‘Sưu tập?’
‘Không phải sưu tập mà là thu thập. Thôi sao cũng được. Cô hiểu đại khái là được rồi.’
Buông cái hũ thủy tinh chứa cây tảo đỏ ra, tôi đẩy nó quay mòng mòng trong nước. ‘Tôi hiểu.’ Tôi chụp lại cái hũ, ngồi thẳng người lên: ‘Nhưng vì sao? Chúng ta giết chúng được mà?’
Chẳng biết câu đó động vào sợi dây thần kinh nào của hắn, Iyhey lại bắt đầu bài diễn thuyết: ‘Đứng ở vị trí của một cá thể thuộc chủng Người Cá, tôi hiểu được nghi vấn của cô. Nhưng trên cương vị của một nhà khoa học, tôi có rất nhiều lý do để… Thôi được rồi, vì con người không làm được như chúng ta nên tôi phải nghiên cứu. Cứ coi như tôi đang giao dịch với con người đi. Họ cần một người đủ khả năng nghiên cứu những khu vực con người không thể tiếp cận và cả những thứ con người không thể chạm vào. Còn tôi muốn học hỏi tri thức của họ.’
Đối tượng mới bất ngờ xuất hiện trong câu chuyện làm tôi ngỡ ngàng. Chưa bao giờ tôi nghe được bất cứ ai thoải mái khi nói ra hai từ ấy như vậy. ‘Con người?’
Iyhey nhún vai, hành động đó khiến mái tóc ngắn khẽ lắc lư: ‘Đúng vậy, tôi hợp tác với họ. Lạ lắm nhỉ? Dù sao các cô cũng được dạy rằng không nên có giao thiệp với các chủng tộc khác. Còn cô thì sao?’
‘Như anh.’ Tôi đáp. Thấy con bạch tuộc - bạch tuộc được giới thiệu là trợ lý đắc lực của hắn - đang bám ở đằng kia, tôi tự hỏi không biết Iyhey có đang nuôi nhốt con người nào gần đây chăng.
‘Nào, đừng nói vậy, tôi không hề bị trục xuất nhé.’ Hắn lên tiếng, nói một chuyện chẳng liên quan. ‘Tổ tiên tôi đã sống cùng con người hàng trăm năm rồi. Tôi chỉ là tiếp tục làm những gì họ đã làm thôi. Còn cô, cô không nghĩ bản thân cũng như vậy sao?’ Iyhey liếc nhìn chân tôi.
‘Nghe như.’ Tôi dừng lại, cố tìm cho ra từ hợp lý để nói. Dù rất tự tin với khả năng ngôn ngữ của bản thân, tôi vẫn hơi đuối khi giao tiếp. Khoảng thời gian bị cô lập ở biển Người Cá khiến chuyện vài tháng mới phải mở miệng nói một lần trở nên quá quen thuộc. Lâu dần, tôi mất luôn khả năng phát âm nhanh với câu dài. ‘Anh chửi tôi.’
‘Xin thề với Nữ Thần, tôi chưa bao giờ có ý đó…’ Iyhey mỉm cười.
Vứt chuyện ấy ra sau đầu, tôi tiến đến gần hắn: ‘Nói tôi, con người.’
‘Tốt nhất là cô nên tự mình tiếp xúc với họ, riêng loài người đa dạng lắm, chẳng ai có thể tóm tắt ngắn gọn về chủng này trong một câu đâu.’
Vị trí giữa cả hai vẫn chưa thay đổi, chúng tôi mặt đối mặt nhìn nhau dưới ánh đèn trắng mờ và tiếng rì rầm thấy ghê của lũ tảo ký sinh. Nụ cười nhạt dần trên mặt hắn, Iyhey thỏa hiệp: 'Thôi được rồi, thưa cô Thủ Vệ. Tôi sẽ nói, cho nên đừng lặp lại cái ý đó.’ Hắn tránh khỏi tôi, quay lại lục lọi trong thùng đồ nằm lăn lóc dưới đất: ‘Tôi sẽ trả lời cho cô từ chuyên môn của tôi vậy, tôi sẽ giới thiệu cho cô tri thức của họ: khoa học. À thì có thể chưa chính xác lắm nhưng với cô thì vậy là đủ rồi. Nhìn đi, cô đã từng thấy thứ gì trông như thế này chưa?’
Hắn lấy ra một chiếc vòng tay kim loại, chính giữa là viên đá hình vuông trông rất lạ. Tôi tạm thời bỏ suy nghĩ muốn đạp hắn một cái khỏi đầu: ‘Vòng tay?’ Tôi cũng có một cái đang treo trên cái cây nào đó tại đảo Hoa Trơn nè.
‘Là điện thoại.’ Iyhey nhếch mép thật khó ưa. ‘Này, có đó không?’
Hỏi tôi à? Mặt tôi nhăn lại nhìn cái vòng bỗng nhiên mặt đá lóe sáng, chớp nháy liên tục. Từ vết tròn chìm bên dưới mặt đá, một luồng ánh sáng xanh chiếu thẳng lên, cùng với đó là một giọng nữ đều đều vô cảm: [Eve luôn sẵn sàng phục vụ. Xin hãy nêu yêu cầu của bạn.](1)
(1): Ngoặc [] dùng cho âm thanh do các thiết bị phát ra và âm thanh qua điện thoại.
Trong lúc viên đá đang nói, tôi đã chạy được một quãng dài thật dài. Trần đời hơn hai mươi mùa cá, tôi chưa bao giờ, chưa bao giờ, chưa bao giờ gặp một thứ kỳ cục, đáng sợ và lạ hoắc như thế. Nó nói được nghĩa là nó thuộc dạng vật sống. Nhưng ngoài những tiếng rè rè liên tục phát ra, tôi hoàn toàn không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào khác, nên đây cũng có thể không phải sinh vật sống. Vừa sống vừa chết. Đây là cái quỷ gì?
Iyhey đứng yên tại chỗ cười đến run người, âm thanh kéo đuôi nhau lớn đến nỗi làm tôi nổi da gà, nãy giờ hắn đâu có thế. Tiếng cười có thể gọi là man rợ kia lượn lòng vòng trong ốc tai tôi ba vòng trước khi hắn chán và chịu ngậm miệng lại. Iyhey lúc này mới nhặt dưới đất lên tí lương tâm vẫy vẫy tôi, lúc này đã sắp lao ra khỏi cửa hang, lại: ‘Đừng lo, đây gọi là điện thoại. Nó là một loại công cụ, vật dụng thông dụng của con người. Có nó, cô có thể nhìn thấy và trò chuyện với người đang ở rất xa. Có thể đọc sách, nghe nhạc, nói chung là làm rất nhiều thứ. Và nó an toàn.’
Tôi nghĩ rằng cái câu cuối cùng đang nằm sai vị trí.
‘Thật?’ Thấy tôi lề mề mãi không chịu đến, hắn chủ động bơi lại gần. Tôi chỉ tay vào mặt hắn: ‘Đừng. Tôi tự tới.’ Xin đừng lựa cơ hội để cắn tôi, đáng sợ lắm.
Hắn cười cười, tay khua qua khua lại trên màng ánh sáng. Giờ tôi mới phát hiện ra móng tay hắn rất ngắn, gần như sát vào thịt, thậm chí tay còn không bật màng bơi. Trên người Iyhey quấn bộ áo gọn gàng, chất liệu rõ ràng có thể chống thấm nước, và mới. Cùng với đó là mái tóc ngắn, trên người hầu như không có vết sẹo nào.
Trong phút chốc, tôi hơi phân tâm, hắn chẳng giống chúng tôi chút nào.
Quá, mới? Iyjey đẹp, rõ ràng là vậy. Mắt hắn màu cam sẫm, tóc hoe vàng, làn da trắng và mịn màng. Phần đuôi dài ánh cam là đặc điểm của nhánh Gumgem, với đốt đuôi hơi tròn dẹp và vây dài. Tầng tầng lớp lớp vây trên cơ thể hắn lộ ra dưới vải, khẽ đung đưa trong nước như những tấm vải khảm xà cừ. Hầu hết đều dài đến gần một nửa chiều dài đuôi, chồng lên nhau từng tia vây nhọn dài. Ồ, tôi biết hắn thật sự thuộc phân nhỏ nào của nhánh Gumgem rồi đấy, cá cảnh.
Vậy là cái sự “mới” của Iyhey đã được tôi tìm ra lý do. Khi không có cái sẹo nào trên người hắn và mọi thứ được khoác lên đều sạch sẽ, tôi đều dễ liên tưởng đến trẻ con, mà trẻ con thì luôn luôn mới. Ơ nhưng, có phải vì ở gần con người nên hắn mới thế không? Vậy tôi có thể chấp nhận... nhòm cũng được.
Còn cái hang của hắn cũng trông rõ lạ lùng. Bỏ qua phần rìa ngoài chẳng khác gì hang động tự nhiên, ở bên trong, trần cao, vuông vức, gắn đầy ống thủy tinh trắng phát sáng. Tôi liếc Iyhey, thấy hắn vẫn đang bận rộn với điện thoại liền lén bơi vào sâu trong hang xem. Trước mặt tôi là một lớp kính cùng loại với thứ được dùng để bảo vệ đám tảo. Đột nhiên tôi tò mò muốn biết Iyhey sẽ xử lý cái lỗ lúc nãy tôi đục ra kiểu gì.
Chạm tay vào tấm kính lớn ngoài cùng, tôi thấy bên trong là vài ba lớp ngăn cách như thế nữa, sàn có màu kim loại ở hai lớp đầu. Dưới đất chất đầy đồ đạc ngổn ngang. Tôi áp mặt vào kính, bên trong hình như không có nước. Thật kì lạ.
‘Này.’
‘Hả!" Bị gọi bất ngờ, tôi giật mình quay ngoắt lại, chiếc điện thoại chớp sáng và tôi thấy mặt mình trôi nổi trong nước với cái đầu bù xù, áo vải nhăn nhúm và phần mang nham nhở.
Chưa kịp phản ứng, tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn cười tủm tỉm khoe: ‘Đây là chụp ảnh. Cô nhận ra mình không? Bình tĩnh nào, đừng giết tôi!’ Iyhey bơi giật ngược như tôm. ‘Thôi được rồi, được rồi, tôi xóa, tôi xóa. Được chưa.’
Hắn lại khua tay múa chân trên điện thoại, tấm ảnh biến mất, nền quay lại với màu xanh ban đầu. Thật ra tôi nghĩ cái màu xanh ấy chỉ đơn giản là nước biển khi chưa có gì bay bay bên trong thôi. ‘Đây, xong nhé tôi đàng hoàng mà. Thế cô muốn thử không?’ Iyhey chìa điện thoại ra.
Không.
Không nhanh đưa đây.
###
Nếu truyện viết dưới ngôi ba thì suy nghĩ của Iyhey và Te (tạm gọi vậy đi nha mọi người, nhưng mà tên thật của "tôi" không phải Te đâu) về nhau sẽ như này:
Te (nhìn chằm chằm): Con nít!
Iyhey (nhìn kín đáo): Ăn mày...



Bình luận
Chưa có bình luận