Hình hài của diều



Minh và Chi bắt tay vào làm, Minh chẻ trúc ra và chỉ cho Chi chuốt một phần trúc ra làm thân của diều. Chi tập trung làm, một tiếng thắng xe đạp đã phá tan bầu không khí yên tĩnh, Kim hớn hở khoe Chi:

“Chi ơi! Nhìn nè tôi mặc áo bà ba giống bà nè”.

Chi nhìn Kim một lúc với vẻ hứng khởi

“Oa, đẹp vậy”.

Kim cầm lấy một sấp trắng khoe và xin Chi cho vô làm chung, Chi vui vẻ đồng ý. Những ngọn gió từ khắp phương bay tới, thổi một cơn mát vào mỗi tâm hồn. Không khí vui vẻ là vậy cho tới một ngọn gió lạ đi đến. Tiếng thắng xe một lần nữa lại vang lên, hai bóng dáng in hằn lên sân. Tâm đi tới và chào hỏi:

“Chào Minh nhá, cho anh làm diều với, có cả Đặng nữa nè”.

“Em chào anh, nhưng mà em chắc không có đủ hồ dán để làm nhiều diều đâu ạ” Từ gương mặt vui vẻ đến nỗi buồn. Minh cảm thấy ngại khi không mưa đủ hồ dán cho mọi người chơi chung. Tâm vẫn vui vẻ, cậu nói với vẻ an ủi:

“Anh có mang theo hồ dán nè”.

“Trời ơi, anh ơi, anh đúng là vị cứu tinh” Nắng lại hiện lên trên khuôn mặt nhỏ nhắn ấy. Đặng từ từ đi vào mái hiện và thân thiện chào:

“Xin chào cả nhà mình nhá”.

Ngôi nhà yên ắng nay đã có rất nhiều tiếng cười đùa, bóng dáng của những đứa trẻ một lúc càng đông ở mái hiên, ba Tú tất bật đem thêm vài đĩa bánh, trái ra cho những đưa trẻ, còn những người ấy lại khách sáo, Tâm lên tiếng:

“Dạ thôi thầy ơi, tụi con chủ yếu là chơi chứ có ăn gì mấy đâu”.

Sau lời từ chối, ba Tú vẫn tiếp tục hỏi xem mấy đứa nhỏ còn cần gì nữa không, câu trả lời vẫn là những lời nói khách sáo, ba Tú chỉ hỏi lại lần cuối:

“Uống trà hay cam không?”.

Kim ngại ngùng đáp lại:

“Dạ chúng con cảm ơn nhưng mà thầy cứ làm việc đi ạ. Có khát tụi con tự lấy được ạ”.

Cuối cùng ba Tú vẫn mang nước cam ra cho cả đám uống, lúc này cả đám chỉ biết nhìn nhau cười rồi nói cảm ơn không ngớt. Đang cắt giấy thì Kim hỏi:

“Có nên trang trí gì thêm không?”.

Đôi tay đang cầm kéo cũng ngưng lại, suy nghĩ thêm một chút. Minh đáp lại:

“Em nghĩ là nên đó ạ, trừ giấy báo ra thì những con diều khác nên trang trí thêm gì đó cho đẹp mắt”.

“Vẽ rồng được không?” Tâm hớn hở trong khi tay vẫn chưa ngưng việc cắt giấy. Đặng đang vừa ăn miếng xoài, đáp:

“Định vẽ đến mai mới xong hả?”.

“Đâu có lâu đến thế” Lúc này đôi tay cầm kéo cũng ngưng lại. Tâm với gương mặt uỷ khuất nhìn Đặng và nói với giọng hơi cọc. Chi nhìn Tâm với ánh mắt bất lực, nói:

“Vẽ gì đơn giản thôi, cầu kì thì chiều nay không thả diều được đâu”.

Trong khung cảnh yên ắng chỉ có tiếng chim hót đã làm cho Chi bắt đầu khẽ bước đi mở radio, bật nhạc cho mọi người nghe thư giãn đầu óc cũng là làm cho không khí bớt ngượng ngùng và trầm đi. Tiếng nhạc vừa lên đã có vài người ngân nga theo, khoong khí lại vui thêm một chút. Đặng bỗng vu vơ hỏi:

“Rồi định thả diều ở đâu vậy mấy bạn?”.

Chi chợt nhận ra điều gì đó và nói:

“Ừ ha, sau nhà mình đâu thả được đâu đúng không Minh?”.

“Đúng rồi ạ” Minh đáp một cách nhanh chóng. Kim cũng ngơ ra một lúc và nói:

“Nhà tôi cũng không được, lúa đang chín nếu thả diều mà quậy chắc anh tôi cầm chổi rượt cho chạy té khói quá”.

Trong khi mọi người đang lo lắng vì không biết nên thả diều ở đâu, ddoojt nhiên cái tên cợt nhã nhất vẫn bình tĩnh lên tiếng nói:

“Ở sau nhà của Hào chắc được đó, đất phải nói là cò bay thẳng cánh luôn mà lại không làm mùa vụ ba nữa”.

Vẻ mặt của Đặng bắt đầu tối sầm đi, nhìn thẳng vào đôi mắt cợt nhã kia và thẳng thừng nói:

“Vậy thì thôi đi”.

Tâm càng lúc càng trở nên cợt nhã hơn, ghé sát lại người Đặng nói với vẻ trêu chọc:

“Ủa sao vậy?”.

Đặng cú nhẹ vào đầu của Tâm một cái, mặc kệ tên cợt nhã ngồi than đau, xoa đầu liên tục Đặng nói với vẻ bực bội:

“Còn hỏi nữa hả? Vụ hồi sáng là thấy cọc rồi đó”.

Chi vội cắt ngang lời với vẻ không vừa lòng:

“Còn chỗ khác chơi thả diều không?”.

“ Chịu” Tâm nhún vai một cái, khuôn mặt hiện rõ sự bất mãn. Mọi người tiếp tục nhớ xem chươi ở đâu được thì Tâm ngồi ngoay ngoảy cái đầu qua lại, ăn miếng ổi, uống miếng nước cam, cậu thưởng thức từng thứ một như đi nghỉ dưỡng rồi chợt nhớ ra gì đó và nói:

“À nhà của lớp trưởng chắc chơi được đó”.

“Cậu quan hệ rộng vậy, nhà ai cũng biết hay vậy cha” Khi nghe Tâm nói xong Đặng cảm thán và thấy bất ngờ về thằng bạn trước mặt mình. Tâm bắt đầu sĩ diện, ngậm cái miếng ổi và nói:

“Chuyện”.

Chi bắt đầu thắc mắc, đôi mày cau lại:

“Nhà của lớp trưởng xa không?”.

Tâm mặt hơi nghiêm túc lại và nói:

“Cũng không xa lắm, chỉ sợ không cho vào”.

Minh đi vào nhà lấy hộp màu, còn mọi người vẫn đang bàn chỗ để chơi thả diều. Bàn một hồi lâu cũng là đánh liều thử một lần là đến nhà lớp trưởng tên Hùng. Kim nãy giờ vẫn im lặng miệt mài vẽ cho con diều, thành quả xong thì giơ lên khoe:

“Nhìn nè, là cá đuối đó”.

Tâm vội buông miếng ổi xuống, nhìn chằm chằm vào con diều của Kim, đầu miệng hơi nhếch lên, cậu dè bỉu:

“Thấy chăm chú nãy giờ tưởng vẽ cái gì”.

Chi hơi gượng gạo nói:

“Bà vẽ giống con cá đuối thật nhưng sao không chọn con khác?”.

Kim nhẹ nhàng trả lời với cái gương mặt vẫn còn ngây ra:

“Tại nó dễ vẽ”.

Đặng nhìn Kim và thắc mắc hỏi, tay cầm kéo nhấp nhấp:

“Có định làm cái đuôi cho nó không? Tôi cắt dùm cho”.

Kim với nụ cười trên môi và nói:

“Có chứ, cảm ơn nhiều nha Đặng”.

Minh vừa cầm cây màu đỏ như vẽ nghuệch ngoạc điều gì đó, thân nằm ếch xuống sàn, đôi chân vắt vẻo, ngước nhìn Kim và cảm thán:

“Chị tâm đắt với nó ghê”.

Rồi ai cũng bắt tay vào trang trí cho con diều của mình con Kim thì đã tới bước dán vài cái đuôi cho tác phẩm của mình, gắn sườn vào cho con diều, Kim làm một cách cần mẫn. Còn Đặng vẫn loay hoay không biết nên vẽ gì cho phù hợp, Đặng liền quay qua hỏi Tâm thì hốt hoảng:

“Sao tự nhiên vẽ cá mập vậy Tâm?”.

“Ngầu không?” Tâm cười khà khà và chỉ vào con diều của mình trong vẻ tự hào. Đặng cười và nói:

“Rảnh ha, hết đòi vẽ rồng tới cá mập”.

“Hay tớ vẽ cá chép nhỉ?” Đặng vừa thắc mắc vừa đưa tớ giấy lên cao để ánh nắng chiếu vào. Tâm nhìn Đặng với ánh mắt khó hiểu:

“Cá chép khó vẽ lắm chọn hình dễ dễ thôi”.

“Biết vẽ gì giờ?” Gương mặt của Đặng bắt đầu suy tư. Nhìn mọi người đang vui vẻ với tâm huyết của mình cũng thấy hơi buồn về bản thân, đôi mắt dừng lại ở hướng mà Chi đang vẽ bướm đầy sắc màu. Minh thì đang vẽ bầu trời nhỏ, Đặng cảm thấy chỉ có Kim, Minh và chính Đặng là bình thường thôi. Đặng quyết định là không vẽ hình gì nữa mà viết chữ “Phát” trên diều theo kiểu thư pháp. Sau khi hoàn thành xong thì ngoài cái của Chi ra, cái nào Tâm cũng chê, còn Kim rất tâm đắc với cái diều cá đuối của mình, Đặng thì rất tự hào khả năng viết chữ thư pháp của mình, còn Minh  vui vẻ với mặt trời bé con trên cánh diều. Họ nhanh chóng thu dọn chiến trường và xuất phát lên đường.

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bình luận

Chưa có bình luận
Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout