Hồi II [16] Trên chuyến xe đêm


Đây là một bộ truyện giả tưởng lấy cảm hứng từ thần thoại và tín ngưỡng dân gian Việt Nam. Mọi sự trùng hợp với các sự kiện và địa danh thực tế đều là giả định, hư cấu ngẫu nhiên.

Hồi thứ hai

Ngưỡng Cửa.

Chập choạng tối, ông trời lọ mọ xuống núi, in hằn những vệt chân ráng đỏ trên mảnh trời ngả màu mận chín. Khói bếp quyện lấy một góc mây ươm vàng, phía sau vườn vọng lại tiếng gà gáy gọi ngày tàn.

Chạng vạng tàng ẩn những diệu huyền.

Ngân Hạnh ngồi bên bệ cửa, tay mân mê chiếc chén gốm men lam. Gốm cổ từ thời mạt Nguyễn, đáng giá đến từng đường men, một bộ sáu cái chén con và một ấm trà kèm theo cái giành tích đan bằng trúc đen, khảm phù điêu xà cừ.

Nàng mới tậu được bộ ấm chén này ở thế giới bên kia. Tay đạo sĩ có vẻ rất tự tin vào đạo hạnh của mình, bảo rằng phù điêu đấy tránh mấy thứ tà ma quỷ quái ám vào người. Nghe vậy, Ngân Hạnh cười rinh rích, thì thầm đùa giỡn với lão dân chơi đồ cổ bên cạnh rằng thầy này không tín rồi, trước giờ chỉ nghe hồn Trương Chi nhập vào chén của Mị Nương, làm gì có chuyện ấm chén xua đuổi tà thuật, tám phần là chuyện bịa để đội giá. Tên đạo sĩ bán hàng thấy bị hớ thì tự ái không muốn bán, đôi bên kỳ kèo một hồi, rốt cuộc bộ ấm chén đó vẫn đến tay nàng với giá chỉ còn hai phần ba ban đầu.

Lúc rời tiệm, lão buôn đồ cổ hỏi Ngân Hạnh ở hội buôn nào, nàng nhoẻn miệng cười, đáp bản thân chỉ là một người thích sưu tầm đó đây, rồi thản nhiên nhấc chân, đạp lên không khí mà cất gót bước giữa không trung trước con mắt kinh hoàng của lão già. Chỉ cần liếc mắt nàng cũng biết lão là một Vô linh. Ở thế giới bên này, Vô linh chiếm phần đông trong xã hội, chị nàng thường nhắc nhở sang đó không thể tùy ý sử dụng linh thuật, Ngân Hạnh đều bỏ ngoài tai. Bên đây còn có mấy tên đạo sĩ chuyên giả thần giả quỷ, nàng có đạp Cân Đẩu Vân thì người ta cũng chỉ cho rằng nàng có đạo cụ ảo thuật mà thôi, chị nàng khéo lo.

Khu phố nhà cửa san sát. Ngân Hạnh nhảy lên mái ngói gạch đỏ thắm, đi như cưỡi mây vượt gió, chẳng mấy chốc đã vượt mấy khu phường, đến một cổng phụ hẻo lánh, trở về Linh Giới.

Lúc nàng về đến nhà mặt trời cũng dần ngả bóng. Nhà của nàng nằm trên đồi bạch đàn, dân cư thưa thớt, quanh đi quẩn lại chỉ có vài ba hộ dân. Đôi khi cũng có mấy cô bác hỏi han sao cái Ngân Hạnh đang độ xuân thì, trẻ trung, duyên dáng mà sống quanh quất một mình, nàng hay cười bảo, cháu đâu sống một mình, cháu vẫn nuôi gà nuôi chim đấy ạ. Cô bác rỉ tai nhau, "đâu chỉ mỗi gà với chim, con bé còn nuôi rùa nữa kìa!"

Tính Ngân Hạnh vốn xởi lởi nên chẳng ngại tiếp chuyện mấy chiếc máy quay chạy bằng cơm, nói năng cũng khéo léo nên dễ đẩy đưa, ít nhất đủ để những cô bác kia không hoài nghi đời tư của mình. Một khi cửa nhà đóng lại, những bí mật cũng được phơi bày trong căn nhà ba gian.

Đồ đạc trong nhà - gần như mọi thứ - đều đi theo đôi theo cặp. Chúng tiết lộ một điều hiển nhiên rằng:

Ngân Hạnh đang chung sống với một người khác.

Nửa vầng trăng của nàng.



Vầng dương là là khuất sau đồi bạch đàn. Ngân Hạnh buông tay khỏi chiếc chén, nghiêng người tháo đôi cao gót dưới chân. Nàng ưa giày cao gót nhưng chị nàng thì không, nên mỗi khi chuẩn bị giao thời, dù đang ở đâu Ngân Hạnh cũng tháo cao gót mà để chân trần. Nàng ngả mình xuống trường kỷ đẽo mây khảm hoa, đôi mi chuốt mascara nhắm lại, gương mặt yêu kiều trở nên tĩnh lặng như gương.

Bóng tối dần phủ lên căn phòng trang nghiêm, mấy cây đèn dầu trên bàn uống nước lần lượt tắt ngấm, trả lại một vùng thăm thẳm, mịt mùng. Người trên ghế im lìm như đã ngủ chợt cử động ngón tay, chầm chậm mở mắt.

Trái ngược với cặp mắt lúng liếng, linh động vừa nãy, ánh nhìn lúc này của người phụ nữ không hề có tiêu cự, tròng mắt đen nhưng vô hồn. Chị hơi duỗi tay, theo phản xạ nhìn quanh một lượt, khi biết bản thân đang ở trong nhà thì yên tâm hơn hẳn. Có vài thời điểm giao thời, Ngân Hạnh vẫn đang bôn ba đó đây mua may đổi chác, Thanh Mai đã quen "thức giấc" ở nơi xa lạ. Chị đứng dậy, vào phòng vệ sinh tẩy lớp trang điểm. Lạ lùng thay, dù lớp trang điểm dần được bông tẩy xóa từng đường thì khuôn mặt kiều diễm trong gương vẫn chẳng hề đổi khác.

Thanh Mai lau đi lớp phấn đánh mắt cam đỏ, cất giọng:

- Kể chị nghe chuyện hôm nay của em.

Vẫn chất giọng ấy, nhưng ngữ điệu khi Thanh Mai cất lên lại trầm lặng, từ tốn hơn. Chị vốc nước rửa mặt rồi quay về phía sau lấy khăn lau. Khuôn mặt trong gương không dịch chuyển theo chị mà vẫn ở yên đó, cười khúc khích.

- Cũng chẳng có gì mấy, em sang thế giới bên kia tậu được một bộ ấm chén cổ. - Ngân Hạnh ở trong gương cười nói.

- Chị thấy rồi, cái bộ bằng gốm men lam trên bàn nước.

Lau mặt xong xuôi, Thanh Mai rời khỏi nhà vệ sinh, vào phòng bếp chuẩn bị bữa tối. Nàng mở tủ lạnh, lấy rau củ, đậu phụ và nấm đủ loại ra chuẩn bị nấu nướng. Thanh Mai ăn chay trường, Ngân Hạnh lại là tín đồ của các loại thịt, thế nên lúc nào tủ lạnh cũng phải chia ra hai ngăn riêng biệt, bên rau bên thịt.

Thanh Mai lấy chiếc gương con để lên kệ tủ đối diện với mình. Bóng hình Ngân Hạnh lần nữa hiện lên.

- Chị đâu thấy được. - Nàng cười trêu.

- Chị chẳng cần phải nhìn mới có thể thấy. - Thanh Mai vừa nhặt rau vừa nói.

- Vâng, vâng, chị em thần thông quảng đại.

Thanh Mai phì cười trước giọng điệu tinh nghịch của Ngân Hạnh. Nàng là dân buôn thường đi đây đó, giao thiệp nhiều, thường ngày nói chuyện sành sỏi, lõi đời, nhưng mỗi khi ở bên chị vẫn hay giở thói trẻ con.

Nhiều năm nay, Ngân Hạnh và Thanh Mai vẫn sống thật kín đáo, chung tay giữ gìn bí mật nhỏ của hai người. Ngân Hạnh tỉnh dậy từ bình minh đến hoàng hôn, làm phần việc của mình, quanh quẩn khắp các khu chợ xa gần từ bên này đến bên kia rồi về nhà trước lúc trời ngả bóng, nhường khoảng thời gian thuộc về đêm tối cho Thanh Mai. Dù họ sống trong một thế giới đầy rẫy phép lạ như Linh Giới, hai linh hồn sống chung một cơ thể nghe vẫn rất đỗi khó tin.

Mỡ thực vật xèo xèo trên chảo, Thanh Mai mải mê thái đậu và chuyện trò với Ngân Hạnh, quên để ý đám nấm xào rau củ. Lúc ngửi thấy mùi khét chị mới sực nhận ra, luống cuống vặn nhỏ lửa rồi mở nắp. Khói hăng phả vào mặt, chị ho khù khụ.

- Bao năm rồi, chị vẫn nấu ăn siêu vụng!

Ngân Hạnh cười khoái trá, coi việc Thanh Mai chật vật vì chuyện bếp núc là thú vui tao nhã của nàng. Chị nàng làm gì cũng dễ dàng, thong thả, chỉ trừ khoản nấu ăn. Dẫu vậy - Ngân Hạnh thầm nghĩ khi thấy Thanh Mai giơ ngón trỏ, vẽ hình ngược chiều kim đồng hồ giữa không trung - những món ăn khi Thanh Mai bày ra đĩa lúc nào cũng hoàn hảo.

Khói từ chảo bếp hóa thành hình xoắn trôn ốc quanh người chị. Từ lớp khói ấy, một chú rùa mai vàng lững thững bò giữa không trung, trên chiếc mai là một chiếc đồng hồ khắc số La Mã. Kim phút và kim giây xoay ngược chiều, cụm khói trôn ốc dần tản ra. Mùi nấm xào rau củ thơm lừng thay thế mùi khét ban nãy, cả màu sắc lẫn độ giòn đều vừa vặn như được nấu bởi một đầu bếp có khiếu căn chỉnh tuyệt hảo.

- Chị cứ ăn gian như thế thì tay nghề chẳng bao giờ khá lên đâu. - Ngân Hạnh làu bàu.

- Sao lại gọi là ăn gian được? Khả năng này là một phần của chúng ta, nếu có thể khiến cuộc sống thoải mái hơn thì phải tận dụng chứ. - Thanh Mai vuốt ve chú rùa cưng bám trên vai mình, cười nói với người trong gương.

- ... Thì đúng. - Ngân Hạnh thở dài. - Cũng đâu phải ai cũng dùng linh thuật dân gian tốt như chị của em.

- Em đấy, sang thế giới bên kia mãi, cách suy nghĩ cũng bị lây nhiễm giống Vô linh rồi.

- Chị nói vậy là phân biệt tính trạng đó nhé!

Thanh Mai phì cười rồi tắt bếp, lấy muỗng dài xúc món ăn ra đĩa.

- Nghe tin tức dạo gần đây không?

- Mỗi ngày có cả đống tin tức. Chị đang nói vụ gì?

- Vụ đảo Đôn bị phá hủy hơn nửa tháng trước. - Thanh Mai vừa xếp sắp cơm canh ra mâm vừa nói.

Vừa nghe chị đề cập, Ngân Hạnh liền hiểu ngay.

- Thập Vệ không để lộ thông tin cụ thể, chỉ thông báo là có linh tố sống dưới biển bạo động nên phải sơ tán dân cư. Nhưng ai cũng biết vùng đó là Thần Ngục nhốt Ngư Tinh. Người ta đồn ầm lên là Quái Thánh đã phá ngục ra ngoài. - Ngân Hạnh nói - Em đi buôn nên tiện thể sang đó xem thử, thấy đúng là mọi người bên đó quên hết về vịnh Ngư Tinh. Thần thuật của thần Sáng Thế đúng là mạnh thật!

Thanh Mai đặt chiếc gương con lên mâm rồi bê ra ngoài phòng ăn. Chị nhìn bầu trời tối phía ngoài cửa sổ, gương mặt toát lên nét tư lự.

- Nếu đúng là Quái Thánh phá ngục, có lẽ Linh Giới sẽ thật sự xảy ra chiến tranh.

- Em nghĩ là không đâu. - Ngân Hạnh phân tích - Một, hai trăm năm trước thì không nói, nhưng hiện tại linh thuật của con người đã "tiến hóa" quá nhiều, linh thuật kim cổ không thể đọ lại linh thuật tân thời. Quái Thánh mạnh thì mạnh thật, nhưng hắn đã lạc hậu tận mấy ngàn năm rồi.

- Đừng có mà gáy sớm, năm đó Quỷ Thánh chẳng phải cũng thích nghi được đấy thôi. Quái Thánh cũng đâu già hơn hắn là bao. - Thanh Mai nhướng mày - Với lại nhé, đến giờ vẫn chưa có bất cứ Thần thuật nào bị phá giải đâu đấy.

- Chị loại trừ ba cổng Giao Giới ra rồi à?

- ... Ừ nhỉ? - Thanh Mai thở dài - Xem đi, tôi già cả, lú lẫn rồi.

Ngân Hạnh bật cười rồi nghiêm túc trở lại.

- Với cả... - Nàng nói một cách đầy dụng ý - Điêu Tàn. Dạo này em cũng nghe thấy cả tin đồn về cậu ta nữa.

- Tin đồn gì?

- Thấy bảo cậu ta sắp trở lại Thập Vệ, chắc vì chuyện của Quái Thánh.

- Nghe khó tin thế. - Thanh Mai chép miệng - Chẳng phải từ lúc "tỉnh dậy" cậu ta không còn muốn dính dáng gì đến Thập Vệ nữa à.

- Hay chị thử tiên tri xem cậu ta có tái xuất giang hồ không? - Ngân Hạnh giỡn - Chị là Baba Vanga kia mà!

Thanh Mai phì cười, giơ tay bấm quẻ. Chú rùa thời gian vẫn nằm im trên vai chị, xem chừng đã ngủ. Giữa chừng, chị hơi ngừng lại, quay sang nhìn Ngân Hạnh.

- Sao thế? - Nàng tò mò hỏi.

- Tái xuất không thì chị không biết, cơ mà... - Giọng Thanh Mai nghe cực kỳ bất đắc dĩ - Cậu ta sắp mang một con rồng tới "thăm" chúng ta.

Hai gương mặt y như đúc nhìn nhau, Thanh Mai trông thấy vẻ hoảng hốt trong đôi mắt sắc sảo của em mình.

- ... Rồng á?



Đến tận lúc leo lên con xe bảy chỗ chạy xuyên đêm, Hạ vẫn chưa tin được cô sẽ một lần nữa rời đi cùng Vũ. Cả hai đều không say xe nên chọn chỗ ngồi hàng cuối, mỗi người ngồi một bên cạnh cửa sổ. Mấy hành khách phía trên đều đã ngủ hết, không gian tương đối im ắng.

Tài xế bật một danh sách nhạc nhạc vàng. Ngồi một lúc, Hạ hơi buồn chán. Cô mở điện thoại, định lướt tin tức thì mới nhớ mình đã khóa tài khoản mạng xã hội. Từ lúc quyết định đi tìm mẹ, cô cũng tắt luôn trạng thái hoạt động của Messenger. Ngoại trừ Thành An, Hạ không nói việc mình "chuyển đi" với những người bạn cùng lớp khác. Nhỡ may có người hỏi, cô tin An sẽ tìm được lý do thôi.

Nghĩ đến đây, cô len lén liếc nhìn Vũ. Cậu chống tay lên thành cửa, nhìn ra bên ngoài, chẳng biết đã ngủ hay chưa. Hạ thử đánh tiếng:

- Nè, Vũ.

Không có tiếng đáp lại, Hạ đoán Vũ đã ngủ rồi. Cô dựa lưng xuống chiếc ghế da, thẫn thờ nhìn đoạn quốc lộ phía trước.

Gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, Hạ căng thẳng đến nỗi thường xuyên mất ngủ. Mỗi khi thiếp đi, nếu không mơ đến những viễn cảnh mình bị đuổi giết thì sẽ là quãng thời gian cô ở bên mẹ. Lúc bật dậy, sờ đôi gò má ướt đẫm Hạ mới nhận ra, mẹ Lan đã chiếm quá nhiều dung lượng trong bộ nhớ của cô. Bà là cảng che mưa chắn gió của cô, cũng là nguồn cơn cho nỗi bất an luôn đeo bám cô từ suốt những ngày thơ ấu. Cô nhận ra mình kháng cự với những chuyến đi vì cô luôn lo sợ một ngày nào đó, mẹ sẽ rời đi mãi mãi, để cô lại một mình, lẻ loi, trơ trọi.

Có lẽ, ấy là lý do cô muốn đi tìm mẹ. Hạ biết tính mẹ mình, chỉ cần mẹ Lan không muốn cô tìm thấy thì cô sẽ khó lòng mà tìm được bà. Cô không quá khát khao phải tìm mẹ cho bằng được, cô chỉ cần một lý do để có thể bước tiếp. Bằng không, cô sẽ suy sụp mất.

- Không ngủ được à?

Nghe thấy tiếng Vũ, Hạ bất giác nhổm dậy, ngồi thẳng lưng.

- Ừ... - Cô cười gượng - Tớ hơi mệt nhưng chẳng hiểu sao lại tỉnh như sáo ấy.

- Mất ngủ hả?

- ... Ừa.

- Cũng phải, trong tình cảnh này cậu ăn ngon ngủ kỹ được thì mới gọi là thần kỳ.

Hạ dè dặt hỏi:

- Tớ mới đánh thức cậu à?

- Vừa rồi tớ không ngủ. - Vũ tạo màn chắn âm, thì thào - Có người theo dõi chúng ta.

Hạ trố mắt.

-Tắt nguồn điện thoại đi. - Vũ nhắc.

Dù không hiểu lắm nhưng Hạ vẫn làm theo. Bỏ điện thoại vào túi áo khoác, cô nhích lại gần cậu, thầm thì:

- Vẫn là cái đám săn lùng đá Giao Giới đó à?

Vũ không đáp ngay mà giơ tay, chạm vào trán cô. Vẫn đeo kính, Hạ không thể trông thấy những đường đồng mức màu đen tỏa ra từ cô. Thêm một lúc, Vũ thở phào.

- Thuật truy tầm kiểu này... chắc là mẹ cậu để lại. Thế thì không đáng lo ngại.

- Mẹ tớ... biết tớ ở đâu ấy hả? - Hạ ngạc nhiên - Sao mà làm được hay thế!

- Có nhiều loại linh thuật để theo dõi lắm, dựa theo hình dáng, đồ vật quen thuộc, mùi cơ thể, tên tuổi, căn cước công dân, hoặc gắn mấy thứ định vị lên người mình muốn theo dõi. Ví dụ như việc tớ để lại linh khí trong bóng của cậu cũng là một cách để theo dõi, cơ mà chỉ làm được với Vô linh thôi. Linh giả sẽ phát hiện ra ngay, không dùng cách đó để theo dõi được.

- Ồ... - Hạ cứ cảm thấy sai sai ở đâu - Nghe cứ mất riêng tư kiểu gì ấy...

- Văn hóa làng xã là văn hóa cộng đồng, trước nay làm gì có cái gọi là riêng tư. Ở Linh Giới cũng mãi sau này Hiến pháp mới bổ sung thêm những điều khoản ngăn chặn việc lạm dụng thuật truy tầm. Ví dụ như hành vi để lại linh khí trong bóng để theo dõi cậu của tớ - Vũ thản nhiên nói - Ở Linh Giới có thể quy vào vi phạm luật Dân sự.

- ... Vãi. - Hạ quyết định không hỏi sâu về vấn đề này nữa. Biết ít vẫn tốt hơn, biết nhiều thêm cô sợ mình sẽ tiền đình mất.

Dẫu sao cô vẫn chưa thoát khỏi cú sốc khi biết về "lời nguyền" của Vũ. Lúc nghe cậu nói cổng Giao Giới Bạch Hạc là do cậu phá hủy, phản ứng đầu tiên của cô là: "Điêu"; phản ứng thứ hai là: "Hay là bởi thế nên cậu ta mới sang đây sống ẩn dật nhỉ? Để tránh sự truy bắt của Vệ linh quân?"

Việc nghi ngờ người từng hai lần cứu mạng mình không nhân nghĩa cho lắm, chỉ là thói quen di chuyển nhiều nơi hình thành trong Hạ cơ chế tự động đề phòng. Thành ra, cô khó lòng tin tưởng người khác hoàn toàn. Khi nghe rằng Vũ sinh cách mình tận hai thế kỷ, cô chỉ muốn lập tức tránh xa phần tử bất thường kia. Hai thế kỷ... Hạ nhẩm tính... những năm 1816... vậy là từ tận thời vua Gia Long...

Khiếp! Xa xưa quá vậy!

Nhận ra mình lại tiếp tục muốn tránh né rắc rối, Hạ thở dài não nuột. Nhưng để tiếp tục thỏa thuận với cậu, cô vẫn muốn làm rõ những hoài nghi trong lòng.

- Tớ sẽ không hỏi về nguyên nhân sâu xa hay lý do tại sao cậu lại "xuyên" đến mấy trăm năm sau. Cũng không phải tớ nghi ngờ đạo đức của cậu hay gì, chỉ là... ừm, tớ muốn biết là cậu có đang sống ngoài vòng pháp luật không...?

- Cậu vòng vo quá. - Vũ thở dài.

... Mấy chuyện này rất khó để thẳng thắn với nhau đó bạn à!

- Đúng ra là ngược lại, từ lúc tỉnh dậy, tớ vẫn luôn sống trong sự giám sát của chính quyền. - Vũ trần thuật - Búp Bê chính là "giám sát viên" đó. Em ấy vốn là linh tố sống được tạo ra...

- Từ từ! - Hạ không kìm được mà ngắt lời cậu - Búp Bê là linh tố sống?! Em ấy không phải người á?

- Trước kia cậu chưa gặp linh tố sống nào trông rất giống con người à?

Câu hỏi của Vũ khiến Hạ rợn tóc gáy. Nhưng khi nhớ đến Nguyệt Long cũng từng "giả dạng" thành mình, cô lại thấy chuyện này không đến nỗi quá kỳ dị.

- Đừng lấy con người làm quy chuẩn đối chiếu những loài khác, đó chỉ là sự thượng đẳng vô thức của "loài tinh khôn" thôi. - Vũ chép miệng - Ở Linh Giới, không chỉ mỗi con người có trí khôn vượt trội. Cậu nhận thức sự khác biệt là chuyện thường tình, chỉ cần không biến nó thành sự phân biệt đẳng cấp là được.

Đã quen với cách nói chuyện "bác học" của Vũ, Hạ thấy rất thần kỳ khi mặc dù không hiểu nhiều khái niệm cậu dùng, cô vẫn hiểu được ý chính mà cậu muốn hỏi.

Hẳn là bởi cô có ngay một ví dụ ở bên mình.

- Ừa, tớ chỉ hơi ngạc nhiên thôi, trước giờ mấy linh tố sống tớ gặp... trông giống quái hơn người. Nhưng đặt lên Nguyệt Long thì tớ không còn thấy kỳ lạ nữa rồi.

Vũ im lặng một thoáng rồi nhận xét:

- Cậu có vẻ hòa hợp được với Mệnh thú của mình rồi.

- Cũng không hẳn, nhưng tạm thời... - Hạ cười gượng - linh khí của tớ ổn định rồi chứ? Không còn hỗn loạn hay nguy hiểm đến tính mạng gì gì đó nữa rồi?

- Ừ, hẳn là cậu cũng tự nhận thức được. - Vũ nhìn chiếc vòng cô cầm trên tay - Chiếc vòng mẹ cậu để lại dùng cùng loại đá Sương Sa giống như chiếc vòng chú Lương làm cho cậu. Cậu vẫn có thể dùng nó như đạo cụ để ngụy trang, nó rất có lợi trong nhiều trường hợp.

Nghe Vũ nhắc về chiếc vòng, Hạ thấy sự cảm kích của cô đã đánh bay những hoài nghi. Mặc kệ nguyên cớ gì khiến cậu bị dính lời nguyền, cũng không cần biết thân thế cậu thực sự ra sao, sống ở thời đại nào, chuyện Vũ từng mấy lần cứu mạng cô là sự thật. Kể chăng Vũ có động cơ phía sau, cậu vẫn bỏ nhiều công sức và thời gian để giúp cô trong thời điểm tệ hại nhất. Hạ không phải người quá mực tin tưởng vào sự chí công vô tư, cho đi vô điều kiện. Có lý do để giúp đỡ mới là chuyện thường tình.

- Ừm, cảm ơn cậu. - Cô nói thật lòng - Hứa với cậu, chỉ cần có khả năng, tớ nhất định sẽ giúp cậu hóa giải... e hèm. - Cô nín cười - Lời nguyền.

Nghe sao cũng giống như chuyện cổ tích.

- Cậu không cần đặt nặng nó quá, đến chính tớ cũng không đảm bảo được. Coi như một giải pháp thôi. - Vũ bỏ qua tiếng cười của cô, bình thản nói - Giờ thì quay lại chủ đề.

... Chủ đề gì? Cậu còn nhớ chủ đề để mà quay lại cơ à...?

- Búp Bê là người giám sát để tớ có thể "tự do trong khuôn khổ" khi sang thế giới bên này. - Vũ thật sự quay lại vấn đề ban đầu cô hỏi - Chính tớ đã tự đề nghị điều đó với bên Hành pháp. Búp Bê cũng là linh tố sống mà tớ tạo ra.

- ... - Oa, linh tố sống còn có thể được "nhân tạo". Có phải nói thêm một lúc nữa Vũ sẽ tiết lộ thực ra cậu ấy là Frankenstein¹ không?

- Nói vậy, cậu yên tâm rồi chứ?

Trước ánh mắt chân thật, thản nhiên của Vũ, Hạ bỗng hơi chột dạ. Nhưng mà... thế thì tại sao cậu ấy lại phá hủy cổng Giao Giới Bạch Hạc nhỉ? Hành động đó nghe thế nào cũng rất nghiêm trọng...

Thôi, nghĩ ngợi phiền quá thì không cần nghĩ nữa. Cô cũng không phải người tò mò đến mức tìm mọi cách truy tìm lời giải đáp. Biết ít hơn vẫn tốt hơn.

- Cũng không phải là không yên tâm về cậu, thật ra vì tớ khá... ngại đối diện với phiền toái. - Hạ giãi bày - Tớ rất sợ rắc rối sẽ tìm đến mình nên... gặp rắc rối, chỉ cần nó không đến mức trầm trọng tớ đều sẽ lờ đi.

- Kiểu chuyện to thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ thì không cần để tâm ấy hả?

- Ừa, nhưng tớ không thể như vậy mãi được. Cứ tích tụ những chuyện bé lại thì sẽ có ngày nó vượt khỏi tầm kiểm soát. Giống như tình cảnh bây giờ của tớ ấy - Hạ thở dài - Thảm hết biết!

- Thảm thật. - Vũ quay lại phía cửa sổ, nhìn cảnh vật vun vút lướt qua tầm mắt.

Thật ra, cậu không hiểu mấy cách suy nghĩ của Hạ. Làm sao cô có thể đè nén rất nhiều vấn đề vào trong lòng và cất giữ chúng suốt nhiều năm như thế? Chỉ nghĩ mà cũng thấy bức bối, ngột ngạt. Đến lúc cô không giữ được nữa, tất cả đều trỗi dậy và hết thứ này đến thứ khác bung bét, cô vẫn cố gắng để thích nghi với hoàn cảnh. Cố gắng đứng lên và bước tiếp.

Giống như loài cây bụi kiên cường trên những đỉnh núi cao, tuy nhỏ yếu nhưng lại chẳng sợ giá rét.

Tinh thần ấy rất giống một người mà cậu từng quen...

Vũ hơi lắc đầu, không muốn nhớ đến những chuyện diệu vợi kia nữa. Người đã mất tận hai thế kỷ, cậu có chết thêm bao lần cũng chẳng thể quay ngược thời gian mà gặp lại cậu ấy.

Nhắm mắt, Vũ bỗng nhớ đến một khúc ngâm cậu từng nghe trong những buổi lang thang dọc phố phường.

Ngẫm nghìn xưa: ai tài hoa, ai tiết liệt, ai đài trang,

Cùng một giấc mơ màng trong vũ trụ.²

Đúng là đời đáng chán, cậu nghĩ thầm. Chỉ sống thôi mà cũng thật mệt mỏi.

Vũ bỏ màn chắn, hỏi bác tài:

- Bao lâu nữa thì đến Hưng Yên chú nhỉ?

- Hơn một tiếng. - Lái xe đáp - Cậu yên tâm, khi nào đến tôi bảo.

- Nhờ chú.

Vũ nói rồi nhìn sang phía Hạ. Cô đã hơi mơ màng, mí mắt díp lại, muốn ngủ nhưng vẫn gượng mở mắt. Cậu thở dài, ghé sang nhắc nhở.

- Ngủ chút đi, mai còn phải đi một chặng dài.

- Ừm... - Hạ che miệng, ngáp một hơi - Cậu ngủ ngon...

Nghe nhịp thở của cô chìm dần, lẫn cùng với đêm đen tĩnh lặng, Vũ ngồi thẳng lưng, nhìn vầng trăng vành vạnh phía sau cửa kính xe hơi. Tất cả mọi thứ đều đổi thay cùng với thời gian, chỉ có bóng nguyệt triệu năm sáng mãi.

Cái gọi là thiên trường địa cửu, có lẽ cũng chẳng vĩnh hằng được như vầng trăng kia.



Khoảng bốn rưỡi sáng, xe đến đất Khoái Châu, Hưng Yên. Lúc Hạ và Vũ xuống xe, trời còn tối mịt. Thi thoảng vọng đến mấy tiếng dế kêu trong bãi lau sậy và gà gáy trong huyện. Hạ bật flash điện thoại, quay sang bảo Vũ:

- Trời vẫn chưa sáng, hay tìm chỗ nào nghỉ trước, đến sáng hẵng tìm người.

Vũ nhất trí với cô, thả bóng đi dò xem có chỗ tạp hóa nào mở xuyên đêm hay không. Một lúc sau, cậu thu bóng lại, nói:

- Có một cửa hàng tiện lợi 24/7 cách đây ba cây.

- Ba cây số à... - Hạ thấy cũng không xa lắm. Lúc học võ, cô cũng thường xuyên phải chạy đường dài để rèn luyện sức khỏe. - Thế cũng...

Còn chưa dứt lời, cô đã giật mình khi bỗng dưng cơ thể được nâng lên, sau đó lao vút về phía trước. Bình tĩnh lại, cô ngó xuống, thấy mình đang ngồi trên một vật đen xì, không cao như ngựa, có hai cái tai vểnh lên. Cô đoán đây là bóng một chú chó lớn hoặc sói được Vũ tạo ra, thầm nghĩ linh thuật đúng là toàn năng, còn hỗ trợ cả trong việc di chuyển.

Tiện lợi quá, sau này cô cũng muốn học!

Gần đến cửa hàng tiện lợi, chiếc bóng dừng lại. Hạ vừa trèo xuống, nó lập tức biến mất. Thấy Vũ đã đứng đợi mình sẵn, cô rảo bước về phía cậu, hỏi:

- Sau này tớ có thể biến ra được mấy thứ như thế không?

- Không. - Vũ dội thẳng gáo nước lạnh vào tinh thần hừng hực của cô.

- Ủa tại sao? - Hạ ỉu xìu hỏi.

- Không cùng loại linh thuật.

- Ồ, chán thế.

- Nhưng đến khi cậu đạt đến Độc Bản, cậu có thể sử dụng Nguyệt Long như thú cưỡi.

Sử dụng Nguyệt Long như... thú cưỡi á...? Hạ cười gượng, cảm thấy có mơ mà con rồng kiêu ngạo đó mới "hạ mình" làm thú cưỡi của cô. Nó không bắt cô thành thú cưỡi của nó là còn may!

- Chuyện đó nghe còn viễn tưởng hơn sự tồn tại của linh thuật á. - Cô thở dài.

Hai người vào trong cửa hàng tiện lợi mua hai chai nước rồi ngồi lại chỗ quầy ăn trước ánh nhìn quái lạ của anh thu ngân trực ca đêm. Vừa rồi đã ngủ một giấc trên xe, tuy hơi mệt mỏi nhưng Hạ không ngủ được nữa. Cô bèn kiếm đề tài trò chuyện cùng Vũ:

- Vừa rồi cậu nhắc đến Độc Bản, đó là cái gì?

- Cấp bậc linh thuật, trước tớ nhắc đến một lần rồi.

- Ừa, nhưng khi đó cậu chưa nói kỹ thì phải. - Hạ nhớ lại - Hình như chỉ nói cấp bậc cao nhất gọi là Thiên, hoặc Trường cửu, đúng không nhỉ?

- Ừ.

- Thế giờ nói thêm về mấy cấp bậc phía dưới đi.

Vũ mượn điện thoại của Hạ, mở mục ghi chú vẽ một thang đo. Hạ chăm chú nhìn hình vẽ trên điện thoại, thấy cậu bắt đầu phân vạch và tô màu.

- Thì cũng giống như vận tốc, thể tích, linh thuật là một dạng sức mạnh nên cũng có đơn vị đo lường. - Vũ giảng giải - Trước Quy lịch thứ hai người ta chỉ gọi chung chung là Thiên, Thủy, Địa, sau này lúc mà linh thuật trở thành một môn khoa học có hệ thống lý luận thì người ta mới phân chia nó ở mức độ chi tiết hơn và tạo ra một loại thang đo gọi là "Linh kế". Có tất thảy mười mức lớn, trong những mức lớn đó sẽ chia vạch nhỏ hơn. Tuy nhiên cấp mười...

- Gần như không tồn tại. - Hạ cầm đèn chạy trước ô tô.

Vũ ngừng lại, nhướng mày:

- Mời cậu tiếp tục.

- Hì, tui biết sai rồi. Không dám ngắt lời lúc thầy giảng bài nữa ạ.

Vũ tặc lưỡi, tiếp tục:

- Cấp độ thấp nhất gọi là Nhập Môn, thường đạt được khi một đứa trẻ bắt đầu vào Tiểu học.

... Ồ. Vậy là trình độ của cô bằng một đứa trẻ lớp Một.

Thôi đừng buồn nữa bạn Nguyệt Hạ! Mưa nào mà hổng tạnh.

- Sau Nhập môn là Khởi thủy, đây là những cấp bậc ở mức độ khá thấp, hầu hết mọi người có thể thành thục khi học hết Tiểu học, muộn hơn thì ở Cơ sở. - Vũ vẽ đến phần tiếp theo trên máy cô - Sau đó sẽ là mức giữa, hầu hết mọi người đều sẽ dừng lại ở mức giữa. Chỉ một phần nhỏ là đạt đến những cấp bậc cao hơn.

- Ồ, cũng giống như chương trình học ấy nhỉ?

- Ừ, linh thuật là thứ căn bản ở Linh Giới nên cần phổ cập kiến thức từ bậc Tiểu học đến hết Phổ thông. Sau đó, mọi người có thể học cao hơn, làm nghiên cứu hoặc đi làm, không khác gì bên này lắm.

- Hiểu òi. - Hạ cảm thán - Tức là hiện tại tớ cần học lại từ Tiểu học?

- Muốn vững căn bản thì chỉ còn cách đó, nhưng tớ sẽ giúp cậu thu gọn giáo trình học.

- Trăm sự nhờ thầy ạ.

- ... Về mảng thực hành, còn lý thuyết tớ sẽ tìm người khác. - Vũ nhìn bình minh mọc lên phía đằng Đông, uống nốt lon cà phê. - Nhưng trước tiên thì đến gặp người mẹ cậu nhờ cậy đã.

Thật ra, Vũ rất hiếu kỳ về cô Nhã Lan. Phải vướng mắc điều gì mới khiến một Trường cửu linh giả rơi đến bước đường tự phong ấn bản thân và cả con gái mình và trà trộn vào cuộc sống của những Vô linh ở thế giới bên này? Trong thư, cô ấy đã nói rằng "nợ của bản thân phải do mình trả", rốt cuộc cô ấy nợ ai mà phải vội vã rời đi, chỉ để lại cho con gái đúng một lá thư?

Liệu có liên quan đến...

Như nhận ra điều gì, Vũ bỗng ngẩng lên, nhìn về phía Hạ.

- Trên người cậu có hình xăm nào không?

Hạ không hiểu sao cậu tự dưng hỏi thế, nhưng vẫn nói:

- Không, tớ chưa đi xăm bao giờ.

- Không phải là hình xăm kiểu đó, nó giống như vết bớt có hình dạng trông giống như một biểu tượng nào đó, ví dụ như cây tre, hoa sen,...

- Vết bớt trông giống một biểu tượng. - Hạ cau mày, lẩm bẩm mấy lần từ "vết bớt" rồi bỗng la lên - Có!

Thấy mình hơi quá khích, cô ngượng nghịu hắng giọng rồi mở điện thoại, lục tìm album. Lướt đến tấm ảnh mình cần, cô đẩy điện thoại về phía cậu.

- Sáng hôm tớ tỉnh dậy ở trạm xá ấy, tớ vào vệ sinh thì thấy tự dưng ở gáy xuất hiện một vết bớt trông giống hệt hình xăm. Tớ thấy rất quái dị nên lúc về nhà đã chụp ảnh lại... cậu xem này.

Vũ nhìn hình ảnh trong điện thoại, chụp qua gương, thấy rõ một vết bớt hình mặt trăng ôm mặt trời thì trầm ngâm.

Vậy ra...

- Sao thế? - Hạ tò mò nhìn cậu - Cậu phát hiện được gì đó rồi à?

- Tớ chỉ suy đoán thôi, chưa khẳng định được điều gì. - Vũ đẩy điện thoại về phía cậu - Để tớ tìm hiểu thêm, nếu có manh mối thì sẽ nói cho cậu.

Thấy Hạ trông vẫn hơi băn khoăn, cậu đứng dậy, nói:

- Sáng rồi, đi ăn sáng rồi vào huyện tìm người được mẹ cậu nhờ cậy nào.

Hạ gật đầu, dạo quanh cửa hàng tiện lợi lấy thêm vài thứ rồi quét mã trả tiền. Nhìn ngọn tóc đuôi ngựa tung tẩy theo bước chân cô, Vũ thầm thở dài.

Giờ cậu đã hiểu được tại sao cô Nhã Lan không hé một lời về bản thân mình, cũng như tại sao cô ấy lại nói: "Cuộc đời con thuộc về chính con". Có rất nhiều quan niệm ở Linh Giới giống như thế giới bên này, một trong số đó chính là quan niệm về nguồn cội. Văn minh lúa nước coi trọng tính cộng đồng, thuở xa xưa là các bản, các mường, đến thời quân chủ thì hình thành nên hệ thống làng xã. Mỗi ngôi làng là một vương quốc tự trị riêng, có những tập tục, luật lệ, tập quán riêng. Trong những ngôi làng lại tồn tại những dòng họ. Dòng họ lớn mạnh cũng giống như gốc cây cổ thụ, che bóng nguyên một vùng trời. Dòng họ có người làm quan tức là sẽ có thẩm quyền quyết định luật lệ của ngôi làng. Đồng thời, mỗi dòng họ đều rất coi trọng tính dòng dõi.

Ở thế giới bên này, từ khi chế độ phong kiến suy tàn, tính dòng dõi cũng mất dần theo thời gian. Nhưng ở Linh Giới không như vậy. Từ cuối Quy lịch thứ hai, sau một cuộc biểu quyết thể chế, Linh Giới đã không còn vua nữa. Thay vào đó, chính quyền Linh Giới được điều hành bởi một tập hợp mười hai dòng họ lớn, gọi là Quy Bàn. Người đứng đầu của mỗi dòng họ có quyền quyết sách mọi vấn đề lớn nhỏ của Linh Giới, bởi vậy các dòng họ vẫn luôn tranh giành tầm ảnh hưởng lẫn nhau để sau mỗi năm năm, khi Quy Bàn biểu quyết mười hai dòng họ mới, họ sẽ có một ghế trong Quy Bàn.

Dòng họ nào đã và đang ở trong Quy Bàn sẽ có một biểu tượng riêng. Mỗi một người trong họ, khi sinh ra đều sẽ có một hình xăm chứng minh thân thế. Đến tuổi thành niên, thành viên đó sẽ được tổ chức lễ xăm mình lần hai và chính thức có tên trong cây gia phả. Đó là minh chứng cho việc người đó "sống làm người trong họ, chết cũng là ma của dòng họ". Dòng họ là "Thành hoàng" bảo hộ cho họ, cũng có thể trở thành mối ràng buộc của họ.

Hiện tại, chỉ cần tìm kiếm theo danh sách những hình xăm biểu tượng của dòng họ, nhất định Vũ có thể tìm ra thân thế thực sự của cô Nhã Lan cũng như của Hạ. Nhưng đó cũng là điều mà cậu lo ngại. Nếu chuyện giữa cô Nhã Lan và dòng họ kia quá rắc rối, chưa chắc Hạ vướng vào đã là chuyện tốt.

Vũ thấy mình cần quan sát thêm một thời gian mới có thể đưa ra quyết định cuối cùng.



¹ Frankenstein là một nhân vật trong tiểu thuyết cùng tên của Mary Shelley - một nhà bác học thực hiện thí nghiệm tạo ra người sống từ những thứ vật chất. Rốt cuộc, "người" mà ông tạo ra bị ông coi là một con quái vật. Ông chạy trốn khỏi nó và nghĩ rằng mọi bất hạnh xảy ra trong cuộc đời xảy ra vì mình đã tạo ra nó. Frankenstein là nguồn cảm hứng cho rất nhiều tác phẩm đương đại sau này, nhất là những tác phẩm liên quan đến "giả kim thuật".

² Trích trong bài "Đời đáng chán" của Tản Đà.

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bình luận

Chưa có bình luận
Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout