Ngày thứ hai kể từ cuộc gặp gỡ, An mới có ca làm trở lại. Trùng hợp thay, ca này là với Trâm và Quân. Cửa hàng vẫn yên ả như mọi ngày, tiếng gõ phím và tiếng máy kiểm tra vang lên đều đều. Quân ngồi cạnh bàn An, không nói gì, chỉ chăm chú sửa một chiếc điện thoại bị vào nước. Còn An đang bình tĩnh xử lý các ca đơn giản hơn, với phong thái quen thuộc. Tỉ mỉ, nhẹ nhàng và hiệu quả.
Bỗng từ phía ngoài, Trâm chạy vù vào như một cơn gió, miệng la oang oang:
- Chị An, chị An, em nghe bà Khánh nói hôm trước chị đi uống nước với anh khách nào đẹp trai lắm phải không?
Vừa kịp dứt câu, Trâm khựng lại giữa chừng khi ánh mắt bắt gặp Quân đang ngồi ngay đó. Cô nuốt nước bọt cái ực, mắt nhìn quanh như tìm đường thoát. Miệng lắp bắp lí nhí:
- Ơ… ông Quân nay mắc chứng gì mà đi làm sớm dữ vậy trời…
Trâm vẫn nhớ rõ ánh mắt của anh mỗi lần ai đó nhắc đến An. Không giận dữ, không ghen tuông, nhưng đủ khiến người ta muốn tự đào hố mà trốn.
An lúc này chỉ nhẹ nhàng ngẩng lên, nhìn Trâm, mỉm cười duyên dáng.
Không khí trong tiệm thoáng chùng lại. Chỉ còn tiếng máy móc chạy đều. Quân vẫn đang cầm tua vít, nhưng Trâm - người đứng gần nhất - nhận ra anh vừa xoay lệch hẳn một vòng, có lẽ vì mất tập trung.
Một lát sau, Quân khẽ hắng giọng:
- Người quen à An?
Câu hỏi rất nhẹ, bình thường, nhưng lại khiến không gian lặng đi thêm chút nữa. An ngẩng lên, không né tránh, không phòng bị:
- À, người từng giúp em chút chuyện, vô tình gặp lại nên em mời ly nước cảm ơn.
Quân nhìn cô kỹ hơn, như muốn đoán thêm điều gì sau câu nói đó. Nhưng vẫn là ánh mắt cong cong quen thuộc, sáng trong không thấy đáy. Anh nhận ra chuyện chỉ nên đến đây, liền không hỏi thêm, chỉ nhẹ nhàng xoay tua vít một vòng vô định như đang xử lý dữ liệu trong đầu, rồi tiếp tục cúi xuống sửa chiếc điện thoại đã bung vỏ, linh kiện vương đầy bàn.
Trâm lặng lẽ rút khỏi chỗ Quân, len lén lại gần An, ghé tai thì thào:
- Chị An, ông Quân còn trẻ mà khó tính quá ha?
An tựa lưng ra ghế, nhìn Trâm một lúc rồi liếc sang Quân, sau đó lại quay về nhìn Trâm. Hành động ấy khiến Trâm thoáng chột dạ, sợ mình vừa lỡ lời. Đang định chữa lại câu nói thì thấy An cúi xuống dọn lại góc bàn:
- Không trẻ nữa đâu. Nhưng mà… - An dừng lại - Khó tính thì đúng thật.
Trâm sững người, rồi gật gật như vừa học được điều gì đó mới mẻ. Trong đầu cô bỗng hiện ra dòng chữ: “An - phiên bản nâng cấp của sự thẳng thắn nhưng dịu dàng.”
——
Gần tối, Sài Gòn vẫn oi nóng. Quán cà phê nhỏ nằm trong con hẻm yên tĩnh, nép mình dưới bóng cây cổ thụ đã mấy chục năm tuổi. Không biển hiệu ồn ào, không tiếng nhạc xập xình, chỉ có một bảng gỗ mộc mạc khắc dòng chữ “Mầm” - nơi An và Hảo vẫn thường đến mỗi khi cần một buổi chiều thật chậm.
Tiếng tí tách của nước nhỏ xuống từ vòi lọc trong góc quán hòa cùng mùi gỗ cũ và hương trà nhài thoảng qua, khiến không gian càng thêm dịu dàng. Một đôi tình nhân trẻ ngồi gần cửa sổ, nói chuyện bằng giọng rất nhỏ, lâu lâu lại bật cười khe khẽ. Một nhóm bạn phía xa đang xem lại ảnh chụp hôm du lịch, tiếng cười rúc rích vang lên rồi nhanh chóng dịu xuống như để không phá vỡ sự yên tĩnh chung. Ở góc khuất nhất, có người đang họp online với tai nghe bluetooth, giọng nói trầm đều đều gần như hòa tan vào nền âm thanh của quán.
An đến sớm như thường lệ, ngồi ở bàn quen gần cửa sổ. Cô đang cặm cụi đọc một cuốn sách dạy nấu các món lẩu. Tay phải cô ghi chép ra cuốn sổ tay màu kem những nguyên liệu cần mua, miệng lẩm bẩm như thể đang tưởng tượng cảnh bày biện một nồi lẩu nghi ngút khói vào tối thứ Bảy.
- Bò cuộn nấm, nước dừa tươi, sa tế… rồi có nên mua nhiều tôm không ta?
Ý nghĩ khiến cô bật cười một mình, ánh mắt như sáng lên. Nghĩ đến một buổi tối quây quần bên ba mẹ và Hảo. Tiếng đũa chạm nhau, tiếng cười rộn ràng, tất cả những điều đó khiến lòng An được dịu lại.
Khoảng mười phút sau, cánh cửa gỗ mở ra, kéo theo tiếng chuông gió lanh canh rất khẽ. Hảo bước vào, thở hổn hển, mái tóc búi vội còn vài sợi lòa xòa hai bên má. Cô bước tới bàn An như người sắp gục, với tay lấy luôn ly trà đá kèm theo của An và tu một hơi rõ dài.
- Chết rồi, tao tưởng trễ 5 phút thôi, ai ngờ kẹt xe cả khúc. Ừm, chắc nguyên cái Sài Gòn hôm nay đổ ra đường quá, trời nóng kiểu này sao không ở nhà bật máy lạnh cho sướng cái thân vậy trời!
An chỉ mỉm cười, không nói gì, đưa cho Hảo tờ khăn giấy. Hảo chụp lấy, chấm nhẹ hai bên má ướt mồ hôi rồi xoa cổ, miệng vẫn thở dốc, tay thì lục túi lấy điện thoại.
Trong mắt An lúc này, Hảo vẫn như mọi khi.
Ồn ào, bừa bộn, nhưng tràn đầy năng lượng
Dù lúc nào cũng than phiền việc này việc kia, nhưng cô luôn là người xuất hiện đúng lúc, không bao giờ để An thấy cô đơn quá lâu. Cái kiểu bù trừ không lời đã gắn kết họ nhiều năm nay.
An nghiêng đầu, hỏi nhỏ:
- Dạo này sao rồi, còn bị khách hành cho ra bã không?
Hảo bật cười chán nản, ánh mắt sáng lên:
- Chuyện thường ở huyện, không có mới là lạ! Tao kể mày nghe. Hôm giờ tao đang có một bà khách siêu khó tính. Mỗi ngày mỗi ý, mà ý nào cũng mang tính đột phá lắm nha. Hôm nay, bả nghe ông hàng xóm nói màu xanh mint đẹp, thế là bả nhất quyết đòi đổi toàn bộ giao diện sang màu xanh mint. Mai, tiếp tục nghe bà em họ nói thấy thanh công cụ đặt bên dưới dễ xài hơn, bả lại bắt tao đổi. Dù tao có cản tới khàn họng nhưng bả không nghe. - Hảo dừng lại, như để thở - Rồi biết sao không? Sáng nay bả nhắn cho tao, nói “Thôi, hay mình quay về phương án đầu đi em, cái đó người yêu chị khen đẹp”. Cái gì vậy trời! Sao lúc đầu không nói vậy luôn đi!
An che miệng cười, không xen vào.
- Nhưng bù lại - Hảo tiếp, ngả người ra sau - Hôm kia tao gặp một anh khách sộp. Dễ thương lắm. Làm xong bo cho tao thêm 30% tiền lương, nói là “trả cho sự kiên nhẫn và thần thái điềm đạm của em”. Vậy là giờ tao chính thức một bước thành đại gia! Sao? Em yêu hôm nay cứ mạnh dạn kêu, chị đây bao!
Hảo nói xong tự ôm bụng cười, lắc đầu, trong khi An chỉ nhíu mày cười khẽ, đôi mắt vẫn ánh lên vẻ dịu dàng.
- Đại gia cho em xin tí chi phí mua đồ nấu lẩu.
- Dăm ba nồi lẩu, cho mày nấu mười nồi!
An nhìn Hảo, ánh mắt lấp lánh ý cười, có điều gì đó vừa vững vàng vừa êm dịu toát ra từ sự hiện diện của Hảo trong những buổi chiều thế này. Họ không cần phải gồng mình, chỉ cần là chính mình - một người thích nói, một người thích nghe - cùng ở bên nhau, chung một nhịp sống, vậy là đủ.
Bên ngoài cửa sổ, trời đang chuyển sắc vàng cam, ánh nắng cuối ngày hắt qua lớp kính mỏng, đổ xuống bàn họ những vệt sáng nhẹ như tơ.
——
Ánh đèn tuýp trắng hắt xuống khu kỹ thuật nhỏ phía sau cửa hàng FZP, thứ ánh sáng lạnh lẽo mà rõ ràng, sắc sảo đến mức phơi bày từng vết xước li ti trên bề mặt bàn. Sau một ngày ồn ào, nơi này bỗng lặng như tờ, chỉ còn tiếng rè nhẹ của quạt trần và tiếng đồng hồ tích tắc như gõ nhịp cho sự tĩnh lặng.
Kim đồng hồ đã chỉ tám giờ năm mươi phút.
An khẽ vươn vai, đôi vai mỏi rã sau cả ngày cúi người. Cô bước đến bàn kỹ thuật, nơi vẫn còn vài chiếc điện thoại đang chờ được “cấp cứu”. Dụng cụ nằm ngay ngắn trong hộp đựng: nhíp, tua vít, bút dò điện, cọ mềm, máy hút chân không cỡ nhỏ. Tất cả đều sạch sẽ, gọn gàng như một bàn mổ hiện đại thu nhỏ.
Phía xa, chú Tuấn - người bảo vệ già với mái tóc hoa râm và đôi mắt đã mỏi - đang ngồi đọc báo trên chiếc ghế nhỏ gần cửa.
- Đọc sách nữa hả con? Giỏi quá trời. - Chú Tuấn hỏi khi thấy An lôi ra cuốn sách.
An mỉm cười, gật nhẹ đầu.
- Dạ, giờ này đọc nó dễ vô đầu.
Cô bật chiếc đèn bàn nhỏ, ánh sáng vàng ấm loang ra từng trang sách như dịu đi cả căn phòng lạnh sắc đèn tuýp. Trong khung cảnh ấy, không còn là kỹ thuật viên An tất bật giữa tiếng khách gọi í ới, mà là một An tĩnh lặng, say mê, hoàn toàn thuộc về những dòng chữ in kín và sơ đồ bo mạch rối rắm.
Hôm nay là thứ sáu, ca làm cuối cùng trong tuần của cô. Mai được nghỉ. Sáng sẽ dọn phòng, chiều đi siêu thị mua ít đồ khô, tối cả nhà sẽ ăn lẩu như đã hẹn trước. Hảo cũng sẽ qua. Hai đứa sẽ giành nhau nồi lẩu, rồi ngồi kể đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, từ đời sống cho tới mấy chiêu sửa điện thoại lạ hoắc trên mạng. Nghĩ tới đó, vai cô tự nhiên giãn ra. Có gì đó mềm lại trong lồng ngực, như khi được hứa hẹn một ngày mai yên ổn.
Thỉnh thoảng, cô nhấp một ngụm trà atiso nguội ngắt. Mùi thanh mát của trà không còn rõ, nhưng vẫn đủ để giữ cô tỉnh táo.
Sau khi đã xem lại kiến thức, An bắt tay vào tháo rời một chiếc điện thoại có màn hình vỡ nát. Từng bước quen thuộc như một nghi thức. Bên dưới lớp kính vỡ là hệ thống linh kiện phức tạp, tinh vi như mạng thần kinh. Cô cẩn trọng kiểm tra từng chân socket, từng vi mạch nhỏ, ánh mắt nghiêm túc. Có gì đó trong sự tỉ mỉ này khiến cô thấy yên tâm. Như thể khi mọi thứ trên tay còn có thể sửa được, thì cuộc đời vẫn chưa quá rối.
Mọi hình ảnh về những cuộc gặp vội ban sáng lướt qua trong đầu như dòng nước mưa trôi nhanh trên mặt kính xe. Lấp lánh một chút rồi biến mất. Chỉ còn lại linh kiện, màn hình và những lỗi đang chờ được phân tích.
Đêm cứ thế trôi qua. Chậm rãi và tuần tự như dòng dữ liệu đang chờ tải về trên chiếc máy tính cũ kỹ. Khoảng gần mười giờ, An lắp xong chiếc điện thoại cuối cùng. Màn hình sáng lên, hiện logo hãng trong tiếng “bíp” nhỏ đầy thỏa mãn. Cô ghi chú lại tình trạng, đóng máy, đặt gọn vào khay bàn giao.
Chú Tuấn lúc này đã đứng dậy, vươn vai, bắt đầu đi kiểm tra cửa hàng lần cuối trong ngày. Bên ngoài, phố vẫn đông, ánh đèn xe đủ màu sắc loang loáng in lên mặt đường ướt mưa. Một cơn gió nhẹ lùa qua khe cửa chưa kéo xuống, mang theo mùi đêm đặc trưng của Sài Gòn. Hỗn hợp của khói xe, hơi đất, và chút mùi cơm chiên từ đâu đó vọng lại.
Khi cánh cửa cuốn từ từ hạ xuống, tiếng động cơ rền nhẹ như dấu chấm lặng cho một ngày dài. An khóa cửa, chào chú Tuấn rồi bước xuống đường. Mỗi bước chân cô dường như ngân lên tiếng nhỏ, lạc lõng nhưng an nhiên.
Những gì đã diễn ra trong ngày dần tan ra trong suy nghĩ. Trên vai là balo nặng trĩu, trong đầu lại là một danh sách dài những vấn đề kỹ thuật còn bỏ ngỏ.
Và An, như mọi đêm, lại một mình đi tiếp trên con xe trắng thân thuộc.
Giữa phố đêm Sài Gòn, giữa lặng yên, giữa chính mình.
Bình luận
Chưa có bình luận