Sosnovka đã dạy chúng tôi một bài học mà không sách vở nào có. Kẻ thù không chỉ muốn chiếm đất. Hắn muốn chiếm đoạt linh hồn. Và cuộc chiến của chúng tôi, từ giờ phút đó, đã trở thành cuộc chiến giành lại niềm tin.
- Từ sổ tay của Nguyễn Hoàng Luân
Mệnh lệnh mới đến vào một buổi chiều mưa dầm. Một liên lạc viên từ bộ chỉ huy tiểu đoàn, người ngợm ướt sũng và lấm lem bùn đất, đã mang đến một phong bì được niêm phong cẩn thận. Đôi mắt già dặn của Dimitri nheo lại khi đọc những dòng chữ viết tay ngắn gọn, nguệch ngoạc.
Ông đọc xong, ngẩng lên, nhìn vào những khuôn mặt đang chờ đợi của cấp dưới. Khuôn mặt ông không để lộ một chút cảm xúc nào.
“Nhiệm vụ mới”, Dimitri nói, giọng khàn và đều đều. “Một nhiệm vụ đặc biệt”.
Ông trải một tấm bản đồ đã ố vàng ra một chiếc thùng đạn rỗng. Những người lính xúm lại, những cái đầu cạo trọc lốm đốm sẹo và chấy rận chụm vào nhau, những cái bóng dài và méo mó đổ lên tấm bản đồ.
“Ở đây”, ngón tay thô ráp của ông chỉ vào một điểm nằm sâu trong vùng địch kiểm soát, cách vị trí của họ gần mười lăm cây số về phía tây. “Đây là kho dự trữ chiến lược cho toàn bộ cụm quân thiết giáp của chúng ở khu vực này. Hàng ngàn thùng xăng máy bay và dầu diesel. Nếu chúng ta phá hủy được nó, toàn bộ cánh quân Panzer của chúng sẽ bị tê liệt trong ít nhất một tuần”.
Sự im lặng bao trùm. Mười lăm cây số. Xuyên qua các lớp phòng thủ, các bãi mìn và các đơn vị tuần tiễu của Đức.
“Bộ chỉ huy muốn chúng ta đánh thế nào?” Trường hỏi, giọng nói của cậu là thứ duy nhất không bị ảnh hưởng bởi sự căng thẳng.
“Kế hoạch của họ là”, Dimitri nói, có một sự mỉa mai cay đắng trong giọng. “Chúng ta sẽ được tăng cường thêm một tiểu đội súng cối. Chúng ta sẽ tiếp cận, dùng súng cối bắn chế áp, rồi một đội cảm tử sẽ mang bộc phá lao vào”.
Lại một sự im lặng nữa, lần này còn nặng nề hơn. Kế hoạch này là một bản án tử. Một cuộc tấn công trực diện, ồn ào, vào một mục tiêu được bảo vệ cẩn mật. Họ sẽ bị xóa sổ trước cả khi kịp nhìn thấy hàng rào kẽm gai.
“Điên rồ!” Svetlana là người đầu tiên lên tiếng, giọng cô lạnh như băng. “Chúng ta sẽ hy sinh vô ích”.
“Bộ chỉ huy biết điều đó”, Dimitri nói, giọng mệt mỏi. “Nhưng họ không còn lựa chọn nào khác. Mục tiêu này quá quan trọng…”
“Không”, Luân bỗng lên tiếng, giọng nói không lớn nhưng đầy uy lực, át đi cả tiếng mưa đang gõ nhịp đều đều trên tấm bạt rách. “Chúng ta sẽ không chết”.
Tất cả mọi người quay lại nhìn anh.
“Kế hoạch tấn công trực diện đó sẽ thất bại”, Luân nói tiếp, đi đến bên tấm bản đồ. “Nó quá dễ đoán. Nó dựa trên sức mạnh, thứ mà chúng ta không có. Chúng ta phải dựa vào trí tuệ. Và vào yếu tố bất ngờ”.
Anh cầm lấy một mẩu than củi, bắt đầu vạch lên bản đồ. “Nhìn đây. Tất cả sự chú ý của chúng đều đổ dồn về hướng này, con đường chính dẫn đến kho nhiên liệu. Chúng sẽ đặt các chốt phòng thủ mạnh nhất ở đây. Nhưng ở phía bắc”, ngón tay anh chỉ vào một khu vực đầm lầy rộng cỡ ba cây số, được đánh dấu bằng những vệt xanh lam, “chúng sẽ nghĩ rằng không ai có thể đi qua được khu vực này”.
“Chúng nghĩ đúng đấy”, Trường nói. “Đó là một bãi lầy chết chóc”.
“Nhưng không phải là không thể đi qua”, Luân đáp, mắt không rời tấm bản đồ.
Anh ngẩng lên, nhìn thẳng vào Dimitri. “Chúng ta sẽ tiếp tục nghi binh. Trung sĩ cùng Tiểu đội 1, 2 và tiểu đội cối phối thuộc sẽ di chuyển về phía nam, tạo ra những cuộc đụng độ nhỏ, thu hút sự chú ý của chúng về hướng đó. Làm cho chúng tin rằng chúng ta đang chuẩn bị cho một cuộc tấn công lớn từ hướng chính”.
Rồi anh quay sang Trường. “Trong khi đó, tôi, cậu, Svetlana và Tiểu đội 3, sẽ đi vòng qua phía bắc, xuyên qua đầm lầy”.
“Và khi đến nơi thì sao?” Trường hỏi, trong giọng nói của cậu đã có một sự quan tâm thực sự. “Một tiểu đội thì làm được gì với một kho nhiên liệu được bảo vệ cẩn mật?”
Luân nói, một nụ cười lạnh lẽo, tự tin hiện trên môi. “Chúng ta sẽ thâm nhập như những bóng ma. Svetlana sẽ xử lý những tên lính gác từ xa. Cậu và tôi sẽ cắt hàng rào, đặt thuốc nổ hẹn giờ. Không một tiếng súng. Chúng ta sẽ vào và ra trước khi chúng kịp biết chuyện gì đang xảy ra. Khi chúng nhận ra cuộc tấn công ở phía nam chỉ là nghi binh, thì đã quá muộn”.
Sự im lặng lại bao trùm, nhưng lần này là một sự im lặng của sự kinh ngạc. Kế hoạch của Luân táo bạo, phức tạp và cực kỳ nguy hiểm. Nhưng nó có logic của chiến tranh du kích. Logic của kẻ yếu.
Dimitri nhìn Luân hồi lâu. Ông đang cố tìm cậu sinh viên lóng ngóng ngày nào, nhưng ông chỉ thấy một người chỉ huy. Một người chỉ huy mưu trí và quyết đoán.
“Chính ủy nghĩ sao?” Dimitri quay sang Alexei, người đã đứng im lặng lắng nghe từ đầu đến giờ.
Alexei đẩy gọng kính. Anh nhìn Luân, rồi nhìn tấm bản đồ. “Kế hoạch của bộ chỉ huy là sử dụng sức mạnh, nhưng cũng là tự sát”, anh nói. “Còn kế hoạch của đồng chí Luân dựa trên sự tính toán để giảm thiểu hy sinh. Trong hoàn cảnh này, tôi nhất trí với kế hoạch của đồng chí”.
Dimitri gật đầu. “Được. Chúng ta sẽ làm theo cách của đồng chí…” Ông quay sang Luân, và lần đầu tiên, ông gọi anh không phải bằng tên. “Chỉ huy”.
Cuộc đột nhập diễn ra như trong sự im lặng của tử thần. Họ di chuyển trong đêm, xuyên qua khu đầm lầy hôi thối, nước ngập đến thắt lưng, những con đỉa bám đầy chân. Nhưng không ai kêu ca. Họ chỉ lầm lũi tiến về phía trước, theo sau bóng Luân, người đang dò đường bằng một chiếc la bàn và những vì sao.
Họ đến được bìa rừng nhìn ra kho nhiên liệu vào lúc nửa đêm. Nó nằm trong một thung lũng nhỏ, được bao bọc bởi ba lớp hàng rào kẽm gai và những tháp canh. Ánh đèn pha quét qua quét lại, tạo thành những vệt sáng lạnh lẽo trên mặt đất.
Họ nằm im trong bóng tối, quan sát. Luân lấy ra cuốn sổ tay, vẽ lại sơ đồ khu vực, ghi chú lịch trình đổi gác, vị trí của những khẩu súng máy. Mỗi chi tiết đều được anh ghi lại một cách cẩn thận.
“Svetlana”, anh thì thầm. “Bốn tháp canh. Bắt đầu từ tháp phía đông. Cô có ba mươi giây cho mỗi mục tiêu”.
“Đã rõ”, giọng Svetlana đáp lại, lạnh và gọn.
Họ chờ đợi. Rồi từ phía xa, một tiếng “phụt” nhẹ vang lên, gần như không nghe thấy. Đó là tiếng súng trường của Svetlana, được gắn ống giảm thanh. Trên tháp canh phía đông, tên lính gác gục xuống, không một tiếng động.
Mười giây sau. Một tiếng “phụt” nữa. Tháp canh phía nam.
Cứ thế, bốn tháp canh lần lượt bị vô hiệu hóa. Bốn cái chết im lặng.
“Đến lượt chúng ta”, Luân nói với Trường.
Họ trườn ra khỏi chỗ ẩn nấp, hai cái bóng đen dán chặt vào mặt đất. Họ đến được lớp hàng rào đầu tiên. Trường lấy ra một chiếc kìm cộng lực, bắt đầu cắt. Tiếng kim loại kêu “tách, tách”, nghe thật ghê rợn trong đêm tĩnh lặng.
Họ vượt qua ba lớp hàng rào. Những thùng phuy chứa nhiên liệu được xếp thành từng dãy dài, cao như những tòa nhà nhỏ. Mùi xăng dầu nồng nặc trong không khí. Họ bắt đầu đặt những khối thuốc nổ nhỏ, được gắn kíp nổ hẹn giờ dưới những chồng thùng phuy, gần những chiếc xe bồn.
Khi khối thuốc nổ cuối cùng được đặt xong, Luân nhìn đồng hồ. Họ còn năm phút.
Họ bắt đầu rút lui, cũng im lặng như lúc vào.
Khi họ đã trở về an toàn trong bìa rừng, Luân đưa máy bộ đàm lên miệng. “Dimitri. Rút lui được rồi”.
“Rõ”, giọng Dimitri nhẹ nhõm đáp lại.
Họ nằm đó, nín thở, nhìn về phía kho nhiên liệu. Đồng hồ trên tay Luân đếm ngược từng giây. Ba... hai... một...
Không có gì xảy ra.
Tim Luân như ngừng đập. Có sai sót gì chăng? Kíp nổ bị hỏng?
Nhưng rồi, một ánh lửa nhỏ lóe lên, theo sau là một tiếng nổ trầm đục. Rồi cả thung lũng biến thành một biển lửa. Một quả cầu lửa khổng lồ, màu cam và vàng, cuộn lên trời, sáng rực như một mặt trời nhân tạo. Sức nóng của nó táp vào mặt họ, dù họ ở cách đó hàng trăm mét. Một tiếng gầm kinh thiên động địa vang đến sau đó, làm rung chuyển cả mặt đất, như thể một con rồng lửa vừa thức giấc từ lòng đất.
Họ nằm đó, choáng ngợp trước cảnh tượng hủy diệt mà chính họ đã tạo ra.
“Thành công rồi”, Luân thì thầm, không phải với ai cả.
Anh nhìn sang Trường. Dưới ánh sáng của đám cháy, anh thấy trên khuôn mặt chai sạn của cậu là một nụ cười thỏa mãn.
Bình luận
Chưa có bình luận