Đúng như Khôi dự đoán, không ai mắng mỏ gì Dung, chỉ nhắc nhở cô là đừng để chuyện yêu đương ảnh hưởng học hành. Tất nhiên Dung ý thức chuyện này hơn ai hết bởi bước vào cánh cổng trường Bách Khoa vẫn là ước mơ của cô trước giờ.
Chẳng mấy chốc sân trường đã ngập trong màu đỏ lửa hoa phượng, cũng là dấu hiệu của mùa chia tay. Những buổi học cuối dường như ngắn hơn, những câu chuyện về tình bạn, về thanh xuân, về chia ly được share trên Facebook ngày càng nhiều hơn.
Ngày bế giảng, Quỳnh ôm lên lớp bộ ảnh kỷ yếu - thành quả suốt cả một học kỳ của cô. Cảm xúc vỡ oà khi từng bức ảnh sống động được mở ra, từ quang cảnh học tập nghiêm túc trên lớp cho tới những khoảnh khắc nhí nhố như lúc Linh mập ngủ gật trong giờ, Trang không thuộc bài bị giáo viên mắng, hay các hoạt động vui chơi trong và ngoài trường. Bức ảnh Khôi và Dung hôn nhau trên sân khấu đẹp lung linh được đặt ở cuối, bên cạnh những bức áo dài, comple của lớp như khép lại một chặng đường ba năm với vô số kỷ niệm vui, buồn cùng 12A3. Tụi học sinh sụt sịt khóc, hứa rằng sau này sẽ không bao giờ quên nhau, hứa rằng dù có đi tới đâu sẽ vẫn mãi là bạn bè. Trang ôm Lê, quên khuấy đi mối thù từ năm lớp mười do giành chỗ ngồi, Dung ôm Quỳnh, thủ thỉ bắt bạn hứa sẽ không được quên 12A3. Khôi đứng im để các bạn ký đầy lên áo, thỉnh thoảng khịt mũi, đôi mắt hơi hoe đỏ.
Dù muốn dù không thì kỳ thi vẫn tới. Ngày báo kết quả, nhiều học sinh lên mây khi trúng tuyển vào trường mình mong muốn thì cũng không ít người rơi xuống địa ngục.
Dung trúng tuyển vào Bách Khoa, hoàn tất bảng thành tích dày đặc của gia đình bên cạnh một tấm bằng đỏ Kinh tế và một tấm bằng Ngoại thương.
Ngược lại, hoàn toàn nằm ngoài dự đoán, Khôi trượt đại học, thiếu đúng nửa điểm. Có thể do hắn học tài thi phận, có thể do hắn thiếu cẩn thận khâu trình bày nhưng bất kể lý do là gì thì việc hắn trượt vẫn là không thể thay đổi. Thiếu nửa điểm hay thiếu mười điểm chẳng có gì khác nhau.
Vì việc Khôi trượt mà niềm vui trúng tuyển của Dung giảm đi quá nửa. Ngay khi nghe tin, cô guồng chân đạp xe hết tốc lực sang nhà hắn.
- Nó đang trên nhà đấy, em lên đi. - Nam chào cô, vẻ mặt không lấy gì làm vui vẻ. - Khuyên nó mấy câu giúp anh.
Dung nhẹ nhàng bước lên, trong lòng nặng trĩu. Cô hiểu nỗi muộn phiền thi trượt và cả nỗi cay đắng khi những người xung quanh đều đỗ. Tệ hơn nữa, mẹ hắn lại là giảng viên đại học nên việc hắn thi trượt không chỉ mình hắn hứng hậu quả mà mẹ hắn cũng sẽ đau đầu không kém. Dung chẳng biết sẽ phải an ủi Khôi thế nào bởi chính cô lại thi đỗ, khiến cho việc nói bất cứ điều gì lúc này đều trở nên vô duyên.
- Anh…
- Vào đi em. - Khôi thấy người yêu thì mỉm cười. - Chúc mừng em thi đỗ.
- …
- Tươi lên chứ, bỏ bộ mặt đưa đám đi. - Hắn hắng giọng. - Anh trượt chứ có phải em đâu.
- …
Dung tới ngồi cạnh Khôi, ngả đầu vào vai hắn, mãi lúc sau mới rụt rè nói:
- Nguyện vọng hai của anh là Ngân hàng đúng không? Vậy thừa điểm đỗ.
- Ừ.
- Anh có vào không?
- Anh không thích Ngân hàng, lúc điền nguyện vọng anh chọn bừa vì trong đầu chỉ nghĩ tới Bách Khoa.
Cô không nói gì nhưng lòng buồn rười rượi. Nếu kiên quyết không vào nguyện vọng hai, hắn sẽ mất thêm một năm ôn thi ư?
- Dung…
- Gì?
- Thực ra, anh buồn không phải vì thi trượt, ôn thi một năm, sang năm thi lại không thành vấn đề. Có chuyện khác…
………………
Dung thẫn thờ bước vào nhà, vẻ mặt không có gì là của người mới đỗ đại học.
- Về rồi đấy à? - Ngọc từ trong bếp ngoái ra cầu thang hỏi vọng lên.
Không có tiếng trả lời.
Mãi đến tối, cửa phòng Ngọc mới vang lên tiếng gõ nhè nhẹ.
- Gì thế? - Cô mở cửa, đầu đeo băng đô, mặt nạ trắng toát phủ kín, nom như Vô Diện.
Dung đi thẳng vào giường chị ngồi đung đưa chân một lúc mới rụt rè hỏi:
- Chị đã yêu xa bao giờ chưa?
- Chưa, tao đâu có điên. - Cô theo quán tính trả lời.
- Tại sao?
Tới đây thì Ngọc mới nhận thấy ánh mắt thảng thốt của Dung. Cô hơi ân hận vì vừa nói một câu thiếu suy nghĩ như vậy.
- Tính chị mày yếu đuối, mày lại gì. - Cô nhún vai. - Yêu xa chịu không nổi, lỡ có lúc yếu lòng lại thành mang tiếng.
- …
- Này, thằng Khôi…
- Bạn bè chị có ai yêu xa không?
Ngọc nhíu mày. Cô không muốn làm em buồn nhưng lại càng không muốn em quá hi vọng vào một chuyện viển vông để rồi sau này thất vọng càng nặng nề.
- Chị chưa thấy cặp nào yêu xa mà tử tế cả. - Cuối cùng cô quyết định nói thật, tuy là rất tàn nhẫn vào thời điểm này. - Nhiều vấn đề phức tạp lắm, mỗi cặp mỗi chuyện, chỉ có chung kết quả là chia tay. Đôi nào xa một đến hai năm may ra còn chịu được chứ hơn thế thì đừng mong chờ gì.
Dung ủ rũ cúi đầu, từng câu từng lời của Khôi lại hiện rõ mồn một.
“Vì ông Nam tiếng Anh kém, dứt khoát chỉ học ở nhà nên bố mẹ anh rất muốn anh đi du học. Anh chiều ông bà già nên cũng làm hồ sơ gửi đi nhưng có thoả thuận là nếu anh đỗ Bách Khoa thì học ở Bách Khoa, trượt mới đi, bất kể trường bên kia có nhận hay không. Lúc đấy anh rất tự tin, không tính đến chuyện sẽ trượt…”
Sau khi từ phòng Khôi xuống, Nam đã giải thích ngắn gọn cho Dung là với ngành điện tử viễn thông hắn chọn thì đi du học sẽ tốt hơn. Hắn đã qua vòng phỏng vấn cuối cùng và được nhận vào Princeton, đây có thể coi là một cơ hội lớn, một món quà bố mẹ dành cho Khôi, chỉ có hắn là tỏ thái độ chán nản.
- Này, - Ngọc cầm tay Dung lắc lắc. - thằng Khôi định đi du học à?
- Đang cân nhắc thôi chị, vẫn chưa quyết định.
- Nước nào? Trường nào?
- Princeton, bên đó mới thông báo là nhận rồi.
- Hả? - Cô như nhảy dựng lên. - Princeton hẳn hoi? Thế thì còn gì mà phải cân với chả nhắc…
Lần thứ hai liên tiếp Ngọc nhận ra mình đã quá vô duyên nên vội im bặt, cười gượng chống chế mấy câu qua quýt. Dung không nói gì, chỉ gật gật đầu rồi bỏ về phòng.
Nước Mỹ xa xôi… Năm, sáu năm cho một khoá đại học… Princeton… Ivy League…
Cả đêm cô vật vã, đến tờ mờ sáng thì trở dậy đi đánh răng rửa mặt rồi dắt xe đạp ra khỏi nhà.
- Xuống nhà đi, em đang ở ngoài cổng. - Dung thì thào vào điện thoại.
Khôi ra mở cửa với đôi mắt kèm nhèm, tự hỏi cô làm gì ở đây vào lúc sáng sớm thế này.
- Đi với em một lát. - Cô ấn ghi đông xe vào tay hắn rồi nhảy lên phooc-ba-ga đằng sau.
Hai đứa lang thang lên phố lúc mặt trời mới chiếu những tia nắng đầu tiên xuyên qua lớp sương dày. Một Hà Nội buổi sớm bình yên đến lạ, khi không khí dường như trong lành hơn, không gian yên tĩnh hơn và con người ta cũng có cảm giác dịu dàng hơn. Cả hai thong dong ăn sáng rồi gửi xe, dắt tay nhau đi bộ dạo quanh Hồ Gươm ngắm nam phụ lão ấu tập thể dục.
“Tiếng nói râm ran bên ghế đá nào mồ hôi rớt rơi.
Tiếng hót vang xa đôi chim đón chào bình minh trong lành.
Xe qua lướt nhanh đường rộng hơn, mặt hồ trông yên bình sáng vươn vai hàng cây…”
Tiếng bài hát “Hồ Gươm sáng sớm” hơi rè phát ra từ chiếc đài cũ của ai đó bật ven hồ vô tình lại rất hợp người hợp cảnh. Dung nghiêng đầu tựa vào vai Khôi.
- Em sao thế?
- Anh có yêu Hà Nội không? - Cô bỗng hỏi một câu rất không liên quan.
- Có chứ.
- Em rất yêu Hà Nội, yêu ngôi trường cấp một, cấp hai, yêu trường mình, yêu Hồ Gươm, yêu mùa thu, yêu cả những lúc tan tầm tắc nghẽn. Có nhiều thứ không hay nhưng nó là một phần Hà Nội, và em vẫn yêu.
- Anh cũng thế. - Khôi nghiêm túc nói. - Anh còn yêu Hà Nội vì một lý do nữa.
- Lý do gì?
Khôi khẽ xoay người cho Dung đứng thẳng dậy rồi ghé tai cô thì thầm:
- Vì Hà Nội có em!
Cô đỏ bừng mặt, tim đập lô tô trong lồng ngực.
- Lẽ ra anh nên nói như thế. - Khôi bỗng bật cười. - Nhưng nghe sến quá thể. Không, thực chất thì anh muốn nói là vì món bún đậu ở Hà Nội ngon nhất thế giới.
Dung không trả lời, thay vào đó đạp mạnh lên chân Khôi nhưng đã quá quen với hành động này, hắn co chân tránh được làm chân cô đạp thẳng xuống đất.
- Au ui…
- Ai bảo động thủ cơ. - Hắn nhìn cô ôm chân cười xoà.
Dung lườm hắn cháy mặt. Khôi liền chẳng nói chẳng rằng túm tay cô quàng qua cổ mình, xốc lên lưng cõng đi.
- Ơ này…
- Sáng sớm còn vắng, tranh thủ đi. - Hắn nói tỉnh bơ.
Hắn cõng cô đi một đoạn rồi đặt xuống chiếc ghế đá ven hồ. Một cơn gió nhẹ thổi qua làm mái tóc đang được nuôi dài nhưng chưa đủ để buộc của Dung bay tung lên. Khôi đưa tay vén mấy sợi đang xoà trước mặt cô, cười hỏi:
- Em biết sao anh hay thích trêu em không?
- Biết mới tài.
- Vì lúc em lườm anh, em rất khác so với bình thường, nhìn rất… nữ tính, dễ thương.
- …
Dung đấm khẽ lên người Khôi rồi không nhịn được lại lườm hắn một cái.
- Thế anh biết vì sao em hỏi anh có yêu Hà Nội không không?
- …
- Em muốn lúc anh đi du học rồi, anh vẫn nhớ Hà Nội, nhớ anh từng yêu nó thế nào.
Khôi quàng tay qua, bóp nhẹ bả vai cô.
- Em muốn anh đi à?
- Ừ.
Khôi trầm ngâm một lát, nét mặt có vẻ không thoải mái, mãi sau mới nói, giọng có phần khô khan:
- Thực ra, anh đã hi vọng là em phản đối, ít nhất đó là cái cớ để anh lấy làm động lực cố gắng thuyết phục bố mẹ cho thi lại đại học.
- Thật lòng, em chẳng thích tí nào. - Dung lắc đầu. - Nhưng anh và em đều biết đây là cơ hội tốt nhất, cho dù anh có đỗ Bách Khoa đi chăng nữa cũng không nên bỏ qua. Em không muốn anh để cảm tính lấn lướt, càng không muốn em là nguyên nhân để anh đưa ra một quyết định ngu ngốc ảnh hưởng cả cuộc đời.
Suốt đoạn đường về hai đứa không nói với nhau câu nào. Có những hoàn cảnh mà sự im lặng là giải pháp tốt nhất.
Khôi mất thêm một ngày để trả lời bố mẹ rằng hắn đồng ý đi du học. Nhưng đồng thời hắn cũng nói hắn sẽ chỉ học xong đại học là về, không học lên và cũng không tìm cách xin việc để ở lại.
Ngày Khôi lên đường, Dung bắt bus lên sân bay tiễn nhưng ngại gặp gia đình hắn nên chỉ đứng xa xa nhìn và nhắn tin thông báo mình đã tới. Cô quan sát hắn làm thủ tục, trong lòng ngổn ngang vô số suy nghĩ. Cho tới lúc Khôi cầm lại vé và cười chào chị nhân viên xinh đẹp thì một cái gì đó như vỡ ra. Cổ họng cô nghẹn lại, vội quay người chạy tới thang cuốn đi xuống. Dung chỉ sợ nếu tiếp tục dán mắt vào hắn cô sẽ oà lên khóc. Trong một thoáng, cô đã cảm thấy ân hận khi khuyến khích hắn đi.
“Em đang ở đâu?”
“Dưới sảnh đón.”
“Đợi anh chào mọi người xong rồi xuống ngay.”
Dung đi loanh quanh, quan sát vẻ vui mừng của mọi người khi đón người thân trở về, thầm tưởng tượng đến ngày cô cũng ra đây đón Khôi như thế.
“Nhưng liệu có ngày đó không?” Tiếng nói như châm chọc vang lên trong lòng cô.
Hai cánh tay vòng tới ôm cô từ đằng sau.
- Sao thẫn thờ thế? - Giọng Khôi dịu dàng thủ thỉ. - Nhớ anh à?
Đến đây thì Dung hết nhịn nổi, bật khóc, lời nói bị từng cơn nức nở cắt ngang.
- Em sợ lắm…
- Em sợ gì?
- Em sợ xa mặt cách lòng… Anh đi học rồi gặp nhiều người khác… Em sợ mình xa nhau lâu rồi sẽ chẳng thể hoà hợp nữa...
Khôi ôm chặt lấy Dung, chờ cho cơn xúc động của cô dịu lại mới nhẹ nhàng lên tiếng:
- Em cũng có nhiều bạn nhỉ, vậy anh hỏi em nhé, trong số bạn gái của em có ai thích đá bóng không?
- Không… nhưng con gái đá bóng thiếu gì.
- Em đã thấy cô gái nào mê bóng đá mà giữ được làn da trắng nõn, không sứt sẹo gì chưa?
- Chưa… nhưng đó là con gái châu Á thôi, tính gì bọn Tây.
- Thế thấy ai ngốc đến nỗi mạo hiểm mười hai năm đèn sách để giúp bạn chưa?
- Chưa…
- Biết ai tomboy mà thất tình với bạn trai buồn đến mức nghỉ học ba ngày chưa?
- Này!
- Biết ai ngốc đến nỗi người ta crush mình rất lâu, thả đủ loại thính rồi mà vẫn không biết rồi đi ghen với người không liên quan không?
- Này!
Khôi nhìn cô cười, ánh mắt xoáy sâu, hút hết mọi suy nghĩ của cô, xoá tan đi nỗi buồn canh cánh suốt bao lâu. Hắn ghé sát tới bên, cô liền hơi nghiêng mặt, mắt nhắm lại.
“Cho nên, anh chỉ yêu được mình em thôi, đại ca ạ.”
………………
Mười năm sau…
Dừng!
Không có mười hay hai mươi năm sau bởi câu chuyện về cô nàng đại ca và anh chàng thiếu iot chỉ tới đây mà thôi. Đây là thời điểm cuối cùng để các nhân vật còn nguyên những nét hồn nhiên, trong trẻo của tuổi học trò. Tốt nghiệp phổ thông là họ bắt đầu bước chân vào đời, nơi mà bộ đồng phục học sinh không còn là áo giáp vạn năng che chắn trước thực tế cuộc sống nghiệt ngã nữa. Không ai đảm bảo được việc khi ra nước ngoài, môi trường mới, nhiều mối quan hệ mới Khôi vẫn một mực chung thuỷ với Dung cũng như đâu ai biết liệu Dung có xiêu lòng trước một anh chàng soái ca nào đó ở Bách Khoa ngày đêm tận tình chăm sóc cô lúc Khôi vắng nhà hay không. Hay ai dám đảm bảo hai người sau này sẽ hạnh phúc mãi mãi khi đối mặt với muôn vàn vấn đề cơm áo gạo tiền, gia đình, con cái?
Chỉ có một điều chắc chắn rằng cho tới ngày hôm nay, Khôi, Dung và cả tập thể 12A3 đều đã có một thời học sinh đúng nghĩa, khi những ước mơ còn điên rồ, những hành động còn bồng bột và những rung động đều xuất phát từ con tim. Những cảm xúc trong vắt này sẽ là ký ức đẹp đẽ nhất, mãi mãi theo họ về sau, cho dù họ có đi tới bất cứ nơi đâu.
HẾT
Bình luận
Chưa có bình luận