Chương 9. Tuần tập quân sự rắc rối



Ra tết, việc đầu tiên 12A3 phải làm là một tuần tập quân sự. Trong khi phần lớn các trường trung học khác ở Hà Nội tập quân sự vào đầu năm thì không hiểu vì lý do gì, năm nay nhà trường lại tổ chức lớp quân sự ngay sau Tết. Thực ra như vậy cũng tốt, coi như khối mười hai có thêm một tuần nghỉ ngơi trước khi chính thức bước vào học kỳ hai nước sôi lửa bỏng chuẩn bị cho đợt thi tốt nghiệp và đại học.

Vậy mà, trái với mong đợi của thần dân 12A3, tuy thời gian tập quân sự một mình một kiểu nên không phải tham gia hội thao nhưng năm nay chúng rất xui vớ đúng ban chỉ huy cực nghiêm.

Câu đầu tiên thầy dạy quân sự nói là yêu cầu con gái trong lớp không được trang điểm khiến cả lũ phản đối ầm ầm. Thậm chí người không trang điểm bao giờ như Dung cũng phản đối bởi cô cho rằng điều này động chạm tới tự do cá nhân. Xét cho cùng tập quân sự trường cấp ba chỉ như một tuần thể dục tăng cường, đâu phải đi bộ đội huấn luyện chuyên nghiệp mà khắt khe đến vậy? Ba năm học với thầy Hải, 12A3 đã quen với việc được tôn trọng những vấn đề cá nhân tối thiểu nên càng khó chấp nhận cái mệnh lệnh oái oăm kia. Nhưng cuối cùng, ngay cả thầy Hải cũng chẳng thể can thiệp vào quyết định của tiểu đội trưởng bởi trong tuần quân sự, quân lệnh cấp trên là tối thượng. 

Vì vậy, cả trường đã được chứng kiến một màn lột xác ngược ngoạn mục của 12A3, đến mức có mấy thằng con trai còn lén lút nói với nhau sau lưng là phải hơn một phần ba con gái trong lớp bị yêu quái nhập. Tất nhiên, đám bà la sát không nghe thấy không thì mấy thằng thích cho mồm đi chơi xa đã phải làm Tôn Ngộ Không đằng vân từ tầng hai xuống đất.

Thế là, giữa cả tập thể đồng phục một màu xanh lá mạ kém tôn da, Dung và Quỳnh bỗng nổi bật hơn tất cả. Nhưng nếu bản thân Quỳnh mất đi lớp son cũng khiến nhan sắc bớt vài phần tươi tắn so với thường ngày thì Dung lại rực rỡ như một bông hoa chớm nở. Không cần lớp trang điểm dày như mặt nạ ngày trước, nước da trắng mịn màng, đôi mắt to lanh lợi và đôi môi hồng nhạt tự nhiên được đặt về đúng giá trị của chúng. Không chỉ học sinh 12A3 mà lũ con trai lớp khác cũng ngẩn ra mỗi lần thấy Dung đứng lẫn với đám con gái trong lớp, tự hỏi “thằng ôn con” vẫn đá cầu với mình hàng ngày đã dậy thì từ lúc nào.

Mấy buổi đầu quân sự diễn ra bình thường với việc tập đội hình đội ngũ, nhưng tới khi vào bài trườn bò và tháo lắp súng thì rắc rối bắt đầu. Ở bài tập này, lớp được chia ra thành ba nhóm tập riêng, mỗi nhóm do một thầy phụ trách. Dung, Khôi, Vân Anh, Hiếu, Linh và vài đứa tổ ba cùng một nhóm. Quỳnh, Trang nằm ở tốp khác.

Ở nhóm của Khôi, sau khi thị phạm một lần, ông thầy tên Thịnh yêu cầu hai đứa một lên thực hành. Vân Anh và Tâm lên đầu tiên. Do chỗ tập khá xa nên đám còn lại chỉ thấp thoáng thấy dáng hai đứa. Đến lúc Vân Anh và Tâm về chỗ ngồi, nét mặt cả hai đều rất kỳ lạ, vừa tức giận, vừa khó hiểu lại có gì đó ngượng ngập nhưng không ai để ý.

- Tiếp theo là Anh Khôi, Nhật Dung. - Thầy Thịnh gọi tên rồi khi hai đứa bước ra thì nhìn cô ngờ ngợ. - Em là Nhật Dung à?

- Vâng ạ. - Cô tươi cười gật đầu.

- Dung hay Dũng?

- Dung ạ. - Nét mặt cô vẫn không đổi sắc. Thay vì giải thích, cô tháo chiếc mũ cối đội trên đầu để mái tóc đang được nuôi dài rũ xuống ngang trán.

Lúc này mặt thầy Thịnh mới giãn ra, và có chút gì đó ngạc nhiên khi nhìn kỹ cô học trò đặc biệt.

Hai đứa ôm súng, trườn bò như được hướng dẫn. Cả hai từng là trụ cột của đội bóng nên việc này chỉ như lấy đồ trong túi. 

- Dung, em làm hoàn toàn sai kỹ thuật rồi, từ cách ôm súng đến bò trên mặt đất. - Thầy Thịnh lạnh lùng nói sau khi cả hai hoàn thành xong bài tập của mình. - Làm lại.

Cô ngạc nhiên nhìn ông thầy. Trong khi Khôi không bị nhắc nửa lời thì cô lại bị chê trách thậm tệ. Hắn xong phần việc của mình thì đứng khoanh tay kế bên nhìn bạn tập.

Lần thứ hai Dung vẫn không đạt. Rồi dường như quá sốt ruột với sự khó bảo của cô học trò, Thịnh tới quỳ sát bên cạnh hướng dẫn cô tỉ mỉ cách ôm súng, trườn bò.

- Thầy… - Đột nhiên Dung đứng phắt dạy, mặt đỏ bừng chỉ tay vào anh ta. - Thầy làm cái gì vậy?

- Tôi vừa hướng dẫn, thị phạm cho em chứ làm gì, tập tiếp đi. - Thầy Thịnh nghiêm giọng trả lời.

- Này, - Cô quát to khiến đám bên dưới giật mình vội chạy tới gần xem có chuyện gì. - đừng có tưởng làm thầy là muốn làm gì thì làm nhé. Thầy vừa làm gì thì tự biết.

- Hỗn! - Thầy Thịnh quát lại. - Tôi phạt em chạy năm vòng quanh sân, nếu không làm đủ tôi sẽ viết giấy kỷ luật, em đừng hòng qua được kỳ tập này.

Dung tức đến nghẹn cả giọng, nhìn ông thầy trân trối rồi quay ra nhìn Khôi như cầu cứu.

- Mày còn đứng đấy làm gì? - Mặt hắn lạnh tanh. - Thầy bảo mày chạy thì mày chạy đi.

- Mày…

- Ngay lập tức. - Khôi gằn giọng. - Tao là lớp trưởng, tao yêu cầu mày nghe theo lời thầy, đừng làm ảnh hưởng tới tập thể. 

Thầy Thịnh có vẻ rất đắc chí trước sự cứng rắn của cán bộ lớp, liền tiếp tục gọi hai người khác lên. Khôi về chỗ, nét mặt vẫn đầy vẻ đăm chiêu.

- Có chuyện gì thế nhỉ? - Đám bên dưới vẫn ngơ ngác. Từ đằng xa chúng có thể thấy Dung đang vừa chạy vừa dụi mắt. Chuyện tày đình tới mức nào mà có thể khiến đại ca phải khóc?

Vân Anh và Tâm nhìn nhau rồi sau mới rụt rè lên tiếng:

- Khổ thân con Dung, không phải lỗi của nó đâu.

- Sao thế?

- Ông ấy… - Tâm ngập ngừng, mặt đỏ lên, mắt bắt đầu rơm rớm. - ông ấy đụng chạm bọn tôi nhưng bọn tôi sợ không dám nói gì. Dung chắc cũng bị thế nhưng phản ứng lại nên là…

- Khôi, mày là lớp trưởng, mày im lặng thế mà coi được à? - Linh bức xúc nói. - Tố cáo hay làm ầm lên hay thế nào đi chứ.

Khôi nghe đám bạn nhao nhao một hồi, cuối cùng mới lên tiếng, giọng dứt khoát:

- Thôi đi, chúng mày đừng có nhặng xị! Không đứa nào được nhắc đến chuyện này nữa.

Khôi nói xong thì bỏ đi làm cả lũ á khẩu vì bất ngờ. Thực tâm chúng cảm thấy có ít nhiều thất vọng với thằng lớp trưởng vốn luôn đứng về lợi ích của lớp. Vậy mà khi các thành viên lớp, đặc biệt còn có bạn thân hắn chịu ấm ức mà hắn lại ngang nhiên bỏ qua, thậm chí còn không cho người khác lên tiếng.

Dung mang nỗi uất ức chạy quanh mấy vòng sân, dù đã rất cố kiềm chế để không khóc mà nước mắt vẫn cứ chảy ra. Cô không thể quên cảm giác ghê tởm khi ông thầy cố tình đụng chạm những chỗ nhạy cảm trên người mình. Suốt mười tám năm sống trên đời, đây là lần đầu cô gặp chuyện này, thứ mà trước kia cô chỉ đọc được trên báo chí. Giá có thể tự tay xé nát cái bản mặt khốn nạn của lão may ra cô mới hả giận.

Kết thúc vòng chạy, Dung đứng bên chỗ rửa tay, dụi mắt liên tục, cố gắng nuốt lại nước mắt nhưng hai vai vẫn run lên bần bật.

- Này… - Một tờ giấy ăn chìa ra trước mặt cô. - mày không sao chứ?

Nhìn thấy bạn, sự kìm nén suốt từ nãy của Dung lại bung ra, nước mắt từng giọt tiếp tục nối nhau rơi xuống. Khôi im lặng một thoáng rồi bỗng bước tới ôm lấy cô, mặc cho nước mắt cô thấm đầy trên vai áo.

- Có giận tao vì tao không bênh mày không?

Dung lặng lẽ khóc trong vòng tay Khôi, đến lúc bình tĩnh hơn mới lùi lại, lấy giấy ăn lau mắt, xì mũi rồi nhẹ nhàng nói:

- Không… tao biết mày có cái khó của mày.

- …

- Mày ra đây với tao thế này là đủ rồi, tao hiểu mày mà, đừng áy náy gì hết.

Khôi bảo Dung đi về và quay lại chỗ tập. Hắn giải thích với thầy Thịnh là sau khi chạy năm vòng sân Dung bị mệt nên nhờ hắn xin phép giúp cho cô về trước. Dường như đã đủ hài lòng với thái độ trước đó của Khôi, ông thầy không làm khó, chỉ gật gật đầu. Buổi tập tiếp tục như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

- Hiếu, Linh, qua đây tao bảo. - Sau khi tan, Khôi giơ tay vẫy hai bạn lại.

Hôm sau chương trình tập quân sự diễn ra bình thường và dù rất không muốn Dung vẫn phải có mặt. May sao chỉ là buổi tổng kết về đội hình đội ngũ nên không có thêm bất kỳ rắc rối nào.

Cho tới sáng ngày tiếp theo.

Ban chỉ huy quân sự xuống lớp 12A3 với vẻ mặt nghiêm trọng, thông báo rằng thầy Thịnh sẽ không thể tiếp tục đứng lớp. Cụ thể là anh ta đang nằm trong viện.

- Thầy Thịnh nằm viện? Vì sao thế ạ? - Cả lũ ngơ ngác.

- Hôm qua, - Tiểu đội trưởng hắng giọng. - thầy Thịnh bị chặn đánh trên đường về nhà.

Toàn bộ lớp há hốc mồm nhìn nhau, tưởng mình nghe nhầm.

- Tuy không nguy hiểm tới tính mạng nhưng tâm lý thầy bị chấn động mạnh. Tôi nghe nói hôm trước thầy có chút rắc rối với lớp nên muốn hỏi kỹ xem đã có chuyện gì?

- Thưa thầy, - Khôi đứng lên, lễ phép nói. - em là lớp trưởng, cũng ở trong nhóm thầy Thịnh trực tiếp phụ trách. Bọn em đều quý thầy, chút chuyện hôm trước chỉ là hiểu lầm thôi ạ. Thầy Thịnh có sao không ạ? Bọn em rất muốn đến thăm thầy.

- Cậu ta không sao…

- Tại sao thầy lại bị đánh ạ? Là va chạm trên đường hay thế nào? - Khôi lo lắng hỏi.

Ông thầy không trả lời, phẩy tay ra hiệu cho Khôi ngồi xuống rồi ra về, chỉ có nét mặt là vẫn không thực sự thoải mái.

- Mày nói thật đi, mày đã làm gì? - Vừa vào giờ nghỉ, Dung đã chạy tới túm lấy Khôi tra hỏi.

- Mày nói gì thế? Làm gì là làm gì? - Khôi ngơ ngác hỏi lại.

- Ông Thịnh đang yên đang lành tự nhiên sinh sự để bị đánh hả? - Dung dí tay vào trán hắn. - Con Nguyệt hóng được là hôm qua trên đường về, tới đoạn vắng thì ông ấy bất ngờ bị một tốp trùm bao tải đánh nên không thấy được mặt bọn nó.

- Thế à? - Khôi nhún vai. - Sống lỗi nên quả báo chăng?

Dung bặm môi, nhìn vẻ mặt ngây thơ của hắn mà không biết bắt bẻ thế nào.

- Mày nghi ngờ tao đấy à? - Hắn bỗng mỉm cười.

- …

- Nếu tao mà làm thì mày nghĩ mấy ông bộ đội đấy để yên cho tao chắc? Với cả mày nghe rồi đó, lúc ông ấy bị đánh hôm qua là tao đang ngồi bàn chuyện với thầy Hải mà, tao có thuật phân thân hay sao?

- …

- Thôi bỏ cái mặt đăm chiêu của mày đi, nhìn hãm lắm. - Hắn cười rồi khoác vai cô kéo ra khỏi lớp. - Xuống căng-tin đi, tao khao mày.

...……………

Trước khi mấy ông sĩ quan tìm đến lớp mấy tiếng, khoảng lúc sáu giờ sáng, Khôi có nhận được cuộc điện thoại từ thầy Hải chủ nhiệm, yêu cầu hắn đến ngay nhà ông.

- Thầy Thịnh mới bị đánh chiều tối qua, con có biết không? - Vừa thấy Khôi, thầy Hải không rào trước đón sau, nghiêm giọng hỏi.

Khôi tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi han xem ông thầy bị làm sao nhưng ánh mắt thầy Hải làm hắn chột dạ. Đôi mắt tinh tường của ông giáo già ánh lên sự thấu hiểu và lo lắng, như thể ông chỉ hỏi hắn cho có chứ ông đã biết tất cả.

- Thầy vừa nói chuyện với ban chỉ huy quân sự, họ rất bực bội và nói sẽ điều tra tới cùng.

- …

- Thế này Khôi ạ, thầy sẽ không hỏi con những câu mà thầy đã biết trước câu trả lời. Thầy chỉ muốn hỏi quan điểm của con về việc này. Tiếp xúc với thầy Thịnh mấy buổi, con thấy thầy ấy có phải loại người đáng bị như vậy không?

Khôi trầm ngâm, tựa như cân nhắc rồi nói:

- Con đâu có quyền đưa ra nhận định đó, nhưng con nghĩ là cái gì cũng có nguyên nhân của nó, ít khi là tai bay vạ gió lắm ạ.

- Thật sao? Vậy theo con tại sao không phải là một lời tố cáo, hay một thứ hệ quả chính thức, đàng hoàng thay vì bị trùm bao tải và đánh hội đồng?

Nói đến đây Khôi hiểu là thầy Hải đã biết chuyện, hắn chỉ không rõ là thầy đang muốn bảo vệ hay tìm cách giao nộp hắn? Nghi ngờ của ông hoàn toàn đúng. Khôi cùng Linh và Hiếu đã bỏ ra một ngày tìm hiểu về quãng đường đi của Thịnh rồi tới hôm qua thì ra tay tập kích. Hắn chắc chắn anh ta không nhìn thấy bất cứ đứa nào trong bọn nên mọi cuộc điều tra nếu có chỉ mang tính phỏng đoán, bắt nọn. Ba đứa thoả thuận giữ kín chuyện này, thậm chí Dung còn không hay biết. Nếu bị đưa vào tầm ngắm, kể cả bị đánh ép cung thì vẫn quyết chối tới cùng, không bằng không cớ, dù có biết mười mươi họ cũng chẳng thể làm gì.

- Thưa thầy, - Khôi lựa lời, cố gắng thăm dò. - con nghĩ cuộc sống không có công bằng tuyệt đối. Lấy ví dụ, với những vụ việc không có bằng chứng, nạn nhân thấp cổ bé họng thì dù cố gắng đi tìm kiếm công lý một cách trực diện thì cũng chỉ thu về bẽ bàng, uất ức. Con cho là người đánh thầy Thịnh đã nghĩ như vậy nên mới phải sử dụng cách thức cực đoan đó.

Thầy Hải mỉm cười nhìn cậu học trò cưng. Suốt ba năm làm cán sự lớp, hắn chưa từng khiến ông thất vọng, ngay cả lúc này. Vẻ cương nghị của hắn khơi lên trong lòng ông sự hưng phấn, có phần tự hào một cách khó hiểu. Thế nên ông quyết định đánh bài ngửa:

- Thôi thì, giữa thầy trò mình với nhau, thầy nói thẳng là thầy biết con là người đánh Thịnh. Thầy đã hỏi chuyện mấy đứa, cả Tâm và Vân Anh nên thầy hiểu vì sao con lại hành động như vậy. Thầy cũng cho rằng Thịnh bị đánh là xứng đáng. Nhưng con có cảm thấy con đã bồng bột không?

Khôi mỉm cười, giờ thì hắn biết là mình có thể tin tưởng thầy chủ nhiệm.

- Dạ, có thể năm, mười năm nữa nhìn lại thì con sẽ tự thấy mình đã hành động rất nông nổi, trẻ con thiếu suy nghĩ và chắc chắn không bao giờ con khuyến khích bất kỳ ai làm như mình. Chỉ có điều tại thời điểm này thì con không ân hận ạ. Nếu cho con làm lại con vẫn sẽ làm y hệt dù hậu quả có thế nào.

- Thầy hơi ngạc nhiên. Con vốn là người trầm tĩnh, làm gì cũng nghĩ trước sau rất chu toàn, vậy sao lần này…? Con cũng biết rõ đây không phải giải pháp tốt nhất kia mà? Chẳng hạn con báo cáo với thầy hay ban chỉ huy thì chắc chắn Thịnh sẽ bị đình chỉ và điều tra, như thế chưa đủ sao?

Khôi im lặng một lát, thoạt tiên hắn định không nói nhưng cảm thấy như vậy không đúng lắm. Nếu thầy đã tin tưởng và đứng về phía hắn thì đâu có lý do gì để hắn phải giấu giếm?

- Vì ông ấy đã chọc nhầm người. - Giọng hắn đanh lại, thoáng lộ ra vẻ tức giận bên dưới nét mặt điềm tĩnh. - Cho nên nếu không phải tự tay con xử lý thì dù Thịnh có bị kỷ luật thế nào với con vẫn là không bao giờ đủ.

Lần này thầy Hải có vẻ hoàn toàn thoả mãn với câu trả lời của Khôi, những gì ông còn thắc mắc đã được hắn giải đáp cặn kẽ.

- Thầy hiểu rồi. - Cuối cùng ông bật cười. - Trong trường hợp này thì thầy nghĩ con làm đúng đấy!

Vậy là mấy tiếng sau, thầy Hải xác nhận rằng chiều tối hôm trước Khôi đã ngồi làm việc với ông suốt buổi về việc chuẩn bị cho lễ kỷ niệm thành lập Đoàn sắp tới. Khi thẩm vấn hết đám con trai trong lớp, đứa nào cũng đều có bằng chứng ngoại phạm chắc chắn. Riêng Linh và Hiếu còn được cả nhà chủ hàng game đứng ra thề thốt rằng chúng đã ngồi chơi ở đó từ chiều tới tận tối khuya.

Vì Thịnh chỉ bị rạn xương bả vai, gãy một cái răng và dập sống mũi chứ không có vết thương nào quá trầm trọng nên sự việc nhanh chóng chìm xuống. Rốt cuộc bên quân đội còn nhiều việc khác phải lo hơn là đi điều tra vụ xô xát nhẹ mang tính cá nhân của một sĩ quan cấp thấp.

Dung thay mặt cả lớp tới thăm thầy Thịnh, còn trịnh trọng trao tặng một bó cúc vạn thọ trắng ba mươi mốt bông, đúng bằng số tuổi của thầy. Vẻ mặt anh ta khi nhìn thấy cô và bó hoa cúng đã đủ bù đắp cho nỗi uất ức trong lòng cô suốt mấy ngày trước đó.

Nghe nói sau vụ này còn có nữ sinh mấy trường khác cũng đứng ra tố cáo hành vi thiếu đứng đắn của Thịnh khiến anh ta bị kỷ luật nặng, thậm chí suýt bị đưa ra toà án binh, tước quân tịch. Tuy sau đó anh ta đã chạy vạy để được tại ngũ nhưng cánh cửa sự nghiệp gần như đóng sập hoàn toàn.


0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bình luận

Chưa có bình luận
Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout