Chi vào nhà và tắm rửa xong ra ăn cơm. Ánh đèn vẫn sang như thường ngày, bữa tối của hôm nay là một sự ngược lại với ánh đèn đó, dường như có một sự trầm lắng từ phía ba Tú. Sau khi bữa cơm kết thúc bởi không khí gượng gạo, Minh với Chi đứng dậy dọn dẹp và chuẩn bị rửa chén thì ba Tú đi lại và kêu Chi lại bàn uống nước và nói chuyện. Chi cảm thấy có chuyện không lành nên nhìn qua Minh và cầu cứu sự giúp đỡ từ Minh những tiếc là Minh chỉ khua tay nói:
Ba Tú hối thúc Chi mau đi ra bàn. Chi với vẻ mặt miễn cưỡng đi lại bàn ngồi xuống ghế như lời ba Tú nói. Ba Tú với vẻ mặt đầy sự nghiêm nghị hỏi:
“Sao hồi trưa con xin phép ba đi qua nhà Kim chơi mà chiều lại về với Hào?”.
Chi nhanh chóng đáp sau khi rót thêm miếng trà vào tách trà trước mặt ba Tú:
“Dạ hồi trưa con qua nhà Kim chơi thật ạ, nhưng mà con đi lạc đường xong Hào chỉ con đường đến nhà Kim, lúc về thì con đang không biết đường về nhà, chả biết là may mắn hay xui rủi, đúng lúc Hào đi lại và có ý dẫn con về chứ nay con không có đi chơi với Hào ạ”.
Ba Tú lẳng lặng nhìn bề mặt trà đang óng ánh vàng dưới ánh đèn sáng và nói tiếp:
“Nhưng ba nhắc này, ba không có ý cấm đoán gì nhưng mà ba nhìn thấy Hào nó không có tốt mấy nên ba khuyên con ít tiếp xúc với nó thì hơn”.
Chi lúng túng dạ vâng rồi ba Tú không hỏi chuyện gì nữa. Ba Tú chỉ nhắc nhở hai chị em Chi, Minh nhớ chuẩn bị đồ mai đi học với đi ngủ sớm. Chi bước vào phòng và thở phào nhẹ nhõm, trên bàn chiếc điện thoại liền hiện thông báo tin nhắn đến. Chi mở điện thoại và xem tin nhắn thì thấy tin nhắn của Kim hỏi Chi về đến nhà chưa, bên cạnh đó còn có tin nhắn của Hào với giọng điệu cợt nhã, trêu chọc vụ Chi bị lạc đường và nói lời cảm ơn cái chong chóng hồi chiều Chi đưa cho, nhìn thấy tin nhắn ấy, Chi buộc miệng nói:
Xong sau đó Chi ngồi vào bàn học, tất bật chuẩn bị sách vở mai đi học với những suy nghĩ hơi bâng quơ là tại sao Chi lại không thích ba Tú? Tại sao lại nghe theo lời mẹ xúi mà làm sự dại dột, rốt cuộc có khúc mắc gì chứ? Từ lúc làm Chi đến nay, đây là lần đầu tiên Linh cảm thấy ba Tú nghiêm nghị với vẻ mặt u sầu đến như thế.
Bầu trời đêm đầy sao, mặt trăng cũng đang sáng tỏ Kim còn ngồi ngẩn ngơ trước cửa nhà đợi anh trai về ăn cơm chung. Tâm lúc này cũng đã về nhà và thấy Kim cứ ngồi trước hiên nhà với Pom, cậu chỉ cảm thấy lạ và tự nhiên đem tô canh chua qua nhà Kim và nói:
“Đợi anh hai về rồi mới ăn, mà cảm ơn nha” Kim với đôi mắt u buồn đang luống cuống không biết cầm bát canh chua làm sao khi đang ôm Pom, Kim bất giác đứng lên đặt Pom về lồng. Tâm chỉ biết cười và tự nhiên đi vào nahf, đặt tô canh lên bàn và nói:
Thấy Kim vẫn chưa có ý định đi ăn cơm, Tâm chỉ biết liếc nhìn và vẫy tay nói:
“Mơ đi cưng, còn lâu mới hết hiệu lực, dám cá mà không dám gọi hả?”.
Mặt Kim xụ xuống, ánh mắt nhìn đất bâng khuâng điều gì đó khá lâu rồi ngước nhìn bóng lưng Tâm đã đi đến gần cổng, ngập ngừng một lúc mới dám hỏi:
“Nay Hân tự nhiên nói cảm ơn Kim đấy, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”.
Tâm lẳng lặng đi và hát bâng quơ, giả vờ không quan tâm lời nói của Kim. Đến khi đi về nhà rồi vẫn còn vọng tiếng qua nhắc nhở Kim ăn cơm trước đi. Còn Kim thì mặt vẫn còn nhiều câu hỏi nhưng vẫn trả lời “biết rồi” cho có xong buộc miệng nói:
Trong ánh đèn ngoài sân, một bóng dáng trèo lên trên bức tường. Tâm nhìn vào nhà Kim và nói:
Kim liền lấy dép chọi Tâm nhưng Tâm nhanh chóng hụt đầu xuống và chiếc dép đó đã bay qua bên sân nhà Tâm. Lúc nhận ra Kim phải năn nỉ rất lâu với tiếng kêu Tâm trả lại chiếc dép, dưới bầu trời sao, cậu ta chọi dép lại qua sân nhà Kim, lúc này Kim mới ân hận nói một câu:
“Biết vậy không chọi rồi, giờ làm biếng lấy dép quá, hay đợi hai về rồi lấy dép vô giúp mình”.
Và cũng lúc này ở nhà Hào thì cậu ta còn ngồi cười cười nhìn cái chong chóng bằng lá dừa như thằng dở hơi ở trên phòng, bị mẹ giục mãi mới chịu xuống ăn cơm. Trong lúc ăn cơm, mẹ Hào thấy Hào cứ cầm cái chong chóng liền hỏi:
Hào bắt đầu chú tâm ăn cơm, một khuôn mặt trở nên khó chịu nhìn Hào, ông ta tiếp tục trách mắng Hào:
“Này tao nói cho mày nghe nhá mày lo mà ngoan ngoãn học tập đi, đừng có mà đi chơi với lũ kia nữa”.
Hào vẫn không có phản ứng gì, ngồi ăn cơm nhanh chóng để mau được đi lên phòng, cậu cố bỏ cơm vào miệng nhanh đến mức không có một miếng đồ ăn nào được rơi vào miệng của cậu, người ba đó của Hào tiếp tục mắng:
“Lỗ tai mày là lỗ tai cây hả? mày cứ như vậy rồi sao tao dám giao gia tài lại cho mày?”.
Hào vẫn chọn im lặng lên phòng nghỉ, ba của Hào vẫn còn nổi nóng chửi tiếp vài câu, bước chân của Hào vẫn bước nhẹ nhàng lên cầu thang như chuyện thường tình. Cậu lên phòng ngồi trước cửa sổ, đưa cái chong chóng quay trước gió, cậu vẫn cười với vẻ mặt có chút sự buồn rầu. Cậu tự hỏi mình bao giờ mới được bước ra khỏi cái lồng. Cậu nhớ lại cảnh mà khi bé cậu đi học với áp lực phải đứng đầu và nhìn thấy Chi với nụ cười vui vẻ được ba cõng trên vai, cậu chỉ nhớ từ lúc đó cậu mới biết ánh mắt chứa đầy tình yêu thương của ba dánh cho bản thân mình cho dù mình có nhỏ bé là như thế nào, nhưng tiếc là người đó không phải ba của Hào. Khi đó, cậu mới biết mình chỉ là người thay thế cho anh trai vì cậu hiểu rằng cho dù có lớn lên bằng anh cũng không có được ánh mắt đó và cho dù cậu có cố gắng thế nào cũng không nhận lại được sự công nhận. Hào nghĩ ngợi một lúc thì buộc miệng nói ra:
“Có thể vì ghen tị nên mình đã muốn đánh cắp sự tự do của Chi”.
Sau đó Hào cười nhạt một cái, tận hưởng ngọn gió lạnh, cậu nói một câu khó hiểu:




Bình luận
Chưa có bình luận