất trống trước doanh trại. Một nhóm nghĩa binh xúm lại xem, nhiều tiếng xì xào vọng đến tai tôi:

“Gầy thế kia mà đòi gia nhập à?”
“Coi bộ ăn ba chiêu là lăn quay.”

         Tôi nghe, nhưng mặc. Tôi cúi người, tay thủ thế. Võ không phải thứ tôi giỏi nhất, nhưng là thứ duy nhất tôi có thể dùng để chứng minh mình đáng được sống giữa trăm người đàn ông nơi đây – không phải trong bếp lều, mà ngoài trận mạc.

   Cấu ra đòn. Nhanh, mạnh rất dứt khoát. Anh ta không nương tay- và tôi biết ơn điều đó.
      Tôi lách người, xoay cổ tay, mượn lực trả đòn. Chỉ ba chiêu, anh khựng lại.

Bốn chiêu, tôi khóa chân.

Tiếng “rầm” dội xuống sân đất, như một lời tuyên bố: kẻ bị xem thường đã đứng lên.

Không ai vỗ tay. Chỉ có một sự im lặng kéo dài – như thể cả doanh trại đang nhìn lại người mà họ vừa cười nhạo một khắc trước.

Nguyễn Chích vẫn không biểu lộ gì. Nhưng anh bước đến, gật đầu nhẹ, và lần đầu tôi thấy – nụ cười không rõ rệt, như ánh mặt trời bị giấu sau núi.

    Một lúc lâu, mọi người xung quanh ai ai cũng trầm trồ kéo theo một tiếng “ồ” dài, sau đó là một tràng vỗ tay. Có người tấm tắc khen “hay quá!” cũng có người vẫn thể tin vào mắt mình bởi họ dường như bị dáng vẻ thư sinh này của tôi đánh lừa. Vả lại điều này khiến Nguyễn Chích từ kinh ngạc cho đến vui mừng, lập tức đồng ý nhận tôi vào nghĩa quân. 

    Mọi thứ đã kết thúc thì mặt trời cũng đã xuống núi, Nguyễn Chích dặn tôi dùng bữa tối xong hãy đến gặp anh. Tôi cũng tò mò không biết chủ tướng có vấn đề gì ở tôi, càng không phải để anh ta chờ lâu nên tôi nuốt vội cái bánh bao vào bụng rồi lật đật chạy tới nơi ở của Nguyễn Chích. 

Nói là căn cứ Hoàng Nghiêu Sơn vậy, chứ thực ra tôi thấy đó là một tòa thành đá vững chãi, gần như ngăn cách với thế giới bên ngoài. Dễ thấy ở việc sử dụng Hoàng Giang làm hào, kẻ nào không biết bơi thì chỉ có nước làm “Ngu Công dời núi” mà thôi. 

Nơi đây nhiều thung lũng, được chia thành nhiều khu khác nhau, đến giờ tôi vẫn chưa thể nhớ được hết. Những thung lũng phân định rõ ràng: nơi chứa thuyền, nơi chất lương, nơi quân lính tập trận, đâu ra đấy. Tiếng trống canh điểm nhịp đều đặn nghe lẫn trong tiếng giun dế kêu râm ran khắp núi rừng. Hoàng Nghiêu Sơn chẳng khác nào một tòa thành đá sống động, nơi mỗi hòn đá, mỗi thung đều mang trong mình hơi thở của người kháng giặc.

Nơi ở của chủ tướng là một thung lũng nhỏ dưới núi, bên trong được dựng một căn lều rộng hình như được làm từ da thú. Bên ngoài, lính gác tay cầm giáo dài mắt dõi ra khe núi tối om như nuốt chửng mọi ánh sáng, khiến tôi cũng phải khựng lại vì giật mình.

Tôi vừa bước vào thì nhận ra người đang đứng cạnh Nguyễn Chích, đó là Cấu. 

“Chủ tướng tìm tôi có việc gì?”

 Hai người họ đang say sưa bàn luận vấn đề nào đó thì đều ngước mặt lên nhìn tôi.

“Cậu tới rồi, ăn gì chưa?” Nguyễn Chích hỏi tôi.

“Tôi đã ăn rồi.”

Sau đó anh ta quay quay Cấu.

“Ừm, đây là Đa Cấu, từ giờ về sau cậu sẽ sống trong căn cứ cùng anh em, nếu có gì không rõ hãy hỏi cậu ấy, bây giờ đi theo Cấu sắp xếp chỗ ở.”

Đa Cấu? lòng tôi tự hỏi, anh ta họ Đa tên Cấu, hay họ là cái gì đó rồi tên là Đa Cấu vậy. Tôi hay bị ám ảnh bởi những cái tên. Bởi con người ta khi yếu kém một cái gì đó, họ coi là điểm yếu và khi gặp người khác họ đều nhìn vào thứ đó của người khác đầu tiên, tôi cũng thế, từ thời cha sanh mẹ đẻ tới giờ tôi luôn bị giễu cợt bởi cái tên của chính mình. Vì cha tôi hay nói rằng, đẻ con đặt tên càng xấu càng dễ nuôi, có người còn kêu tên xấu càng lớn càng thành danh sự nghiệp, nên mới đặt tên là Nguyễn Thị Bành,  nghe là biết hay bị trêu từ nhỏ rồi.

Mấy thằng nhóc hồi nhỏ gần nhà bà hay trêu tôi vì cái tên nên hồi đó ngày nào bọn nó cũng bị ăn đấm từ tôi mà vẫn chưa chừa. Bọn con trai xóm tôi suốt ngày bêu riếu, nhưng tôi chẳng ngán, đứa nào chọc là ăn đấm.

“Mà cậu tên gì?”

Câu hỏi của Nguyễn Chích đã cắt đứt khỏi dòng suy nghĩ của tôi, đã vậy tôi vừa rồi còn đang suy nghĩ về những cái tên cơ đấy! Suýt nữa là vạ miệng thốt lên “Nguyễn Thị Bành”, đó chính là tên của con gái, tên của một người đàn ông thì thường phải có chữ “Văn”, như vậy có lẽ sẽ khiến người ta đỡ nghi ngờ về tôi hơn.

“Nguyễn Văn Sa!”

Tôi đáp, trong đầu chỉ kịp vớ lấy cái tên của một thằng học trò làng bên.

Nguyễn Chích và Đa Cấu có vẻ chả để ý điều bất thường gì lắm, còn tôi thì mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng, tim đập loạn, đến tôi còn nghe thấy được.

“Cảm ơn chủ tướng, tôi sẽ gắng hòa nhập với anh em.” Tôi cố gắng gằng giọng mình sao cho trầm ổn, khung bị rung kẻo lại bị phát hiện, rồi chắp tay cúi lạy chủ tướng.

Cấu thấy vậy cũng chắp tay rời đi trước tôi để dẫn đường.

Qua ngày hôm nay, ngoài tôi ra chủ tướng còn nhận thêm tầm ba bốn chục người nữa vào nghĩa quân. Đa Cấu bảo đó là số lượng nhiều, mặc dù nó chẳng xá chi với con số nghìn quân trong căn cứ. Nhưng cứ mỗi tháng thì Nguyễn Chích đều chiêu mộ, kêu gọi trai tráng khắp nơi trên đất nước này cùng nhau chống ngoại bang, thường thì chỉ mười mấy hai chục người, nhưng hôm nay như vậy thì thật đáng mừng.

Hiện tại đất nước như mớ bòn bon, rối rắm hỗn độn. Quân Minh thì đông, nên so với số nghìn quân của chủ tướng thì cũng giống như trứng chọi đá, nếu đó là cuộc đọ quân số, nhưng đây là một chiến trường, đâu phải chiến trường thì kẻ mạnh phải thắng kẻ yếu, ví như quân Mông Nguyên và triều đình nhà Trần cách đây hàng trăm năm trước, thì bây giờ cũng vậy. Tài thao lược của Nguyễn Chích tôi nghĩ cũng không phải dạng vừa, đâu phải bọn Trương Phụ, Mộc Thạnh muốn phá hoại Hoàng Nghiêu ngày một ngày hai, nếu đã chống cự được lâu như vậy thì ắt hẳn không phải do anh ta may mắn nữa rồi.

Tôi đi theo Đa Cấu một lúc cũng tới, nơi ở của binh sĩ nằm ở một thung khác rộng hơn rất nhiều lần so với chỗ của chủ tướng. Trên đường đi, tôi gặp nhiều binh sĩ đang giải lao chuẩn bị đi ăn tối. Người thì cởi trần, người vắt khăn lên vai, làn da đen sạm vì sương gió, bởi quanh năm rèn luyện và lao động dưới nắng. Một số người trên ngực, lưng hay bắp tay còn có hình xăm, nào là sóng nước, cá chép, thuồng luồng nét vẽ tuy thô nhưng mạnh mẽ, dứt khoát. Đó là phong tục từ lâu của người Đại Việt, nhất là dân miền sông nước, người đi trận, họ xăm mình để vừa trừ tà, vừa dọa địch. Có người bảo, đàn ông mà chưa từng xăm hình thì chưa từng đi trận lớn.

Vài người mặc áo vải nâu thô hoặc cởi trần, quần nhuộm bùn bốc cao đến đầu gối cho tiện việc thao luyện. Vải không lành lặn, có khi vá chằng vá đụp, nhưng ai nấy đều mặc chỉnh tề, đầu đội khăn, chân guốc mộc hoặc chân đất. 

“Vừa nãy định cho anh ở chung cùng với mấy anh em cũng mới vừa vào căn cứ như anh, nhưng e là mấy chỗ đó đã đông, sợ mọi người sẽ bức bối hơn nên anh cứ ở chỗ của bọn tôi nhé, đằng nào cũng ít người thoải mái và yên tĩnh hơn.”

Tôi gật gù tỏ vẻ đã hiểu, nhưng trong ánh bóng tối dày đặc, chỉ có chút ánh sáng yếu ớt từ ngọn đèn dầu trên tay Cấu, không biết anh ta có thấy biểu cảm của tôi không.

Căn lều tôi ở, cũng khá rộng, ngang ngửa với lều của Nguyễn Chích, ở được chắc khoảng năm sáu người là vừa. Vừa mới bước vào tôi bắt gặp cảnh hai người đàn ông đang nhổ tóc bạc, hoặc là bắt chấy cho nhau, mà một trong hai người đó là cậu Nhuế, người còn lại thì chả rõ mặt.

Nãy giờ tôi đứng bên ngoài cửa đã nghe thoang thoảng giọng của y, nào là “đúng đúng rồi, chộ đó đó”, “nỏ phải, mi nhổ nhầm cọng tóc đen tau rồi” hay là “đúng đúng, nhổ đi nhổ đi”. 

Khẩu âm hơi là lạ, hơi khó nghe, tôi đoán là người phủ Nghệ An. 

Nghe được tiếng động ngoài cửa, cả hai đều quay lại, Nhuế trông thấy tôi giật nảy, reo lên.

“Aaaa anh…” Thấy cậu ta khựng lại, chắc định gọi tên tôi mà chợt nhớ ra chả biết tên tôi đây mà. “Anh đến ở chung cùng bọn em hả?”.

Chà, tôi chợt cảm thấy cậu này háo hức khi ở chung với tôi quá nhỉ, nhưng tôi chẳng biết tại sao lại như thế, mà cũng chẳng quan tâm mấy, chỉ vu vơ đáp.

“Ừ.”

“Em tên Lưu Nhuế, còn anh tên gì?”

“Cứ gọi tôi là Sa đi”. Tôi trả lời gọn lỏn.

“Vâng ạ, anh Sa” Cứ tưởng sẽ kết thúc ở đó, nhưng nào ngờ Nhuế lại tiếp câu.

 “Anh ấy tên Diêu” Nhuế chỉ vào người đàn ông ban nãy, rồi thì thầm vào tai tôi “Ảnh quê Diễn Châu, nên giọng nói hơi khó nghe xíu, từ từ nghe sẽ quen thôi.”

“Nè nè, tụi bây nói gì tau nghe thấy hết á nha, liệu cái thần hồn đi.”

Tôi thấy tên này đanh đá thật đấy, như thoạt nhìn có lẽ là người thẳng thắn, tuy hơi cộc cằn nhưng coi bộ đó là người tốt.

“Dạ vầng, thực ra trước kia tôi có quen với vài người ở Nghệ An, nên vẫn nghe rõ tiếng của anh, không khó nghe đâu” Tôi vội hòa hoãn cuộc nói chuyện.

“Ừ, thế thì tốt, có khó hiểu thì hỏi đây nói lại cho”.

… 


Những ngày đầu tiên tôi gia nhập quân trại, trời vừa tờ mờ sáng, mặt trời lấp ló sau dãy núi, ánh sáng ấm áp bắt đầu lan tỏa khắp cánh đồng. 

Mặt đất như được điểm bởi những vệt sáng dịu dàng, long lanh như giọt sương còn đọng lại từ đêm qua. Cảm giác như mọi buồn phiền đều tan biến, chỉ còn lại sự sảng khoái trong tâm hồn.

Tôi đã dần quen với cuộc sống nơi đây, giữa những người đàn ông, chẳng mấy khi khiến tôi ngượng ngùng, bởi tôi không cảm thấy lạc lõng giữa thời chiến loạn lạc, những người anh em đã gặp được nhau. Tôi tin một ngày nào đó chúng tôi sẽ góp chút sức mọn vào cùng nhau ngắm nhìn thái bình thịnh thế. 

Cũng đã hơn năm ngày gia nhập nghĩa quân, thế nhưng vấn đề luôn âm ỉ trong tôi mấy hôm nay, mỗi lần mặt trời lặn, lòng tôi lại thêm trĩu nặng khi tất cả các anh em của tôi ai ai cũng được ra bờ Hoàng Giang để tắm rửa. Mỗi lần như vậy Nhuế đều rủ tôi đi chung cho vui, tôi đương nhiên không đồng ý, thử nghĩ một đứa con gái mới độ hai lăm như tôi chẳng mặc quần áo mà còn tắm chung một dòng nước với hàng trăm tên đàn ông, có lẽ tới mười kiếp nữa tôi mới có thể lấy chồng được.

Nhưng tôi lại chẳng thể ở bẩn tới mười ngày nửa tháng không tắm được, nên chờ mọi người rời đi cả thì cô mới lén lút tìm một đoạn sông có cây cối rậm rạp, chắc chắn không để một ai phát hiện được.

Đang thập thò thập thụt chạy xuống Hoàng Giang cố gắng không được để ai thấy nhưng bỗng có giọng cất lên khiến tôi giật cả mình. 

“Đi đâu đấy!”

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bình luận

Chưa có bình luận
Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout